Chương 3: Khu Rừng Quỷ Dị

Chí Tôn Long Thần

Chương 3: Khu Rừng Quỷ Dị

Một khu rừng âm u không có ánh mặt trời, sương mù dày đặc, cây cối như những bộ xương khô nằm rải rác. Một cậu bé chừng tám, chín tuổi nằm sấp giữa một chỗ đất trống, sương mù vờn quanh cậu như những u linh đói khát. Cậu bé kia là Ngô Bào.

Chẳng biết lâu hay chóng, Ngô Bào mới từ từ mở đôi mắt nặng như chì, xoay người nằm ngửa lại, duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy thêm chừng nửa ngày nữa rồi mới ngồi dậy.

Vỗ vỗ cái trán hai cái, Ngô Bào cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Trước khi Ngô Bào tỉnh dậy, đáng lẽ giờ này cậu đang nằm trên giường. Mà hiện tại Ngô Bào giống như đang ở trong một khu rừng, điều đó có nghĩa là đã có thứ gì đó đưa cậu đến đây.

Con người sợ những thứ mà họ không biết rõ về nó. Ngô Bào nhận thức được rằng mình đang ở trong một khu rừng, một khu rừng không bình thường. Thực tế chỉ cần không phải người điên thì sẽ biết khu rừng này rất bất thường.

Khu rừng mang tông màu xanh lá. Rất bình thường đúng không? Không. Nó không mang màu xanh tự nhiên của lá, bởi không có bất kỳ một chiếc lá nào. Trong phạm vi hai mươi mét quanh Ngô Bào có sáu cây to, cao đến ba mét, rộng hai người ôm. Thế nhưng lại không có một chiếc lá nào, kể cả dưới đất cũng không có lá khô. Nhưng những cái cây vẫn toát lên một màu xanh quỷ dị.

Những cái cây trơ trụi không lá, khô héo, nhưng nhìn thì có vẻ như chúng đang "sống". Sống như thể chúng có linh hồn vậy. Thêm vào đó là mặt đất. Cũng như những cái cây, mặt đất nơi này cũng bị nhuộm một màu xanh lá nhàn nhạt, thi thoảng lại bốc lên một màn sương mờ mờ như ẩn như hiện.

Ngô Bào không dám ngồi lại quá lâu, mà cậu cũng không dám tùy tiện đi bừa trong khu rừng quái dị này. Nhưng ngồi lại đây thì không ổn, đầu tiên là thiếu nguồn nước và thức ăn, sớm thì hai ngày, muộn thì ba ngày Ngô Bào sẽ chết đói, nên cũng chỉ còn cách đi liều mà thôi. Giờ chỉ còn hy vọng rằng Ngô Bào gặp may đi ra khỏi khu rừng này, hoặc ít nhất là tìm được cách sống sót.

Khu rừng này vốn dĩ cây cối khá thưa thớt, không có cây cỏ, nhưng tầm nhìn lại khá hạn chế. Nguyên nhân bởi làn sương mù dày đặc ở nơi này. Xung quanh phạm vi năm mét còn nhìn tương đối rõ, đến tầm mười mét thì phải căng mắt lên mới nhìn được, còn ngoài mười mét thì chỉ thấy một màu xanh mờ đục. Màn sương này giống như từ mặt đất bốc lên, dưới chân thì chỉ thấy một làn sương nhè nhẹ bốc lên chừng một gang tay thì tiêu thất, nhưng xa xa thì giống như màn sương từ mặt đất bốc cao lên tận trời, ngay cả mặt trời cũng rất mờ nhạt, thậm chí còn yếu ớt giống như mặt trăng. Ít ra thì mặt trăng không sáng như thế dưới lớp sương mù dày như thế này.

Ngô Bào đứng dậy, nhanh chóng xác định phương hướng bằng mặt trời rồi đi về hướng Tây, bởi cậu nhận thấy phía Tây hơi thấp hơn, hướng xuống, cũng tức là hướng xuống chân núi. Ngô Bào vừa đi vừa đề cao cảnh giác, có chúa mới biết trong rừng này có thứ gì có thể bất thình lình nhảy ra đưa cậu về với ông bà.

Đi được chừng ba trăm mét, Ngô Bào đứng lại, nhìn quanh một vòng, tỷ mỉ quan sát. Đoạn đường ba trăm mét vừa rồi Ngô Bào luôn cảm nhận được có ai đó đang quan sát cậu. Nói đúng hơn thì Ngô Bào có cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm, nhưng khi nhìn lại thì chẳng thấy bất cứ thứ gì.

Tiếng gió thổi qua những gốc cây trống rỗng như tiếng u linh kêu gào, như tiếng than khóc u oán.

Ngô Bào tiếp tục đi tiếp. Chừng một giờ sau Ngô Bào dừng lại quan sát xung quanh. Cậu nhíu chặt đôi mày, miệng chửi thầm một tiếng. Ngô Bào quay lại vị trí cậu xuất phát.

Vị trí Ngô Bào xuất phát khá đặc biệt, bởi nơi đó có hơn mười bộ xương bị đất che đi khoảng một nửa. Mười bộ giáp hoen gỉ, mười thanh kiếm gãy cắm trên mặt đất, tất cả đều giống hệt nơi này. Thậm chí cả vị trí của những cái cây khô héo tràn đầy "sức sống" kia.

Ánh sáng yếu ớt từ mặt trời đã tắt. Nhíu chặt đôi mày, Ngô Bào cũng chỉ còn cách nghỉ tạm lại nơi này. Tìm một nơi khuất gió, Ngô Bào ngồi xuống nhập định.

Mặc dù tám năm qua Ngô Bào sống ở ngôi làng yên bình kia nhưng cậu vẫn còn giữ thói quen ngồi thiền mỗi buổi tối rồi mới đi ngủ. Cũng chính vì vậy mà trực giác của cậu rất nhạy bén. Nơi này không phải là một nơi an toàn để ngủ, nên trong trạng thái này Ngô Bào vẫn cảnh giác được xung quanh.

Đến khoảng nửa đêm, thì Ngô Bào như cảm giác được gì đó. Trực giác của Ngô Bào rất nhạy bén, hai kiếp sống cậu rất ít khi phán đoán sai. Hướng mắt về phía kia, Ngô Bào khẽ nhíu mày. Cách Ngô Bào khoảng mười mét, cũng chính là khoảng cách xa nhất Ngô Bào có thể nhìn, là một bóng mờ màu xanh lá, trôi nhẹ về phía cậu. Rồi sau đó là hàng chục thứ giống như vậy. Bốn phương tám hướng, không chưa cho Ngô Bào một đường rút lui. Sắc mặt Ngô Bào hóa trắng. Những thứ giống như linh hồn kia đang tiến về phía cậu ngày một gần.
Cầm thanh kiếm gãy của những bộ xương cậu thấy lúc trước lên, rồi chém về phía một linh hồn gần cậu. Nhát chém xuyên qua không chút cản trở nào, còn linh hồn kia hơi lùi lại một chút rồi lại tiếp tục tiến lên. Ngô Bào tiếp tục vung kiếm. Giờ cậu chỉ còn biết vung kiếm trong tuyệt vọng.

Bỗng một làn gió nổi lên, Ngô Bào bất giác rùng mình. Đêm vốn lạnh, lại thêm khung cảnh quỷ dị nơi này, chỉ một làn gió nhẹ cũng khiến Ngô Bào lạnh đến thấu xương.

Sau khi làn gió kia nổi lên, những linh hồn bắt đầu trôi nhanh hơn. Nói đúng hơn thì chúng giống như bị cơn gió kia cuốn đi. Ngô Bào quay đầu lại, nhìn về phía cuối gió, cậu thấy một bóng xanh to lớn, cao chừng hai mét, thậm chí là hơn, những linh hồn kia đều bị bóng xanh đó hút lấy.

Bóng xanh kia lơ lửng trong không trung, cách mặt đất hơn một gang tay, hạ đôi mắt nhìn xuống Ngô Bào. Âm thanh khàn đặc vô cùng khó nghe vang lên: "Con người? Nơi đây không dành cho ngươi". Ngô Bào chắc chắn rằng âm thanh đó do bóng xanh trước mặt phát ra, nhưng cậu nghe như cả khu rừng này đang nói.

Ngô Bào vẫn nắm chặt thanh kiếm gãy trong tay, cảnh giác nhìn bóng xanh trước mặt.

- Ta không cố ý tiến vào nơi này.

Bóng xanh kia tò mò nhìn cậu, như đang soi mói, đánh giá cậu. Một hồi lâu sau mới nói, âm thanh cũng như lần trước, vô cùng khó nghe, lại lởn vởn quanh Ngô Bào như âm thanh của cả khu rừng: "Theo ta rời khỏi đây". Nói rồi bóng xanh kia xoay người, không đợi câu trả lời của Ngô Bào, cứ thế trôi đi.

Ngô Bào hiện tại không còn lựa chọn. Nếu vẫn còn ở lại đây thì có quỷ mới biết những linh hồn kia còn trở lại hay không. Còn bóng xanh kia trông không có địch ý, nếu không muốn giết Ngô Bào cũng không cần phiền phức như vậy. Nhưng vẫn còn khả năng là bóng xanh kia muốn lợi dụng Ngô Bào, nhưng cậu có giá trị gì để lợi dụng không? Nhưng hiện tại cũng chỉ còn đường đó là có cơ may sống sót.

Ngô Bào vội bước theo bóng xanh kia, duy trì khoảng cách năm mét. Tinh thần luôn đề cao, suy nghĩ mọi trường hợp có thể xảy ra.

Đi tới một con sông, bóng xanh kia dừng lại một lúc, rồi một con thuyền nhỏ cỡ ba người đi xuất hiện. Bóng xanh bước xuống thuyền: "Xuống đây". Ngô Bào liền bước xuống thuyền. Con thuyền không có ai chèo lái cứ thế trôi qua con sông.