Chương 5: TIỂU LÂN

Chí Tôn Long Thần

Chương 5: TIỂU LÂN

Năm Khởi Nguyên 3077

- Em dậy rồi à? Cảm thấy thế nào?

Tiểu Lân vừa dậy thì một giọng nói rất dễ nghe vang lên. Nhìn lại thì đó là một người phụ nữ đeo một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ không có gì đặc biệt, chỉ hở ra hai con mắt. Người phụ nữ kia dù không thấy được mặt nhưng Tiểu Lân đoán người đó khoảng hai mươi lăm tuổi.

- Em ổn ạ.

Nhìn lại, Tiểu Lân đang ở trong một căn phòng lớn, rộng chừng hai trăm mét vuông. Bốn bức tường treo chi chít đủ thứ mà người ta chẳng biết là gì, bên dưới chúng là những tủ sách, trước tủ sách là hai cái bàn lớn chất cả một núi sách nữa. Trên bàn còn có nhiều thứ giấy tờ khác. Chính giữa căn phòng là một chiếc bàn nhỏ. Chiếc bàn này khá ngăn nắp, chỉ có một bộ ấm trà bên trên và ba chiếc ghế nhỏ xung quanh.

- Anh hai em đâu ạ?

Không thấy Ngô Bào, Tiểu Lân liền hỏi. Chị gái kia rót ly nước rồi mang đến cho Tiểu Lân. Sau một hồi trò chuyện thì Tiểu Lân mới biết chuyện về làng mình, cũng biết rằng mình đang ở nội viện Trường Đệ Tứ, cũng chính là ngôi trường mà Tiểu Lân được nghe rất nhiều lần từ thầy giáo trong làng.

Trường Đệ Tứ là một trong ba trường lớn nhất thế giới, hai trường còn lại là Trường Đệ Nhất và Trường Đệ Nhị. Riêng về Trường Đệ Tam thì cách đây tám trăm năm đã bị phá hủy.

Trường Đệ Tứ là trường lớn nhất Đại lục Bạch Hổ này. Trường Đệ Tứ chia làm hai phần là ngoại viện và nội viện. Ngoại viện là khu vực tuyển sinh, cũng là nơi học tập của chín mươi phần trăm học sinh của trường. Điều kiện tuyển sinh duy nhất của trường Đệ Tứ là phải dưới mười ba tuổi. Tân sinh mỗi năm sẽ nhập học ở ngoại viện, đến khi mười lăm tuổi và thành tích tốt thì sẽ được chuyển vào nội viện học tập tiếp. Nếu không thì tiếp tục học tập ở ngoại viện cũng rất tốt.

Còn về phần nội viện thì nơi đây chỉ tập trung một phần mười số học sinh, nhưng những người vào được nội viện thì không một ai tầm thường cả. Nội viện có đầy đủ các trang thiết bị tiên tiến nhất, đồng thời giáo viên nội viện cũng thuộc hàng cao thủ của cả đại lục.

Lại nói Trường Đệ Tứ có diện tích rất lớn, nếu tính cả nội viện lẫn ngoại viện thì tổng diện tích phải lớn bằng cả một thành thị cỡ lớn. Nói Trường Đệ Tứ là một thành thị cũng không sai. Học sinh ngoại viện sau khi tốt nghiệp có thể định cư luôn tại nơi này cũng được. Có người sau khi tốt nghiệp thì mở tiệm rèn, có người mở quán ăn, có người mở nhà trọ… cho tân sinh. Không chỉ có tân sinh đến đây hằng năm mà còn có những đoàn mạo hiểm, người qua đường… đi qua nơi này, nên ngoại viện vừa là trường vừa là một tòa thành.

- Chị là giáo viên của nội viện, sau này gọi chị là cô Dương là được rồi.

Cô Dương chỉ cho biết mình họ Dương, còn tên thì không nói. Cô Dương khác với những giáo viên khác của trường, cô không phải là một pháp sư hay võ giả, cô Dương chỉ là một người bình thường. Hơn nữa cô cũng là giáo viên trẻ nhất. Cô vào đây đã được tám năm rồi, khi đó cô mới mười tám tuổi. Cô cũng là người đầu tiên không có tu vi trở thành giáo viên. Nhưng lại không có ai coi thường cô cả. Thế giới này đi theo hướng Cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, nên thành tựu của cô Dương hiện giờ là cả một kỳ tích.



Tiểu Lân nghỉ lại phòng của cô Dương một đêm. Đến sáng hôm sau thì cô Dương dẫn Tiểu Lân đi kiểm tra để nhập học.

Phải nói tư chất của Tiểu Lân không phải dạng vừa đâu. Tư chất của con người chia làm năm phẩm: Trắng – Lục – Lam – Tím – Cam. Tư chất màu trắng là người bình thường, không có khả năng tu luyện võ kỹ. Tư chất màu lục thì tốt hơn trắng một chút, nhưng con đường tu luyện cũng quá mức gian nan. Tư chất màu lam thì dễ dàng hơn, cố gắng thì trước ba mươi lăm tuổi có thể trở thành cường giả. Màu tím được coi là thiên tài. Những người này không có ai là kẻ tầm thường cả. Còn màu cam thì chính là thiên tài trong số những thiên tài. Cứ mỗi trăm ngàn người thì mới có một người có tư chất cam.

Ngày hôm qua cô Dương mới chỉ thăm dò tư chất của Tiểu Lân một cách qua loa mà thôi, nhưng cô dám khẳng định tư chất Tiểu Lân không dưới lam.

Tiểu Lân đi theo sau cô Dương, sau khi ra khỏi phòng thì băng qua một cái sân lớn, gọi nó là một khu vườn cũng được. Khu vườn này dài rộng chừng hai trăm mét, trồng đủ thứ hoa. Trong vườn cũng có hơn mười cái cây khác, cao ba mét, dưới gốc cây có một chiếc ghế đá, gỗ. Thi thoảng lại có vài người băng qua khu vườn, lại cũng có người ngồi dưới gốc cây đọc sách…

Qua khu vườn là đến một dãy nhà. Dãy nhà cao ba tầng, kéo dài đến ba trăm mét.

- Đây là dãy phòng học chính của năm nhất. Học sinh năm nhất chủ yếu học lý thuyết trong dãy nhà này. À dãy nhà này chỉ dành cho học sinh hệ hỏa thôi. Những hệ khác thì ở khu vực khác.

Tiểu Lân ngẩn ngơ nhìn tòa nhà một hồi. Chỉ là học sinh học hỏa hệ thôi mà đã cần tòa nhà lớn như vậy. Tiểu Lân chỉ sống trong ngôi làng nhỏ dưới chân núi, đã bao giờ thấy những dãy nhà lớn như vậy đâu.

Cô Dương dẫn Tiểu Lân đi tới đầu bên kia của dãy nhà, chỗ đó có đặt một cánh cổng. Cánh cổng bằng đá đen, hình tròn, đường kính ba mét. Giữa cánh cổng là một tấm màn đen, lâu lâu lại khẽ rung lên một lần.

- Đây là cổng dịch chuyển. Trường ta có tổng cộng tám cái, dùng cho học sinh di chuyển trong trường.

Nói rồi cô Dương bước vào trong cánh cổng. Tiểu Lân chần chừ một lúc rồi cũng bước theo. Bốn người bảo vệ trước cổng dịch chuyển hơi liếc Tiểu Lân một cái, nhưng cũng không ngăn cản.

Bước qua bên kia là một tòa nhà rất lớn. Tòa nhà rất lớn, có hình ngũ giác đều, cao chừng năm sáu tầng, mà cạnh cũng dài hơn năm trăm mét. Nếu có Ngô Bào ở đây chắc chắn sẽ thốt lên ba chữ "Lầu Năm Góc".

Cô Dương tiến tới chỗ bảo vệ, đưa "giấy thông hành" ra rồi dẫn Tiểu Lân đi vào trong. Bên trong lầu năm góc rất rộng, hơn nữa cũng rất đông người. Đa phần là những người trẻ đi tới đi lui. Trang phục của họ khác nhau, có người là áo bào màu trắng, có người màu lam. Trước ngực có họa tiết hình ngọn lửa, có người mang hình giọt nước… Ngoài ra còn có khá nhiều người mặc đồ võ sĩ, lưng mang kiếm, thương… Một số ít người mặc áo màu tím, những người này đều quá bốn mươi tuổi.

- Những người áo trắng là năm nhất, năm hai và năm ba, cổ áo có bao nhiêu viền đỏ thì là năm ấy. Áo lam là năm tư đến năm cuối, cổ áo cũng có từ một đến ba viền trắng. Còn người mặc áo tím là giáo viên.

Cô Dương biết Tiểu Lân thắc mắc liền giới thiệu sơ qua về đồng phục nhà trường.

- Cô cũng là giáo viên sao không mặc áo tím?

- Cô không hẳn là giáo viên. Thỉnh thoảng cô mới đi dạy thôi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Chủ yếu là cô Dương giới thiệu về trường Đệ Tứ, còn Tiểu Lân thì đôi khi hỏi vài câu mà thôi.

Hai người bước tới một hành lang dài hơn năm mươi mét, rộng cỡ hai người đi song song. Hành lang này khá tối, trên hai bức tường cách hai mét lại có một viên đá phát sáng được gọi là Dạ minh châu. Dưới mỗi mười viên Dạ minh châu là một bức tượng, phần còn lại thì bỏ trống. Cô Dương vừa đi vừa nói:

- Những bức tượng này là của những người có cống hiến lớn đối với trường ta. Em thấy mấy tấm bảng dưới bức tượng không? Đó là giới thiệu sơ lược về những cống hiến của người đó. Điều này giúp kích thích cống hiến cho trường của những người tài, những thứ như này ai mà không muốn chứ.

Bức tượng thứ chín bên phải là của cô Dương.

Hai người đi vào căn phòng cuối hành lang. Là một căn phòng rất lớn. Bốn phía không có gì trang trí, chỉ có vài hoa văn đơn giản trên tường và trên trần nhà. Sàn nhà cũng lát bằng thứ đá xám xám trông không nổi bật lắm.

Cô Dương nói chuyện với một ông già chừng bảy mươi tuổi, rồi gọi Tiểu Lân tới.

- Phiền thầy kiểm tra cho nó vậy.

- Được rồi, cô Dương cứ chờ kết quả đi.

Kiểm tra tương đối đơn giản. Ông lão dẫn Tiểu Lân tới một chiếc bàn gỗ nhỏ đầu căn phòng, trên bàn đặt một quả cầu thủy tinh, lớn hơn đầu người. Tiểu Lân chỉ cần đặt tay lên quả cầu thủy tinh, tập trung tinh thần rồi kết quả sẽ hiện lên trên quả cầu.

Quả cầu thủy tinh phát ra một đốm trắng, rồi dần dần nhiều lên. Khi quả cầu thủy tinh chứa đầy đốm trắng thì hai đốm trắng hợp lại thành một đốm lục, đốm lục đó lại hút những đốm trắng xung quanh cho đến khi hết. Rồi từ một đốm sáng màu lục đó lại tiếp tục phát triển thành vô số đốm lục. Hai đốm lục hợp với nhau thành một đốm lam, rồi lại hút những đốm sáng khác. Cứ như vậy chừng nửa tiếng sau thì quả cầu thủy tinh đã bị những đốm cam chiếm bảy phần thể tích.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của cả hai người. Vốn dĩ ban đầu cô Dương chỉ nghĩ Tiểu Lân đạt được màu tím đã tốt rồi, ông già đằng kia cũng như vậy. Trường Đệ Tứ đã mười năm rồi chưa có học sinh có tư chất cam. Nhiều năm trước mỗi năm ít thì một người, nhiều thì hai nguời có tư chất màu cam. Cũng vì chuyện này mà trường Đệ Tứ so với hai trường còn lại chịu thiệt rất nhiều. Nay đã có hy vọng lại rồi.

Chương mới hơn