Chí Tôn Long Thần

Chương 1:

Hắn là một trong số những người thành công nhất thế giới. Nhưng đó là thế giới gọi hắn như vậy. Con người hắn không như những người bình thường khác. Hắn sinh ra với trí nhớ tuyệt đối, hắn không bao giờ quên những thứ hắn thấy. Hắn là một thiên tài. Cha hắn, một võ sư, đã bắt hắn tập võ ngay từ khi hắn mới 6 tuổi.

Mẹ hắn, một kỹ sư, đưa hắn đến với những công trình khoa học ngay khi hắn mới 6 tuổi. Ông hắn, một vị quan dưới thời vua Bảo Đại, bắt hắn học tất cả mọi thứ. Chính xác là ông hắn muốn hắn giỏi trên tất cả các lĩnh vực.

Từ lúc 6 tuổi, hắn không còn là một đứa trẻ nữa. Trên trường hắn luôn đứng đầu, vì thế hắn không có bạn bè. Hắn giỏi võ nên ai cũng sợ hắn. Chỉ có ngoại lệ duy nhất là người chị của hắn.

Chị của hắn yêu thương hắn bằng tất cả tình yêu. Hắn luôn ngưỡng mộ chị hắn, hắn sẽ làm bất cứ thứ gì để làm chị hắn vui. Tất cả.

Nhưng chị hắn cũng có công việc. Chị hắn cũng như hắn, là một thiên tài. Chị hắn trở thành nghiên cứu sinh ở đại học Harvard khi mới 17 tuổi, tức là hắn chỉ ở bên cạnh chị hắn được 1 năm cho đến 7 tuổi. Hắn cố gắng để được như chị hắn. Nhưng 1 năm sau, chị hắn mất tích. Hắn suy sụp. Hắn nhốt mình trong phòng nửa năm, sau đó hắn bắt đầu lại. Nhưng nửa năm sau, cha mẹ hắn mất trong một vụ tai nạn. Hắn gục ngã. Hắn vẫn cố gắng.

Hắn làm việc thay cho chị hắn. Cho đến khi hắn 30 tuổi, hắn đã có thể coi thường cả thế giới. Một trong số những người giàu nhất thế giới. Một thiên tài với hàng chục nghiên cứu đi trước thời đại. Một người vợ xinh đẹp. Hắn được mọi người gọi là người hoàn hảo. Nhưng hắn không cần những từ tung hô đó. Nỗ lực đến đỉnh cao khiến hắn thấy mệt. Hắn đi khắp nơi trên thế giới, tận hưởng mọi thứ. Hắn thấy dễ chịu, hắn thấy thoải mái. Nhưng hắn muốn bình yên.

Khi hắn tròn 33 tuổi, hắn chết do tai nạn.

Nhưng hắn vẫn còn nhận thức. Hắn ở một căn phòng trắng. Một căn phòng không có giới hạn, không có bất cứ thứ gì. Chỉ có hai thứ: một là hắn, hai là màu trắng vô tận kia. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn:

Ngươi muốn sống?

Tất nhiên là hắn muốn sống. Nhưng hắn không muốn sống như trước kia.

- Ngươi có một cơ hội.

- Do ngươi ban sao? Cái giá phải trả là gì?

- Không phải do ta. Ngươi có nó. Ngươi muốn sống thế nào là do ngươi định, ta chỉ thông báo với ngươi thôi.

Câu nói vang vọng trong đầu hắn, hắn lịm đi.

Một ngôi làng nhỏ, một ngôi làng yên bình. Ở đó, bọn trẻ không biết đến chiến tranh, cướp bóc. Ban ngày người lớn làm ruộng, trẻ con thì tụ tập thành đám đùa nghịch. Tối đến thì ai về nhà nấy, mấy ông bợm rượu thì tụ tập tại quán nhỏ nào đó. Một cuộc sống mơ ước của bao nhiêu người. Kể cả hắn.

* * * * * * * * * * * * * * * *

Năm Khởi Nguyên 3077.

Ngô Bào – giờ đây chính là hắn – đang ngồi dưới gốc cây mít sau nhà, trên tay cầm một cuốn sách mà Ngô Bào mượn từ nhà thầy giáo duy nhất trong làng, cuốn sách "Lục địa Bạch Hổ toàn thư tập 3".

Thế giới mới mà hắn được sinh ra lần thứ hai này là một thế giới có cả tá thứ mà không thể giải thích bằng khoa học, như tuổi thọ con người có thể kéo dài đến hai ba trăm năm, hay tay không đấm thủng đại thụ, hoặc khinh công trong tiểu thuyết của Kim Dung.

À mà khinh công thì không chỉ trong truyện của lão Kim, kiếp trước hắn cũng đã từng có khinh công. Mặc dù không đến mức bay nhảy như chim, đạp tuyết vô ngân, nhưng do sự huấn luyện từ nhỏ của cha hắn – một võ sư – mà khinh công của hắn cũng thuộc hạng thượng thừa, nhảy 4~5 mét không thành vấn đề.

Thần Châu – tên của thế giới này – là một thế giới rộng lớn, gấp khoảng mười mấy lần diện tích Trái Đất, gồm 4 lục địa lớn, trong đó có 2 lục địa có người sinh sống. Làng Đông Hồ của Ngô Bào là một ngôi làng nhỏ ở bờ biển phía Đông Nam lục địa Bạch Hổ.

Sở dĩ gọi là làng Đông Hồ bởi cách làng về phía tây khoảng 100km có một cái hồ lớn, đường kính chỗ lớn nhất cũng phải lên đến hơn 20km.

Mặc dù là một làng ven biển, nhưng phía bắc và tây bắc lại là một dãy núi lớn, làng nằm ngay dưới chân núi. Núi này có nhiều loại dã thú, cũng là một phần thu nhập của dân làng, bên cạnh đó là ra biển đánh cá.

"Lục địa Bạch Hổ toàn thư" gồm 8 tập, viết về lịch sử lục địa Bạch Hổ suốt gần vạn năm qua, chủ yếu là việc thế lực nào thành lập, sụp đổ, hoặc viết về các loại động thực vật thường thấy.

Ngô Bào vốn có ký ức kiếp trước, người tranh người đoạt, nên đã mục tiêu của hắn kiếp này là "về hưu", ôm vợ ngắm trăng, nhàn nhã mà sống. Mặc dù Ngô Bào mới có 8 "tuổi".

- Anh hai~

Ngô Tiểu Lân, cô em gái song sinh "long phụng thai" của Ngô Bào, chạy từ đâu đó tới, ngồi huỵch xuống bên cạnh hắn, giơ giơ con thỏ trắng nhỏ cỡ bàn tay khoe Ngô Bào.

Ngô Bào gấp cuốn sách lại, xoa đầu Tiểu Lân: "Anh Lâm lại cho đấy à?"

- Hi. Hôm nay ảnh lên núi bắt được tận hai con cơ, nên ảnh cho em một con.

Anh Lâm là hàng xóm của Ngô Bào, 20 tuổi, thường ngày hay lên núi săn thú. Hôm nào được nhiều thì anh Lâm lại cho hàng xóm một chút. Không chỉ riêng anh Lâm mà gần như cả làng ai cũng thế, làng nhỏ nên tình người cũng ấm.

Ngô Bào đứng dậy, phủi đất, ôm cuốn sách:

- Trưa rồi, về ăn cơm. Rồi chiều anh làm cho cái cũi.

- Hi, anh hai tốt nhất.