Chương 21: Huyễn Tương Thiên Tháp vấn đề.

Chấn Kinh Thiên Địa!

Chương 21: Huyễn Tương Thiên Tháp vấn đề.

Càn Long Đế quốc.

Thái Hoa thành, trên bầu trời Dương gia, sau khi ba đạo sấm sét hạ xuống, một đám vân vụ màu đen liền kéo đến, khắc họa ra một vẻ mặt cười âm u, có hai ánh mắt hít lại hình trăng khuyết, miệng vểnh cong hình chữ U đối diện với Dương gia bên dưới.

- Lại một kẻ tìm đường chết.

Nhìn lên bầu trời, gia chủ Dương gia Dương Tịch đứng trên bầu trời hừ lạnh, bàn tay tụ một ít linh lực thuộc đẳng cấp Vương đẳng hất lên bầu trời, xua đi đám mây đen có gương mặt quái dị kia, bất quá đám mây đen cứ tản rồi lại hợp, gương mặt không chịu tiêu biến mà mãi cho đến hơn 5 phút sau mới mất dạng cùng đám mây đen.

- Hừ.

Hơi cảm thấy khó chịu vì đám mây kỳ lạ, Dương Tịch hừ lãnh một tiếng liền quay về Dương gia, triệu tập cuộc họp gia tộc khẩn cấp đê tìm cách xứ lý tình huống thiên địa chứng giám này.

Thiên địa chứng giám cũng không phải đùa, Dương Tịch dù bề ngoài khi dễ người khiêu chiến nhưng bên trong lại khá lo lắng, nhất là cái gương mặt quái dị kia. Để đảm bảo an toàn trong đoạn thời gian sắp tới, hắn phải toàn lực nâng cao lực lượng gia tộc, chuẩn bị tốt để ứng phó với kẻ khiêu chiến là người có tu vi hiện tại thấp hơn nhưng trong trăm năm tới, không biết sẽ như thế nào.

- Tịch nhi.

Các cao tầng đã đến phòng hội nghị đầy đủ, hắn cũng đang tiến vào liền có một âm thanh già nua vang bên tai.

- Lão tổ, người có gì chỉ bảo?

Hắn truyền âm lại.

- Đến gặp ta, ta có chuyện trọng đại cần bàn.

- Vâng.

Tạm hoãn lại cuộc họp, Dương Tịch cất bước đến một trang viên bình yên nằm trong Dương gia.

Bước đến một căn phòng nho nhả, nhìn môt lão giả khá gầy gò, khoắc trên mình bộ áo nâu giản dị trước mặt, Dương Tịch cuối người kính lễ.

- Lão tổ.

- Ngồi xuống đi.

Nhẹ nhàng chỉ vào một chiếc ghê bên cạnh, lão giả nói.

- Ta thiết nghĩ là nên đưa tiểu Minh gia nhập hoàng tộc, chấm dứt quan hệ, ly khai khỏi Dương gia. Đứng dưới sự bảo trợ của Càn Long Đại Đế, ta tin chắc hắn sẽ giữ được một mạng, nối giữ hương quả cho Dương gia ta.

Lão giả dứt lời, Dương Tịch liền không khỏi ngẩn người, sau đó hắn kinh hoàng lên hỏi.

- Lão tổ, là… là có chuyện gì an nguy đến Dương gia ta?

Lão giả hiện lên mặt buồn nhưng không đáp lời hắn, lão đưa ra một nắm tay những mảnh giống như thủy tinh đã vỡ vụn, nếu dùng tất cả ghép lại liền sẽ hình thành nên một quả cầu trông khá giống thuỷ tinh.

Nhìn những mảnh vụn này, Dương Tịch chợt biến sắc lớn, người trở nên vô lự dường như muốn ngã xuống đất nhưng hắn đang cố gắng trấn trụ.

- Mệnh châu của Dương gia ta đã vỡ, Dương gia ta tất vong.

Dương Tịch cùng lão giả đồng thời mở miệng, chậm rãi nói ra từng chữ, trên gương mặt bọn họ, sự đau thương là không thể tả được.



Ngay khi Hạc Lâm và Liêu Lang vừa khỏi Viên gia, đi đến Mộc Hóa thành để dùng truyền tống trận quay về Trung Vực. Tại Huyễn Tương Thiên Tháp, một chuyện kì lạ vô cùng đột ngột diễn ra, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt cường giả mang con cháu đến thí luyện, và dần dần lan ra xa.

Xung quanh chỉ có đất nâu và đá xám bao bọc trải dài hơn 10 dặm đường, tại trung tâm mảnh đất này, một tòa tháp mười tầng trông rất bình thường cao khoảng 200m, rộng chừng 10m tọa lạc. Ngay tại lúc, cửa tháp nằm dưới tầng 1 đang mở rộng, làm hiện ra một màu đen tối bên trong mà không ai có thể nhìn rõ.

- Tại sao lại không thể vào, cháu ta chính là một cái Địa thể sơ cấp làm sao không thể vào?

Tồn tại xung quanh tháp, vây trước cửa tháp, cách cửa tháp một đoạn 10m là một đám người có già có trẻ, có trung niên, có trẻ, có nam tử, có trẻ, thậm chí còn có cả thanh niên, có trẻ. Mỗi người trưởng thành ít nhất đều có thêm một đứa trẻ nhỏ dưới 10 tuổi bên cạnh.

Âm thanh buồn bực, la ó chính là đến từ một nam tử khoảng 30 tuổi đang nắm tay một tiểu hài nữ xinh xắn.

- Cháu trai Doãn Nam cũng vậy, năm nay chỉ 7 tuổi nhưng đa đột phá lên Linh Sư, không những thế còn sở hữu Hỏa linh lực, thiên phú như vậy vì sao không vào được, cửa rõ ràng là đang mở?

Một Âm thanh khác đến từ lão giả đã hơn thấy tuần đi cùng môt tiểu nam tử mày kiếm, mắt sáng kêu lên.

- Đây là chuyên quái quỷ gì, cháu trai ta…

- Cháu gái ta…

- Chắt ta….

Liên tục là những âm thanh đến từ nhiều người chen nhau vang lên, biểu hiện sự khó hiểu cực độ.

Bỗng lúc này có một vị trung niên trông khoảng hơn 50 tuổi nhưng tuổi thực thế đã gấp mấy chục lần con số này lên tiếng.

- Kính mong các vị yên lặng, tại hạ Vân Vũ Văn đến từ Bắc Đẩu Các kính xin các vị yên lặng.

Câu ban đầu không ai chú ý, nhưng khi trung niên nói ra ba từ Bắc Đẩu Các, hầu như tất cả mọi người đều lâm vào yên tĩnh tức thì, mọi ánh đều tập trung về vị trung niên.

Nhìn mọi người ai cũng từ Vương đẳng tu vi trở lên yên lặng nhìn chính mình, trung niên cất cao giọng nói

- Sự tình kì lạ hôm nay của Huyễn Tương Thiên Tháp, Bắc Đẩu Các đã biết và đang phân tích, mọi người cứ bình tĩnh chờ đợi. Những vị công tử, tiểu thư không vào được tháp cũng không phải vì không đủ khả năng, đây chẳng qua là vì Huyễn Tương Thiên Pháp đang có vấn đề.

Bắc Đẩu Các là một trong tám thế lực lớn ở Trung Vực, Huyễn Tương Thiên Tháp chính là thuộc về Bắc Đẩu Các canh giữ.

- Vậy kính hỏi Vũ Văn huynh, Huyễn Tương Thiên Tháp khi nào hoạt động lại, con cháu chúng ta chừng nào mới được tham gia tiến vào tháp.

Một vị lão giả có tu vi Vương đẳng cất giọng hỏi, người khác cũng đều gật đầu muốn biết.

- Về phần này thì xin lão ca thứ lỗi, hiện tại thì tại hạ vẫn chưa biết được, tại hạ còn cần phải chờ kết quả từ các vị trưởng lão phụ trách đưa xuống.

Vân Vũ Văn nhẹ nhàng đáp lời.

- Vậy ý ngươi là cho chúng ta chờ đến vài trăm năm hay thậm chí cả ngàn năm?

Một vị trung niên Hoàng vị không sợ Bắc Đấu Các vì có gia cảnh sau lưng to lớn giận dữ kêu lên.

- Phải đó, Bắc Đẩu Các các ngươi làm ăn tệ như vậy, nếu cảm thấy không còn khả năng trông coi Huyễn Tương Thiên Tháp thì giao lại cho Trận Pháp Điện chúng ta bảo quản.

- Đúng vậy, có biết thời gian bọn ta đều là quý giá từng phút từng giây?

Nhiều người khác cũng đồng tình nói lên.

Nắm giữ Huyễn Tương Thiên Tháp thì hằng năm đều được các thế lực tiến cống một ít vật phẩm xem như là trả tiền phí mà không cần làm bất cứ việc gì, cho nên thế lực nào cũng muốn nắm giữ Huyễn Tương Thiên Tháp.

Bất quá thì ngay lúc này, một giọng nói thô tục từ phương xa vang lên đầy vẻ tức giận khiến mọi người ngưng mắt nhìn đến.

- Đéo đưa thì làm được cái mẹ gì chúng ta? Đi ăn phân hả?

"Trương Vũ huynh".

Thấy một vị trung niên ăn mặc quần áo có chút xệch xoạc, tay thì không cầm vò rượu mà uống từng ngụm từng ngụm đang tiến đến, Vân Vũ Văn liền cảm thấy nhẹ người trong lòng. Vân Vũ Văn chỉ mới là Vương đẳng sợ kỳ, nơi này đa số là Hoàng đẳng sơ đến trung kỳ nên khiến hắn cảm thấy quá áp lực khi họ tức giận, có Trương Vũ, một vị Đế vị hậu kỳ đến, ở đây hắn liền thoảng mái hơn nhiều.

- Con bà ngươi, ngươi vừa nói cái gì?

Đa số các vị ở đây khi thấy Trương Vũ liền im phăng phắc, nhưng cũng có một vài vị thực lực Đế đẳng giận dữ quát lớn.

- Ta nói, NGƯƠI ĐI ĂN PHÂN ĐI.

Trương Vũ đi lại gần Vân Vũ Văn, hắn nhìn lão giả Đế đẳng vừa quát hắn mà hô lớn lên một cách không hề nể mặt mũi.

- Chết đi, Phách Long Chưởng!

Lão giả tức giận quá thể mà nóng máu lên, lão bay lên không trung nhằm tránh phong mang nguy hại nhiều người lẫn chắt trai của hắn mà tung ra môt chưởng dũng mãnh, một chưởng này vừa rời khỏi tay hắn liền hóa thành một con rồng cự đại giương nanh vuốt vồ tới hai người Vân Vũ Văn và Trương Vũ.

- Chó già tìm đường chết.

- Bá Quyền Nhất Kích.

Lộ vẻ khinh thường không thể khinh thường hơn, Trương Vũ nhìn con rồng "nhỏ" lao đến liền thi triển ra một quyền trông cực kì bình thường, thế nhưng khi quyền này vừa đi ra, Phách Long Chưởng chỉ va chạm liền tan biến, dư lực còn lai của Bá Quyền Nhất Kích liền đánh mạnh lên người lão giả.

"Phụt"

Phun ra một ngụm máu lớn ngay giữa không trung, lão giả trọng thương rơi xuống đất.

- Ông Cố, người… người không sao chứ?

Chắt trai của lão giả thấy ông cố bị một quyền hạ gục liền hoảng hốt chạy đến, đỡ lão giả ngồi dậy.

- Thì ra là Bá Quyền Trương Vũ, Mạnh Kiểm ta thất lễ.

Dù rất không cam lòng nhưng biết bản thân không có cửa đánh thắng được người bài danh thứ 48 trong Đế Bảng, lão giả không khỏi nuốt hận mà nói.

- Hừ.

Chỉ là một tiếng hừ lạnh, Trương Vũ cũng không so đo cùng vài tên phế vật mà ngay cả quyền thứ nhất của hắn đỡ đều không nổi. Hắn đảo mắt nhìn một vòng mọi người xung quanh có kiêng dè, có kính ý, có lãnh đạm với hắn mà nói lớn.

- Ta, một trong 10 trưởng lão của Bắc Đẩu Các nay đến thông báo tình hình Huyễn Tương Thiên Tháp.

- Tình hình là… không có trục trặc gì hết, bản thân tháp tự như vậy, không hề có sự hư hại bất cứ thứ gì.

Để tránh bị lề mề làm phiền, Trương Vũ lại nói.

- Không vào được là vì tư chất con cháu các ngươi quá tệ, tháp không chấp nhận, vậy thôi. Còn muốn kiện cáo gì thì nên nhớ một điều, trước hãy tìm người giỏi về tự khám xét tháp xem có lỗi gì, khi có phát hiện được lỗi rồi thì mới đến Bắc Đẩu Các vạch lỗi, còn không thì đến một, ta liền giết một.

Bắc Đẩu Các được quyền nắm giữ Huyễn Tương Thiên Tháp thật ra là vì có luật ngầm giữa các ông lớn bao gồm Dược Điện, Trận Pháp Điện, Phù Ân Điện, Bắc Đẩu Các, Đồ Đằng Điện, Luyện Khí, Luyên Binh, Nguyệt Ảnh Lâu hay còn gọi là Nhất Các Tứ Điện Nhị Luyện Nhất Lâu, chấp thuận, bởi lẽ Bắc Đẩu Các chính là nguồn cung cấp thông tin lớn nhất cho Thiên Hoang tinh câu, không những thế, họ còn chính là người làm ra Cường giả bảng, Hóa Anh bảng, Vương bảng, Hoàng bảng, Đế bảng, Đại Đế bảng để khích lệ tinh thần tiến cảnh của tu luyện giả.

Tiền thu phí Huyễn Tương Thiên Tháp xem như là tiền công lao mà Bắc Đẩu Các đã đóng góp. Tuy nhiên thông tin này cũng chỉ có cao tầng các thế lực lớn, thành viên bên trong đều không biết.

- Chúng ta đi.

Nói xong, Trương Vũ cùng Vân Vũ Văn liền bay lên không trung rời đi mất dạng.

Hai người rời đi, xung quanh tháp lại tiếp tục ồn ào khi có thêm nhiều người mang theo có cháu đến.

Vài ngày sau đó, một vài vị Đại Đế đích thân đến xem xét tình hình nhưng cũng chỉ lắc đầu rời đi, ngay cả các Trận Pháp Sư lừng lẫy hay các Luyện Khí Sư chấn động nhân tâm đều cũng thở dài cất bước.

Cửa Huyễn Tương Thiên Pháp cứ thể mở lớn nhiều ngày nhưng không một ai có thể bước vào.



Đã qua 5 ngày kể từ khi rời khỏi Ngọc gia, Hạc Lâm cùng Liêu Lang đang bay trên bầu trời Trung Vực, một đường thẳng đến Huyễn Tương Thiên Tháp.

Thiên Hoang tinh cầu rộng lớn, tốc độ Hạc ngũ sắc dù nhanh đạt 500m/s nhưng để đi đến Mộc Hóa thành bọn họ cũng đã mất hai ngày đường dài, tiếp đến, do truyền tống trận kết nối với Mộc Hóa nằm giáp biên Trung Vực cùng Đông Vực, nên mất ba ngày hai người vẫn chưa đến được trung tâm Trung Vực, theo Hạc Lâm, có lẽ họ còn cần phải mất thêm một ngày một đêm nữa mới đến nơi.

Trên đường đi, Hạc Lâm và Liêu Lang trao đổi khá nhiều thông tin, trong đó chủ yếu là Liêu Lang hỏi, còn Hạc Lâm trả lời.

Qua vài ngày trao đổi, Liêu Lang thu được rất nhiều thông tin về Thiên Hoang tinh cầu gồm các hiểm địa, các khu thí luyện, tông môn, đế triều và các thế lực thống trị, cùng với một tấm bản đồ đầy đủ về Thiên Hoang tinh cầu.

Hiểm địa thì có rất nhiều, chủ yếu nằm ở những đia phương kì quái mà ngay cả Đại Đế vào cũng không toàn mạng đi ra.

Các khu thí luyện chính là những nơi có thể gọi là phúc địa được trả bằng xương máu dành cho các tu luyện giả trên con đường tăng tiến tu vi. "Có phúc thì phải có họa, có họa thì mới có phúc" chính là một câu nói dành cho những địa phương thí luyện này.

Tông môn được chia là ba loại Tông, Mông, Giáo, Phái và tất cả đều có lớn có nhỏ, đa phần nhỏ là phụ thuộc tông môn trung, trung phụ thuộc tông môn lớn. Trên tinh cầu có tồn tại bảy tông môn lớn (nhất phẩm tông môn) so sánh mạnh ngang, thậm chí là hơn Nhất Các Tứ Điện Nhị Luyện Nhất Lâu bao gồm.

Thiên Tinh Kiếm Tông, lấy luyện kiếm, đao, thương, tạo lĩnh vực kiếm, đao, thương làm chủ. Giết địch ngàn vạn dặm.

Ầm Dương Giáo, lấy nam lấy nữ, một cặp đạo lữ sống chết có nhau mà cùng tu luyện, cùng chăn gối. Phối hợp giết người, thế khó đỡ.

Nhật Nguyệt Tông, tu luyện công pháp kì lạ, có thể mượn nhờ lực lượng nhật nguyệt để tăng thêm sức mạnh công phá địch nhân và dùng để tu luyện. Nhật nguyệt thêm sức, lực địch trăm.

Ảnh Nguyệt Tông chính là một phân nhánh của Nhật Nguyệt Tông.

Thuần Thú Môn, thu thập tu luyện giả kỳ lạ, có thể câu thông hảo hữu với Yêu thú thuộc chủng tộc thứ năm để cùng chiến địch. Người thú hợp nhất.

Yên Sơn Phái, môn hạ lấy thân pháp, kĩ thuật xuất kích làm chính, trong trường hợp một đối một phần lớn luôn là bên thắng. Giết người không qua mười chiêu.

Bất Diệt Môn, lấy tu luyện thân thể là chính, có sức kháng cự với sát thương của linh lực cao, thân thể tựa như tường đồng vách sắt, đánh mãi không thấy máu. Phòng ngự vĩ đại, thân địch tứ phương.

Liên Hoa Giáo, giáo phái chỉ thu nữ đử tử còn trinh nguyên làm nữ đồ, chuyên tu luyện Bách Liên Thể khiến bản thân có nhiều mạng, chết cái này vẫn còn cái khác. Liên hoa động, mỹ nhân động.

Tiêu Diêu Tông, lấy bộ pháp làm chính, thân thể di chuyển biến ảo, quỷ dị khó lường. Hành tung vô định.

Bảy tông môn lớn này thường được gọi chung là Nhất Giáo Nhất Phái Tam Tông Nhị Môn. Từng có thông tin rằng, bảy môn phái lớn này đều có đại năng Thiên Nhân cảnh tọa trấn, nhưng thực hư không ai biết.

Trên Thiên Hoang tinh cầu quốc gia có rất nhiều nhưng để đạt đến đẳng cấp đế triều thì chỉ duy nhất sáu cái.

Quản hạt Nam Vực, Thiên Nhất Hoàng triều, Tiêu Ứng Thiên, Đế vị, con trai Tiêu Phi Phàm tiểu Đế.

Quản hạt Tây Bắc Vực, Băng Tuyết Hoàng triều, nữ hoàng Băng Bích Tuyết, Đế vị.

Quản hạt Đông Bắc Vực, Nam Hoang Đế triều, Hoàng Lôi, Đại Đế vị.

Quản hạt Tây Vực rộng lớn, Càn Long Đế quốc, Càn Chấn Không, Đại Đế vị.

Quản hạt phần lớn Đông Vực, Phong Quốc Hoàng triều, Hồng Thạch La, Đế vị.

Quản hạt Hải Vực mênh mông, Thống Hải Thần Cung, Long Bất Thế, Đại Đế vị.

Dưới sáu đế triều là rất nhiều vương triều, quốc gia nhỏ phụ thuộc. Bất quá, sáu đế triều dù mạnh mẽ vẫn không thể chiếm hữu các vực làm của riêng, bởi đơn giản, các vực là của bảy đại môn phái và nhất các tứ điện nhị luyện nhất lâu chiếm lĩnh, họ chính là thế lực thống trị trên Thiên Hoang tinh cầu, các đế triều bất quá chỉ là kẻ quản lý không hơn không kém.

Liêu Lang lúc này đang ngồi trên lưng hạc ngũ sắc, nằm trong vòng bảo vệ của Hạc Lâm trước phong mang sắc bén do tốc độ cao tạo thành mà bình thản tu luyện.

- Lang nhi, con còn thức?

Qua thêm hồi lâu, Hạc Lâm rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng.

Cũng trong khoảng vài ngày này, Hạc Lâm dù biết Liêu Lang sẽ phải chết trong vòng trăm năm tới nhưng nhiêu đó, vẫn không cản được việc hắn muốn nhận một thiên tài yêu nghiệt làm con nuôi.

- Cha nuôi, người có chuyện gì cần hỏi nhi tử sao?

Liêu lang mở nhẹ mắt trả lời, hắn vẫn duy trì trạng thái ngồi xếp bằng để tu luyện.

- Haizz, vốn dĩ ta không muốn hỏi nhưng không thể kìm lòng được. Ngươi và thiên địa chứng giám với Dương gia, ngươi… ngươi cảm thấy thế nào?

Hạc Lâm dù không biểu hiện gì nhiều khi ba đạo sấm vang lên, thế nhưng hắn vẫn còn canh cánh truyện này trong lòng cho đến hiện tại.

- Chỉ là chuyện nhỏ, cha không cần bận tâm thay con.

Lộ ra nụ cười tươi như chỉ là việc gặt cỏ, hái hoa, Liêu Lang đáp. Với một kẻ "siêu nhân" như hắn thì dù là có triệu cái Dương gia hắn cũng diệt được, còn nếu hắn không diệt được thì hắn vẫn sẽ không chết, vì vốn hắn không thể chết cho đến khi bản giao kèo đó được hủy bỏ.

- Vậy tùy ngươi, ài.

Liêu Lang đã nói vậy, Hạc Lâm liền chỉ bất đắt dĩ buông xuôi chuyện này mà tiếp tục điều khiển hạc ngũ sắc bay nhanh.

Hạc Lâm không thể diệt Dương gia thay Liêu Lang vì nếu làm vậy, hắn đã vi phạm thiên đia chứng giám, trời giám ngũ lôi oanh chết hắn. Hắn trong thời gian sắp tới, có lẽ chỉ giúp được Liêu Lang phần nào đó trong tốc độ tu luyện, tiến cấp tăng tu vi.

Liêu Lang lại nhắm mắt tu luyện nhưng thật chất bên trong là đang cảm nhận "thủy" "thổ" và "lôi".

Hai người cùng một chim bay nhanh về phương xa.