Chương 46:Lần thứ hai tập kích (4)

Bánh Xe Vận Mệnh Tại Hogwarts

Chương 46:Lần thứ hai tập kích (4)

Chương 46:Lần thứ hai tập kích (4)


"Bình tĩnh lại một chút Prewett. Chúng ta đều biết đây không phải là lỗi của trò."

Cụ Dumbledore để tay lên vai mà nói, giọng của cù tràn đầy sự quan tâm và từ ái.

"Nhưng mà, thưa giáo sư …"

Thầy hiệu trưởng không trả lời, mà chỉ chồm tới, tháo cái máy chụp hình trong tay Colin ra.

Giáo sư McGonagall hăm hở nói:

"Thầy có nghĩ là thằng nhóc lúc đó đang tìm cách chụp hình kẻ tấn công nó không?"

Cụ Dumbledore vẫn không trả lời. Cụ mở hộp đựng phim của cái máy chụp hình. Madam Pomfrey thốt kêu lên:

"Merlin ơi!"

Một tia khói xịt ra khỏi cái máy. Tristan lúc này đứng ngay cạnh bên liền hưởng trọn cái mùi phim nhựa khét lẹt. Nó chịu không nổi phải nhăn mũi lại rồi lùi về phía sau một bước.

Madam Pomfrey tỏ ra hoang mang:

"Cháy hết. Cháy hết trọi trơn…"

Giáo sư McGonagall khẩn thiết mà hỏi:

"Như vầy nghĩa là sao, Albus?"

Cụ Dumbledore nói:

"Nghĩa là Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa. Học sinh của chúng ta đang lâm vào nguy hiểm.

Madam Pomfrey giơ tay bụm miệng mình lại. Giáo sư McGonagall trợn mắt nhìn đăm đăm vào cụ Dumbledore:

"Nhưng… Albus… chắc vậy… nhưng… ai?"

Cụ Dumbledore vẫn nhìn Colin.

"Vấn đề không phải là ai." Cụ dừng lại một chút, nhìn quanh căn phòng rồi mới nói tiếp: "Vấn đề là như thế nào…"

Tristan cả kinh, ngẩng đầu nhìn chăm chú cụ Dumbledore, chả lẽ cụ nhận thấy cái gì? Chả lẽ cụ biết thủ phạm là ai rồi sao? Hay là cụ đang tính câu cá chấp pháp?

Sau đó nó liếc nhìn giáo sư McGonagall cùng với Madam Pomfrey, từ vẻ mặt hoang mang của hai người, Tristan có thể khẳng định bọn họ không hiểu được những lời vừa rồi của cụ Dumbledore có ý gì.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tristan luôn cảm thấy ánh mắt của cụ Dumbledore khi nói ra câu đó dừng lại ở trên người mình,

—----------------------

Tối hôm đó, Tristan cũng không về phòng ngủ của mình mà ngủ lại bệnh thất. Nhờ có liều thuốc ngủ không mơ (Dreamless Sleep Potion) mà Madam Pomfrey kê cho tối hôm qua mà nó có thể ngủ yên ổn đến sáng mà không gặp phải bất kỳ một cơn ác mộng nào.

Khi ánh sáng ban mai của buổi sáng ngày chủ nhật tràn ngập bệnh thất cũng là lúc thằng bé tỉnh lại. Sau một đêm tĩnh dưỡng, cảm xúc của Tristan cũng đã hồi phục trở lại, không còn hỗn loạn như tối hôm qua nữa.Tuy vậy, thằng bé cũng không lập tức thức dậy mà nghiêm túc suy ngẫm lại những gì vừa mới xảy ra..

Hung thủ hóa đá Colin chính là người thừa kế của Slytherin cùng với con Basilisk của hắn không sai vào đâu được. Còn nguyên nhân mà Colin chỉ bị hóa đá mà không đương trường mất mạng Tristan cũng đã đoán ra được một, hai.

Tối hôm qua, Colin không có nhìn trực diện vào mắt của con Basilisk mà thông qua cái máy ảnh của mình. Chính cái máy ảnh đó đã cứu lấy tánh mạng của thằng bé, chặn lấy cái nhìn chết chóc của con Basilisk, suy yếu nó đến mức chỉ có thể hóa đá thằng bé mà thôi.

Trường hợp của bà Noris cũng như vậy, nếu Tristan nhớ không nhầm thì hôm đó dưới sàn nhà có một vũng nước lớn. Có thể bà Noris lúc đó chỉ nhìn thấy ảnh phản xạ của con rắn cho nên mới bị hóa đá.

Nhưng mà giải quyết được một vấn đề thì một vấn đề khác lại nổi lên khiến cho thằng bé đau đầu vô cùng. Nếu như đã biết nguyên nhân khiến cho Colin bị hóa đá thì những trụ băng tối hôm qua ở đâu mà ra?

Chuyện này không thể nào là do con Basilisk gây ra. Từ những tư liệu mà Tristan đọc được thì không có dòng nào ghi lại loài này có năng lực thao túng hàn băng cả. Trong hiện trường vụ tập kích của bà Noris cũng không tồn tại khối băng nào cũng minh chứng cho điều này.

Nhưng tại sao lần này lại xuất hiện những trụ băng? Đó có phải là do người thừa kế của Slytherin cố ý sắp đặt? Từ vụ tập kích bà Noris cho đến hôm qua có chuyện lớn gì xảy ra sao? Hay là trong đây có bí ẩn gì mà Tristan không biết?

Trụ băng … hàn băng … ice?

Khoan Đã! Từ Từ! Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tristan.

Thằng bé ngồi bật dậy, nhanh chóng mở giao diện hệ thống phần nhiệm vụ phụ tuyến, những hàng chữ quen thuộc đập thẳng vào mắt nó:

"Nhiệm vụ phụ tuyến: Nguyền rủa bảo khố (1)

Bên trong Hogwarts tồn tại 5 tòa nguyền rủa bảo khố (Cursed Vaults). Mỗi tòa bảo khố được bảo vệ bằng những lời nguyền khác nhau.

Người ta cho rằng những tòa bảo khố này chất đầy vàng, những lời tiên tri hay những vật phẩm ma thuật mạnh mẽ có từ trước khi thành lập trường, trong khi một số khác tin rằng bên trong chúng chứa đầy ma thuật hắc ám.

Trên con đường lữ hành của mình, túc chủ sao có thể bỏ qua nơi thú vị như vậy được. Thỉnh túc chủ mau chóng tìm ra và thám hiểm tòa bảo khố đầu tiên trong năm học này.

Thám hiểm Vault of Ice: 0/1 (10%)

Chú ý: Vault of Ice đã được mở ra, hệ số nguy hiểm gia tăng.

Phần thưởng: 550 điểm vận mệnh "

Một nụ cười bí hiểm nở trên môi của Tristan.

"Quả nhiên là vậy!"

Rốt cuộc thì nó cũng tìm ra nguyên nhân Colin bị đóng băng rồi.Sự thật cuối cùng luôn luôn chỉ có một. Hung thủ không ai khác chính là ngươi: Vault of Ice!

Giao diện nhiệm vụ đã chỉ rành rành hung thủ trước mặt Tristan, không nhận ra cũng khó. Ngoài ra, nó còn cảm thấy hơi hưng phấn một chút. Không chỉ tiến độ nhiệm vụ gia tăng từ 0 lên 10%, thậm chí phần thưởng còn tăng thêm 50 điểm nửa kia. Phải biết rằng công thức ma dược để mà nó thăng lên danh sách 8 cũng chỉ trị giá vỏn vẹn 100 điểm vận mệnh mà thôi.

Hành động vừa rồi của Tristan khiến cho Madam Pomfrey và Harry Potter ở giường bên cạnh chú ý tới. Madam lúc này đang kiểm tra tình trang mọc xương của nó. Thấy Tristan ngồi dậy, bà liền quay sang mà hỏi Tristan:

"Trò làm sao vậy Prewett?Chẳng lẽ thuốc của tôi không có tác dụng khiến cho trò gặp ác mộng."

Harry cũng quan tâm mà hỏi:

"Cậu có bị gì không?"

Nó lắc đầu trả lời:

"Không phải thưa Madam, tối qua em ngủ ngon lắm. Chỉ là khi tỉnh dậy quên mất mình ở phòng y tế nên hơi giật mình một chút mà thôi."

"Vậy thì tốt rồi."

Madam Pomfrey nghe vậy gật nhẹ đầu rồi tiếp tục kiểm tra cánh tay của Harry, bà bắt đầu bẻ gập mấy ngón tay rồi đến cánh tay của Harry, xong kéo chúng duỗi ra. Bởi vì tò mò cho nên Tristan cũng tiến đến gần để mà quan sát:

"Madam,nếu xương của Harry mọc sai thì phải làm sao bây giờ?"

Madam Pomfrey dùng một giọng điệu hiển nhiên để mà trả lời:

"Thì rút ra rồi mọc lại lần nữa chứ làm sao? Cho đến khi nào mọc lại hoàn hảo mới thôi."

Gương mặt của Harry lúc này trở nên trắng bệch. Mới chỉ mọc lại xương một lần đã cho nó ăn đủ đau khổ rồi, không chỉ là cái thứ thuốc cực kỳ khó nuốt mà Madam Pomfrey bắt nó uống, cảm giác cánh tay đau nhức như mọc đầy các mẩu xương rời rạc thằng bé vẫn chưa quên. Nếu chuyện này lặp lại một lần nữa thì ….

Madam Pomfrey cũng hiểu ý mà an ủi thằng bé:

"Yên tâm, xương cốt của trò mọc đâu vào đấy cả. Không có bất cứ vấn đề gì."

Trong khi Harry thở phào nhẹ nhõm, bà chỉ vào hai tô cháo yến mạch được đặt ở đầu giường, còn nóng hôi hổi:

"Khi nào ăn xong, các con có thể ra về."

Nhìn tô cháo chán ngắt, không ngon miệng một chút nào, Tristan bèn lên tiếng hỏi:

"Madam có thấy bịch bánh ngày hôm qua của em đâu không?"

Ai ngờ Madam Pomfrey liếc nó một cái rồi nói:

"Toàn bộ tịch thu! Mấy thứ đó không phải là để cho người bệnh ăn. Hai trò ngoan ngoãn mà ăn cháo đi, đó mới là thứ mà các trò nên ăn vàolúc này."