Chương 6: Vân Yên các

Bạch Huyền Dạ

Chương 6: Vân Yên các

Hạ Diệp Băng cảm thấy mệt mỏi liền lên giường chợp mắt…..
************************
Sáng sớm mai, đúng lúc Hạ Diệp Băng vừa tỉnh dậy, Chiêu Mặc đi vào ‘’ Chủ nhân người tỉnh rồi? Để ta sửa soạn cho ngươi a!! ‘’
Hạ Diệp Băng gật đầu không nói gì…Khi Chiêu Mặc đang chải tóc cho cô, Hạ Diệp Băng đột nhiên mở lời ‘’ Chiêu Yên đâu, sao không thấy tỷ ấy? ‘’
Chiêu Mặc nhẹ nhàng nói ‘’ Chiêu Yên tỷ tỷ sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, nói là có chút chuyện cần làm a …. Ta cũng không biết là việc gì nhưng trước giờ tỷ tỷ luôn cẩn thận, chắc không sao đâu! ‘’. Hạ Diệp Băng cũng gật gật đầu nghĩ thẩm * Chắc hẳn đi huấn luyện cho ba tên kia rồi a ~ *
Sau đó Hạ Diệp Băng lại hỏi ‘’ Ngươi với Chiêu Yên tỷ là tỷ muội ruột a? ‘’. Chiêu Mặc nghe thấy vậy liền ngạc nhiên ‘’ Thật ra cũng không phải. Ta chỉ là một cô nhi, một đêm nọ, nhà ta đã bị giết sạch, lúc đó ta đang trên bờ vực sinh tử…Đúng lúc đó Chiêu Yên tỷ tỷ đã cứu ta khỏi đám người xấu đó, từ đó ta luôn coi Chiêu Yên tỷ tỷ là tỷ tỷ ruột của mình … ‘’. Nói đến đây, Chiêu Mặc có chút xúc động.
Hạ Diệp Băng khá đồng cảm * Thì ra cũng là một cô nhi giống ta a… *…Chải tóc cho Hạ Diệp Băng xong, Chiêu Mặc ra ngoài lấy đồ ăn sáng. Hạ Diệp Băng ở trong phòng suy nghĩ * 3 ngày cũng đến rồi a, đi làm chút việc… *. Sau đó cô lại lấy chiếc mặt nạ ra và đeo lên. Thay một bộ y phục khác. Vẫn là dáng vẻ lạnh như băng. Hạ Diệp Băng khoác lên mình một bộ y phục màu đen tuyền, mặt nạ màu xám bạc. Trang điểm nhẹ một chút. Mái tóc thả tự do, trông như một giai nhân tuyệt sắc…
Ăn xong Hạ Diệp Băng đi tìm Lăng Triệt…Lăng Triệt vừa nhìn thấy Hạ Diệp Băng xuất hiện liền ôm quyền hành lễ. Hạ Diệp Băng gật gật đầu nói ‘’ Hôm nay ta có chút việc cần giải quyết, ngươi ở lại trong sơn trại quản lí thật tốt…! ‘’
Lăng Triệt gật đầu ‘’ Được ‘’. Sau đó Hạ Diệp Băng lại biến mất trong chớp mắt. Lăng Triệt lại tiếp tục công việc của mình, huấn luyện cho các huynh đệ trong trại tăng cường thực lực.
Hạ Diệp Băng ra khỏi khu rừng, bước xuống phố…* Trước hết nên đi thu thập thanh kiếm kia a! *. Hạ Diệp Băng tìm tiệm rèn mà lúc trước cô đã đặt làm một thanh kiếm ở đó. Đến nơi, đã có người nghênh tiếp từ xa ‘’ Vị cô nương đây hẳn là Vân cô nương đi? ‘’
Hạ Diệp Băng gật đầu, sau đó bước vào trong sảnh cùng người dẫn đường đó. Vừa đi vừa nói ‘’ Chủ nhân sai ta đón tiếp Vân cô nương! Mời cô nương vào a! ‘’
Hạ Diệp Băng đi gần tới cửa đã nghe thấy tiếng người khác đang nói chuyện với Diệp Minh ‘’ Nghe nói ngươi gần đây đã luyện chế ra một bảo kiếm tuyệt thế, cực kì hiếm a? Ngươi có thể bán cho ta không? Coi như là nể mặt ta đi a! ‘’
Diệp Minh lắc đầu không nói gì… ‘’ Các ngươi không định bán thanh kiếm này sao? Dù gì thì cũng không phải là do ai đặt, ngươi ra giá đi… ta sẽ trả giá gấp đôi.! ‘’
Diệp Minh lắc đầu ‘’ Không được, thanh kiếm này là của một người đã đặt ta làm, đương nhiên không thể bán cho kẻ khác. Lỡ như cô ta đến mà không thấy kiếm, chẳng phải ta sẽ mất mạng sao?’’
Người kia tức giận, quát tháo ‘’ Ngươi không muốn bán cũng phải bán! Giao ra đây cho ta!! ‘’
‘’ Kẻ nào dám đụng vào thanh kiếm của ta?!!! ‘’
Hạ Diệp Băng lúc này bước vào, khí tức băng hàn tràn ngập căn phòng, người kia mới dừng lại. Diệp Minh nở nụ cười thân thiện ‘’ Cô nương đã đến, thanh kiếm của cô, ta đã làm xong. ‘’. Nói xong Diệp Minh sai người vô trong lấy thanh kiếm ra. Thanh kiếm đó được đựng trong một chiếc hộp dài, trông rất thanh nhã. Chiếc hộp được trao cho Hạ Diệp Băng. Lúc này người kia mới giận dữ, quát ‘’ Ngươi là ai, tại sao dám đến cướp thanh kiếm mà ta chọn?! ‘’
Hạ Diệp Băng nở nụ cười lạnh ‘’ Ta là ai, ngươi không có tư cách được biết. Còn nữa…thanh kiếm này vốn là của ta đặt, sao ngươi lại nói là ta đến cướp của ngươi? ‘’.
‘’ Ta không cần biết. Ngươi biết ta là ai không? … Ta chính là thiếu chủ của Diệu Kinh môn – Yến Khinh Vũ. Ngươi dám cướp kiếm của ta, ta sẽ diệt cả nhà ngươi!! ‘’ Yến Khinh Vũ tỏ vẻ uy hiếp.
Hạ Diệp Băng vừa nghe thấy ba chữ ‘’ Diệu Kinh môn ‘’, sắc mặt trầm xuống. Cô nở nụ cười lạnh, sát khí băng lãnh tỏa ra cực kì đáng sợ, còn ghê gớm hơn cả lúc nãy. * Diệu Kinh môn? Diệt cả nhà ta? Dù gì thì cả Huyền Băng cung ta cũng bị các ngươi diệt, ta lại sợ các ngươi sao? *. Hạ Diệp Băng cười lớn ‘’ Hahahaha, Diệu Kinh môn? Ngươi nghĩ ta sợ không? ‘’
Yến Kinh Vũ ngạc nhiên vô cùng ‘’ Không sợ, haha đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Người đâu, bắt cô ta lại cho ta!! ‘’. Đám người đi theo Yến Kinh Vũ đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, xông lên hướng Hạ Diệp Băng.
Diệp Minh thấy vậy cũng lo lắng, thì thầm với Hạ Diệp Băng ‘’ Vân cô nương, hay là thôi đi, ta sẽ đúc một thanh kiếm khác cho cô, thậm chí còn mạnh hơn cả thanh này. Còn về lần này, hay là nhường cho hắn đi. Hắn là người của Diệu Kinh môn, tốt nhất là không nên đắc tội! ‘’
Hạ Diệp Băng cười lạnh ‘’ Không cần thiết, nhân lúc ta đang muốn thử uy lực của thanh kiếm này! ‘’. Nói xong cô cũng rút thanh kiếm mà Diệp Minh đúc. Thanh kiếm màu bạc, trên cổ kiếm có đính một hạt châu màu xanh dương. Thanh kiếm trông cực kì sắc bén. Hạ Diệp Băng lại thi triển thân pháp vô cùng nhanh nhẹn, lướt qua đám người của Yến Kinh Vũ. Nháy mắt, tất cả đều ngã gục xuống, Hạ Diệp Băng tay cầm thanh kiếm vô cùng hài lòng. Một kiếm liền đoạt mạng, quả nhiên lợi hại.
Yến Kinh Vũ giật mình, sợ hãi ‘’ Ngươi..ngươi là ai? ‘’. Hạ Diệp Băng cười lạnh ‘’ Ngươi không xứng để biết tên ta! Cút!! ‘’. Yến Kinh Vũ lập tức bỏ chạy. Diệp Minh kinh ngạc ‘’ Vân cô nương thật lợi hại, tại hạ khâm phục vô cùng a! ‘’. Hạ Diệp Băng thu lại sát khí, cười cười không nói gì. Sau đó Diệp Minh lại tiếp ‘’ Thanh kiếm này chưa có tên, Vân cô nương đặt tên cho nó đi a! ‘’
Hạ Diệp Băng suy nghĩ một hồi ‘’ Đặt là Huyền Băng kiếm đi! Đầy đủ là Huyền Băng Ngọc Lộ kiếm! Giọt sương băng tinh khiết như một viên ngọc a…’’. Sau đó Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ Thanh kiếm rất tốt, rất vừa ý ta. Ngươi ra giá đi!! ‘’
Diệp Minh cười cười ‘’ Thanh kiếm này ta đúc trong khoảng thời gian trời gần sáng. Nó có linh tính, không phải ai cũng sử dụng được. Nếu nó đã có duyên với cô, ta sẽ tặng nó cho cô. ‘’
Hạ Diệp Băng gật đầu, cười cười ‘’ Vậy được, đa tạ ngươi Diệp Minh, ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp. Cáo từ! ‘’. Diệp Minh gật đầu cười cười. Sau đó Hạ Diệp Băng bỏ thanh kiếm vào trong nạp giới và rời khỏi.
Sau khi Hạ Diệp Băng rời khỏi đó, cô đến một quán trà để nghe ngóng tin tức.
- Các ngươi biết tin gì chưa, tin nóng hổi luôn a!!
- Tin gì nóng? Nói nghe coi!!
- Theo ta được biết thì có lẽ là đại hội của tứ đại gia tộc ở Vân Dao điện tháng sau cũng là ngày thành thân của thiếu chủ Diệu Kinh môn và tiểu thư Vân Dao điện a! Có vẻ bọn họ định liên minh.
- Hôn sự này có vẻ rất là long trọng đó nha!!
Hạ Diệp Băng cười lạnh * Diệu Kinh môn?! Có nên tiêu diệt chúng trước không a? *
Lúc này, Ngọc Huyền Cơ lên tiếng ‘’ Ngươi vội gì?! Như vậy chẳng khác nào bứt dây động rừng a? ‘’
* Cơ hội hiếm có như vậy, làm sao ta có thể bỏ qua a? Một mũi tên trúng hai đích! * Hạ Diệp Băng cười lạnh.
‘’ Ý ngươi là… ‘’. * Đúng, ta định tiêu diệt cả Diệu Kinh và Vân Dao cùng lúc. * Hạ Diệp Băng thản nhiên.
Lúc này Hạ Diệp Băng lại hỏi * Sư phụ, mấy ngày nay sao không thấy người lên tiếng gì a!? *
Ngọc Huyền Cơ thở dài ‘’ Còn không phải là do 7 năm trước truyền công lực cho ngươi, nên giờ ta mới suy yếu a?! ‘’
Hạ Diệp Băng trầm ngâm…* Đa tạ người đã giúp ta…! *
Hạ Diệp Băng thanh toán tiền, sau đó lại rời khỏi. Đột nhiên nhớ đến sự việc ngày trước. Nàng đi đến quán trà phía Tây của thành Đông Dương như lời hứa của Âu Dương Vấn Thiên. Đến nơi, Hạ Diệp Băng nhìn ngó xung quanh, sau đó nàng đến chỗ tiểu nhị ‘’ Xin hỏi ở đây có ai tên là Âu Dương Vấn Thiên không? ‘’
Người kia ngạc nhiên ‘’ Ngươi muốn gặp chủ tử? ‘’… ‘’ Đúng ‘’ Hạ Diệp Băng thản nhiên đáp lại.
‘’ Ngươi là…? ‘’ Tên tiểu nhị kia lại hỏi. Hạ Diệp Băng cười cười ‘’ Tại hạ Vân Thiên Dao! ‘’
Người kia trầm ngâm một hồi ‘’ Được rồi, ngươi đi lên lầu 3, rẽ trái. Phòng số 3 chính là của chủ tử nhà ta! ‘’
Nàng khẽ gật đầu và đi lên. * Hắn ta…là chủ quán ở đây a? *
Đến lầu 3, nàng rẽ trái và đi tìm phòng số 3 như tên tiểu nhị đã căn dặn. Vừa bước đến cửa, bên trong đột nhiên có tiếng nói ‘’ Mời Vân cô nương vào trong! ‘’
Hạ Diệp Băng khá ngạc nhiên * Hắn ta biết mình sẽ tới? *
Mở cửa vào, đập vào mắt nàng là một tên nam thanh niên mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt vô cùng tuấn tú, có vài phần băng lãnh. Mái tóc dài được thả xuống tự nhiên đang ngồi ở một góc uống trà thản nhiên ‘’ Không biết Vân cô nương tới đây là vì chuyện gì a? ‘’
Hạ Diệp Băng bước vào, tìm chỗ ngồi ‘’ Ta có chuyện nói! ‘’
Âu Dương Vấn Thiên cười cười ‘’ Không biết cô nương muốn nói gì? ‘’
‘’ Ngươi chắc hẳn biết, ở trong thiên hạ này tồn tại 1 thế lực bí ẩn tên là Vân Yên các? ‘’ Hạ Diệp Băng thản nhiên hỏi.
Âu Dương Vấn Thiên vẫn thản nhiên uống trà ‘’ Đương nhiên biết! Nó là một tổ chức sát thủ đặc biệt lớn…nhưng không nhiều người biết đến. Cô nương đây vì sao lại nói đến chuyện này? ‘’
Hạ Diệp Băng thản nhiên nói ‘’ Ngươi không cần biết vì sao. Vậy ngươi có biết…nó nằm ở đâu không? ‘’
Âu Dương Vấn Thiên cười cười ‘’ Ở đây! ‘’. Hạ Diệp Băng kinh ngạc * Vậy suy đoán của mình là đúng. Hắn ta chính là các chủ của Vân Yên các, mang danh Mặc Liên đó… * Nàng định thần lại, sắc mặt trầm xuống ‘’ Được, vậy ta cần Vân Yên các của ngươi trà trộn vào Vân Dao điện trong ngày đại hội đó, nhân cơ hội. Tiêu diệt toàn bộ Vân Dao điện!! ‘’
Âu Dương Vấn Thiên lúc này hơi giật mình ‘’ Tại sao? ‘’. Nàng cười lạnh ‘’ Ta không có nghĩa vụ phải cho ngươi biết! Được rồi, ta hi vọng Vân Dao điện không thể tồn tại sau ngày đó, xong việc ta sẽ trả công sau. Cáo từ ‘’ Nói xong, Hạ Diệp Băng vận khinh công đi khỏi.
Âu Dương Vấn Thiên sắc mặt trầm xuống, nói thầm ‘’ Băng nhi. Muội thật sự không nhớ ra ta a?...’’. Sau đó hắn gọi thuộc hạ và dặn dò vài thứ, sau đó cũng rời khỏi.
Hạ Diệp Băng lại trở về sơn trại. Lúc này đã là buổi trưa. Nàng vào phòng nghỉ ngơi. Lúc này Chiêu Yên gõ cửa ‘’ Chủ nhân về rồi? ‘’. Nàng gật gật đầu ‘’ Vào đi! ‘’
Chiêu Yên hành lễ sau đó báo cáo ‘’ Chủ nhân, ta đã thực hiện huấn luyện ma quỷ cho Triệu Kinh, Kinh Vân và Mạn Hổ. Thực lực mới chỉ tăng thêm được hai phần, vẫn còn chậm. ‘’
Hạ Diệp Băng gật đầu, lấy bút viết lên một tờ giấy và đưa cho Chiêu Yên ‘’ Ngươi đi mua những thứ này về cho ta! Không được để ai biết. ‘’. Chiêu Yên cầm lấy tờ giấy, giật mình ‘’ Chủ nhân…đây là…độc dược?? ‘’.
Hạ Diệp Băng gật đầu xong rồi phất tay cho Chiêu Yên. Chiêu Yên hành lễ sau đó rời khỏi.
(Ra chương hơi chậm, sorry mấy bác:v)