Chương 5: Cố nhân

Bạch Huyền Dạ

Chương 5: Cố nhân

Sau khi ăn xong. Chiêu Mặc và Chiêu Yên ở lại dọn dẹp. Một mình Hạ Diệp Băng lại đeo mặt nạ lên và đi đến sảnh chính… Mọi người đều tập hợp đầy đủ. Hạ Diệp Băng liếc nhìn tìm đám người đã ám sát cô đêm qua. Ánh mắt Hạ Diệp Băng dừng ở chỗ đám người đứng đằng sau Lăng Triệt, ai ai cũng đều cúi mặt xuống. Hạ Diệp Băng nở nụ cười lạnh.
Hạ Diệp Băng ngồi vào ghế chủ tọa…Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có khá nhiều người có vẻ không phục, vẻ mặt hậm hực. Hạ Diệp Băng hừ lạnh một tiếng ‘’ Trong các ngươi có vẻ có một số người không phục. Nếu ai không phục bước lên trước, tỉ thí với ta? Được chứ? ‘’
Đám ngươi kia nhìn nhau, sau đó từng người một bước lên trước. Hơn nửa số người trong sảnh bước lên. Hạ Diệp Băng liếc mắt khinh thường, cười lạnh ‘’ Nếu đã ngươi đã không phục như thế vậy thì ta đành phải tiếp đón các ngươi thật chu đáo a! ‘’. Vừa dứt lời, đám người dưới kia liền rút đao ra, xông lên phía Hạ Diệp Băng. Cô lấy từ trong nạp giới một thanh đao nhỏ. Sau đó cô đứng dậy, lập tức biến mất…Lăng Triệt trợn mắt lên kinh ngạc…Đây là tốc độ gì a, tại sao lại có thể quỷ dị như thế?....Chớp mắt, Hạ Diệp Băng đã quay về chỗ ngồi. Đám người dưới kia chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã có vết máu chảy ra? Bọn chúng kinh hãi tột độ…Đây là bực nào bản lĩnh a? Tốc độ có thể nhanh đến như vậy?... Bọn chúng đột nhiên quỳ rạp xuống ‘’ Chúng thuộc hạ cam bái hạ phong, nguyện vì chủ nhân chết cũng không từ! ‘’
Hạ Diệp Băng cười đắc ý ‘’ Tốt, các ngươi đi theo ta, trung thành với ta, đương nhiên ta cũng tuyệt không bạc đãi các ngươi! ‘’. Sau đó, Hạ Diệp Băng liếc mắt nhìn sang đám người đứng sau Lăng Triệt đã ám sát cô đêm qua. Lúc này, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, run nhè nhẹ.
Hạ Diệp Băng cười lạnh ‘’ Tiếp theo đến ai trong số các ngươi cũng biết rồi a? ‘’
Đám người kia sợ hãi chạy ra đằng trước quỳ rạp xuống ‘’ Cầu xin chủ thân tha mạng, là do bọn ta lỗ mãng, có mắt mà không thấy thái sơn a! ‘’
Hạ Diệp Băng cười lạnh ‘’ Nếu như đã có mắt như mù, vậy thì….Ta cho các ngươi mù luôn. ‘’. Sắc mặt Hạ Diệp Băng trầm xuống, tỏa ra cỗ uy áp đáng sợ vô cùng, toàn bộ người ở trong sảnh đều hoảng sợ ‘’ Người đâu, móc mắt đám người này ra cho ta!! ‘’.
‘’ Vâng. ‘’. Nói xong, những người đứng bên cạnh Hạ Diệp Băng cầm thanh đao định đi thực thi nhiệm vụ. Lúc này đã quá hoảng loạn ‘’ Chủ nhân tha mạng, chúng thuộc hạ thỉnh được lấy công chuộc tội! ‘’ Hạ Diệp Băng đạt được ý đồ, mỉm cười ‘’ Lấy công chuộc tội!! Các ngươi định lấy công gì để chuộc tội a? ‘’
‘’ Chúng thuộc hạ nguyện vì chủ nhân làm trâu làm ngựa, chết cũng không từ! ‘’ Bọn chúng hoảng loạn nói.
Hạ Diệp Băng cười lạnh ‘’ Ta dựa vào cái gì để tin các ngươi a? ‘’.
Bọn họ nhìn nhau, sau đó đồng loạt dơ 3 ngón tay lên ‘’ Chúng thuộc hạ xin thề với trời, nếu có phản bội với chủ nhân hoặc có hai lòng. Chúng ta sẽ bị sét đánh chết! ‘’
Hạ Diệp Băng cười thầm, sau đó lấy ra 3 viên thuốc từ trong nạp giới ra đưa cho 3 người kia ‘’ Các ngươi uống thứ này vào! Nếu các ngươi dám 2 lòng, sẽ bị độc chết!! ‘’Hạ Diệp Băng vừa nói vừa nở nụ cười hồn nhiên và ngây thơ nhưng ẩn trong đó là sự uy hiếp kinh khủng, không ai dám trái lại. Năm người kia sợ hãi nhìn nhau nhưng cuối cùng vẫn là quyết định uống vào…
Sau đó Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ Được rồi, lát nữa 3 ngươi vào phòng ta, ta có chuyện cần nói với cái ngươi! Bây giờ chúng ta cần bàn chính sự trước. Các ngươi hẳn biết người mà ta đối đầu chính là tứ đại gia tộc. Thế lực của chúng quá mạnh, một mình ta không thể địch lại được nên mới nhờ tới sự giúp đỡ của các ngươi. Bởi vì chúng có mối huyết hải thâm thù với ta, chúng đã diệt cả nhà ta. Vậy nên, ta nhất định phải diệt chúng!! ‘’ Nói đến đây, trong lòng khơi dậy thù hận, trên người Hạ Diệp Băng lại một lần nữa tỏa ra uy áp cực độ như muốn đoạt mạng của tất cả mọi người ở đây. Tất cả mọi người đều run sợ, không dám nhúc nhích. Lăng Triệt cũng không ngoại lệ * Cảm giác này…Sát khí trùng trùng.. Cô ta đã phải trải qua những gì mà một tiểu cô nương 14 tuổi như cô ta lại có sát khí kinh khủng như thế? *. Lúc này Lăng Triệt lên tiếng ‘’ Chủ nhân? ‘’. Lúc này Hạ Diệp Băng đột nhiên bừng tỉnh. Thu hồi cỗ uy áp kinh khủng kia. Không khí trong phòng trở lại bình thường, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hạ Diệp Băng lại tỏ ra vẻ mặt thản nhiên như không có gì xảy ra ‘’ Lăng Triệt! Bắt đầu từ hôm nay, huấn luyện các huynh đệ trong trại thật nghiêm khắc. Ai trái lệnh, chết! Ai lười biếng….cũng chết!! ‘’. Mọi người trong sảnh lại thêm một phen hoảng hồn.
Lăng Triệt mặt không biểu tình ‘’ Tuân lệnh! ‘’. Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ À đúng rồi, Lăng Triệt! Sau này ngươi không cần gọi ta là chủ nhân đâu, ngươi dù gì cũng lớn hơn ta. Gọi ta bằng tên là được rồi! ‘’ Hạ Diệp Băng nở nụ cười thản nhiên… ‘’ Được, Thiên Dao, tất cả đều nghe theo ngươi ‘’
Hạ Diệp Băng thở dài ‘’ Được rồi, hôm nay đến đây thôi!! Tất cả mọi người lập tức đi tập luyện. Ta có chút mệt, về phòng trước. Mọi người giải tán! ‘’. Nói xong Hạ Diệp Băng lại thi triển thân thủ với tốc độ không gì sánh được biến mất trong chớp mắt không thấy bóng dáng đâu. Mọi người lúc này thở phào nhẹ nhõm. Lăng Triệt vẻ mặt bình thản ‘’ Mọi người bắt đầu cuộc huấn luyện. Không ai được phép lười biếng. Bao giờ có thể tiếp được ta 10 chiêu thì hẵng giảm bớt cường độ. Ai lười biếng ….. các ngươi cũng nghe Thiên Dao nói rồi đấy! ‘’
Mọi người gật đầu sau đó cũng rời đi để bắt đầu cuộc huấn luyện.
*********
Sau khi Hạ Diệp Băng trở về phòng, Chiêu Yên đã ở trong phòng. Hạ Diệp Băng hơi nghi hoặc ‘’ Chiêu Mặc đâu? ‘’
‘’ Thưa chủ nhân, đã ngủ rồi! ‘’ Chiêu Yên thản nhiên nói.
Hạ Diệp Băng thở dài ‘’ Ngủ rồi thì tốt! ‘’. Vừa dứt lời, lúc này có tiếng bước chân ở ngoài sau đó liền dừng lại ở ngoài cửa. Hạ Diệp Băng cầm trên tay tách trà liếc mắt ‘’ Vào đi! ‘’
Ba người kia bước vào, sau đó đóng cửa phòng lại, bọn họ quỳ xuống ‘’ Bái kiến chủ nhân! ‘’. Hạ Diệp Băng liếc mắt, cười nhạt ‘’ Đứng dậy đi, sau này không cần phải hành đại lễ như vậy với ta! ‘’… Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là có việc quan trọng cần nói! ‘’. Năm người kia đồng thời đều nhìn về phía Chiêu Yên. Lúc này Chiêu Yên bất động, không có biểu cảm nào, chỉ là yên lặng mà lắng nghe những lời căn dặn. Hạ Diệp Băng thấy vậy liền nhắc nhở ‘’ Chiêu Yên không phải người ngoài, cô ta cũng là do ta gọi đến! ‘’. Nghe vậy, ba người kia gật đầu bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Hạ Diệp Băng uống xong tách trà, đặt cốc xuống, thản nhiên hỏi ‘’ Ba người các ngươi tên gì? ‘’
Năm người kia ngơ ngác sau đó lần lượt trả lời ‘’ Thuộc hạ Triệu Kính, Kinh Vân, Mạn Hổ… ‘’
Hạ Diệp Băng thở dài phiền não ‘’ Tên các ngươi thật khó nhớ a ~~ ‘’ Suy nghĩ một hồi ‘’ Thôi được rồi cố nhớ vậy, nghĩ tên cho các ngươi còn mệt hơn … ‘’
Sau đó Hạ Diệp Băng liền nghiêm túc ‘’ Các ngươi thử cầm thanh đao này làm ta bị thương xem, ai có thể bị thương ta liền trọng thưởng! ‘’ Nói xong, Hạ Diệp Băng lấy ra một thanh đao nhỏ từ nạp giới ra, đưa cho Triệu Kính trước. Năm người họ của Chiêu Yên ngẩn ra…* Ám sát a, việc này là bất khả thi, tốc độ của Vân Thiên Dao quỷ dị như thế, làm sao có thể đánh trúng a? *
‘’ Chủ nhân, việc này… ‘’
Hạ Diệp Băng phì cười ‘’ Ta chỉ thử năng lực của các ngươi thôi a, như vậy ta mới biết tiến độ của các ngươi mà giúp các ngươi tăng cường thực lực để làm thanh kiếm sắc trong tay ta nữa! ‘’.
Người kia thấy vậy liền gật đầu, cầm lấy thanh đao, phi thằng đến chỗ của Hạ Diệp Băng. Cô cười thầm * Gia hỏa này, tốc độ vậy mà không tồi a! * Hạ Diệp Băng né dễ dàng, cô dùng 2 ngón tay bắt gọn thanh đao trong tay, mỉm cười ‘’ Được, tốc độ tuy không tồi, nhưng lực tấn công còn yếu, sơ hở cũng nhiều! Tiếp theo ngươi cũng thử đi, Kinh Vân ‘’
Kinh Vân gật đầu, đón lấy thanh đao trong tay Hạ Diệp Băng. Kinh Vân cũng thi triển tốt độ không kém gì Triệu Kính nhưng lần này lại không đơn giản như vậy. Kinh Vân cầm thanh đao phi thẳng đến chỗ Hạ Diệp Băng. Cô bất ngờ những với tốc độ của cô vẫn dễ dàng né được. Nhưng bất ngờ hơn, Kinh Vân lại từ trong ống tay lấy ra một thanh đao nữa định kề lên cổ của Hạ Diệp Băng. Hạ Diệp Băng khá giật mình, tay nắm lấy cổ tay của Kinh Vân định đánh hắn một quyền nhưng Kinh Vân đã nhanh chóng dùng tay trái nắm quyền đưa thẳng đến Hạ Diệp Băng. Hạ Diệp Băng mỉm cười nguy hiểm. Hạ Diệp Băng liền lui ra xa.
Lúc này Hạ Diệp Băng phì cười ‘’ Tốt, thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng tốt, không có động tác thừa, vậy mà có thể khiến ta dùng ba phần sức lực a…’’
Kinh Vân giật mình * Ba phần sức lực….mà lại có thể mạnh như vậy? Vậy nếu như chủ nhân dùng mười phần chẳng phải khẳng định đã một quyền hạ mình sao? *. Kinh Vân ôm quyền ‘’ Thuộc hạ cam bái hạ phong! ‘’
Hạ Diệp Băng thu lại nụ cười ‘’ Tiếp theo đến ngươi rồi Mạn Hổ a! ‘’
Mạn Hổ lúc này gật đầu, cũng lấy thanh đao từ trong tay Hạ Diệp Băng. Hắn ta phi thân lên trước thanh đao dấu đằng sau ống tay áo. Một quyền hướng đến Hạ Diệp Băng. Cô nhẹ nhàng né một quyền kia của hắn. Sau đó thanh đao lại vụt đến trước mặt cô. Hạ Diệp Băng cười lạnh, một tay nhẹ nhàng đưa đến lừng Mạn Hổ. Hắn ta nhận biết được liền quay lại đưa tay đỡ lấy. Hạ Diệp Băng nhíu mày * Phòng thủ vững chắc lắm! *, lúc này cô mở lời ‘’ Được rồi, thực lực của ba người ta đã rõ. Các ngươi ngồi đợi ở đằng kia đi a! ‘’. Mạn Hổ dừng lại. Hai người kia ngạc nhiên nhưng không dám ý kiến sau đó liền gật đầu.
Hạ Diệp Băng cười lạnh, liếc mắt đến chỗ Chiêu Yên. Chiêu Yên gật đầu, tốc độ cực nhanh phi đến đoạt thanh đao của Hạ Diệp Băng. Hạ Diệp Băng giật mình, không kịp phản ứng. Lúc cô kịp phản ứng thì thanh đao đã bị đoạt mất…* Tốc độ này…Không thể nào! Cô ta không thể chưa từng học võ công được. Không những thế, các chiêu thức tại sao lại giống của Huyền Băng cung như vậy? Loại thực lực này, e rằng đã bằng bảy phần thực lực của ta rồi! … * Hạ Diệp Băng lui nhanh ra sau. Lúc này tóc của cô bị thanh đao cắt đi một chút.
Hạ Diệp Băng tức giận, tỏa ra sát khí băng hàn, không khí trong căn phòng tràn ngập sự u ám.
Chiêu Yên hiểu ý, quỳ xuống ‘’ Chủ nhân thứ tội, trước kia chỉ là muốn che dấu chủ nhân, không muốn người làm hại muội muội của ta nên mới….’’ Lời chưa nói hết, sát khí của Hạ Diệp Băng thu liễm bớt, cô cười lớn ‘’ Hahaha, làm hại muội muội ngươi, làm hại Chiêu Mặc thì ta có ích lợi gì, tại sao ta lại phải làm những việc tốn công vô ích vậy chứ? ‘’
Chiêu Yên suy nghĩ một hồi ‘’ Là thuộc hạ suy nghĩ không thấu đáo, mong chủ nhân trách phạt! ‘’. Hạ Diệp Băng cười phì ‘’ Trách phạt? Được, vậy ta phạt ngươi làm người thân thích nhất bên cạnh ta, là người mà ta có thể tin tưởng giao trọng trách…Được chứ? ‘’
Chiêu Yên gật đầu ‘’ Đa tạ chủ nhân ‘’.
Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ Nhiệm vụ của ngươi, là huấn luyện ba người bọn họ tăng cường thực lực. Ít nhất cũng phải bằng 9 phần thực lực của ngươi mới coi như là đạt tiêu chuẩn…Các ngươi rõ rồi chứ? ‘’
Tất cả đồng thanh ‘’ Thuộc hạ đã rõ!! ‘’… ‘’ Rõ rồi thì tốt, tất cả các ngươi ra ngoài, Chiêu Yên ở lại ‘’ Lúc này Hạ Diệp Băng sắc mặt trầm xuống. Ba người Triệu Kính, Kinh Vân, Mạn Hổ rời khỏi. Chỉ còn Hạ Diệp Băng và Chiêu Yên ở trong phòng. Chiêu Yên ngầm hiểu ý, đột nhiên mở lời ‘’ Không biết chủ nhân còn gì căn dặn? ‘’
Hạ Diệp Băng suy nghĩ một hồi, đáp lại ‘’ Ngươi biết Huyền Băng cung? ‘’
Chiêu Yên kinh ngạc, sau đó bình tĩnh trở lại ‘’ 7 năm trước đã bị diệt môn! ‘’
Hạ Diệp Băng thấy vậy, nghi ngờ ‘’ Ngươi….là người của Huyền Băng cung? Tại sao ngươi lại có chiêu thức giống của Huyền Băng cung như vậy? ‘’. Chiêu Yên nghe xong lời này, thất thần, không nói nên lời, tay nắm chặt lại…Hạ Diệp Băng nghĩ thầm * Quả nhiên không ngoài dự đoán…cô ta chính xác là người của Huyền Băng cung, chẳng qua lúc đó ta còn nhỏ, ít gặp mặt …! *. Lúc này Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ Ngươi…có thể đưa cánh tay trái cho ta xem được không? ‘’
Chiêu Yên giật mình * Cô ta làm sao lại biết được thứ đó?!! * nhưng vẫn đưa tay ra. Hạ Diệp Băng vén tay áo của Chiêu Yên lên, nhìn thấy một cái ấn ký hai viên pha lê màu xanh dương, Hạ Diệp Băng kinh ngạc * Lại có chức vị cao như vậy a? *
…Ấn ký của Huyền Băng cung chia làm năm cấp…Ba viên pha lê là ấn ký thuộc về cung chủ, hai viên pha lê là của trưởng lão, một viên pha lê là hậu duệ của cung chủ, cỏ bốn lá là của các đệ tử trong cung, còn cỏ ba lá là của các hộ vệ trong Huyền Băng cung…Cô ta vậy mà lại là trưởng lão a? Không những vậy, lại còn rất trẻ...
Lúc này Hạ Diệp Băng nước mắt chảy xuống gò má ‘’ Huyền Băng cung…’’
Chiêu Yên kinh ngạc * Cô ta làm sao lại khóc? *, Chiêu Yên chạy lại đến ôm Hạ Diệp Băng vào lòng…Hạ Diệp Băng đẩy Chiêu Yên ra, một chưởng giáng xuống người của Chiêu Yên.
Chiêu Yên bị trúng một chưởng, bị thương nhẹ. May sao Hạ Diệp Băng chỉ dùng một phần sức lực nên không bị thương nặng.
Lúc này Hạ Diệp Băng vén tay áo của bản thân mình lên…Chiêu Yên không tin vào mắt mình * Một viên pha lê…Ấn ký này…? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Năm đó, ta đi làm nhiệm vụ, khi trở về ta chính mắt đã nhìn thấy Huyền Băng cung đã bị diệt toàn bộ… Làm sao có thể còn sót lại một tiểu cung chủ??? *
Hạ Diệp Băng vẫn khóc ‘’ Ngươi là trưởng lão của Huyền Băng cung…?!! Năm đó toàn cung bị diệt,… ngươi ở đâu? Cha mẹ ta bị giết hại,… ngươi đã ở đâu? Tại sao ngươi lại còn sống…. Nếu ngươi đã còn sống… Thân là một trưởng lão,… tại sao lại không đi trả mối thù diệt môn?? Tại sao…, tại sao??? ‘’ Hạ Diệp Băng vẻ mặt đau khổ tột cùng, nước mắt giàn giụa chảy xuống.
Chiêu Yên thấy vậy không khỏi rơi lệ theo, tay nắm chặt ‘’ Ngươi nghĩ ta muốn như vậy sao? Năm đó, cung chủ sai ta đi thực thi nhiệm vụ, hai tháng sau ta trở về đã thấy cảnh toàn môn bị diệt!! … Ta đi điều tra, phát hiện ra là tứ đại thế lực kia….Ta hận bản thân ta vô dụng, ta hận bản thân ta quá yếu không đủ để lật đổ bọn họ… Ngày nào ta cũng bị dằn vặt bởi mối thù diệt môn này!! Ngươi nghĩ ta muốn như vậy sao? Ta đương nhiên không cam tâm!! ‘’
Chiêu Yêu nước mắt giàn giụa vẻ mặt không cam lòng vô cùng… Sau đó Chiêu Yên lau nước mắt đi, lại hỏi ‘’ Ngươi là tiểu cung chủ vậy ngươi là….! ‘’
Hạ Diệp Băng gật đầu ‘’ Đúng, ta là con gái út của cung chủ Huyền Băng cung – Hạ Diệp Băng! ‘’
Chiêu Yên vui mừng ‘’ Tiểu Băng, ngươi vậy mà còn sống a…! Hiện giờ ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn có thể báo thù được cho cung chủ!! ‘’. Hạ Diệp Băng gật đầu ‘’ Phải, một tháng nữa ta sẽ bắt đầu kế hoạch!! ‘’
‘’ Hiện giờ chúng ta chỉ cần huấn luyện sơn trại này thật tốt, lấy 1 địch 100, như vậy mới có cơ hội thắng! ‘’ Hạ Diệp Băng sắc mặt trầm xuống. Chiêu Yên thấy vậy cũng gật đầu ‘’ Được! Muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây! ‘’
Hạ Diệp Băng gật đầu không nói gì. Chiêu Yên mở cửa ra ngoài. Hạ Diệp Băng suy nghĩ một hồi * Không ngờ vẫn còn có người khác của Huyền Băng cung sống sót ngoài mình! *
************************************************************
…..Đôi lời muốn nói: Viết mệt quá:v Ra chậm chút được không:vv…..

Chương mới hơn