Chương 4: Lật mặt

Bạch Huyền Dạ

Chương 4: Lật mặt

…Sau khi Âu Dương Vấn Thiên rời khỏi phòng của Hạ Diệp Băng, liền quay về chỗ thuộc hạ đang ẩn nấp. Trong thời gian đến đó, vẻ mặt Âu Dương Vấn Thiên vui mừng khôn xiết * Là Băng nhi, thật sự là Băng nhi, muội ấy chưa chết, muội ấy còn sống. Không những thế, mà còn trở nên lợi hại hơn rất nhiều * Vẻ mặt vui mừng và xúc động đến khó tả.
*****************
Sáng sớm mai….
Sơn trại ồn ào, tấp nập vì để chuẩn bị hôn lễ của trại chủ bọn họ. Hạ Diệp Băng vốn thức từ lâu, nhưng vẫn vờ ngủ, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo…Đột nhiên đám hạ nhân gõ cửa ‘’ Vân cô nương, trời sáng rồi, ngươi mau dậy chuẩn bị đi a! ‘’
Lúc đó Hạ Diệp Băng nghe thấy liền giả ngốc, cô ngồi dậy, đi đến mở cửa ‘’ Có phải đi gặp cha mẹ ta không a? ‘’
Đám hạ nhân liền gật đầu ‘’ Cô nương nên thay đồ, chải chuốt một chút rồi đi gặp cha mẹ a! ‘’
Hạ Diệp Băng cười lạnh, nghĩ thầm * Bọn chúng thật sự không phải nghĩ rằng ta là một con ngốc đấy chứ? *
‘’ Được rồi, vào đi! ‘’ Hạ Diệp Băng thản nhiên nói.
Đám hạ nhân lập tức đi vào, chuẩn bị quần áo cho Hạ Diệp Băng, sửa soạn cho cô….Lúc này ngoài đại sảnh đã ồn ào tấp nập, người đi ra, người đi vào, như sắp có lễ hội lớn.
****
Trang điểm cho Hạ Diệp Băng xong, mặt nạ cũng đã được tháo xuống, lúc này đám hạ nhân mới thốt lên ‘’ Vân cô nương thật xinh đẹp a!! ‘’
Lúc này Hạ Diệp Băng được trang điểm nhẹ lên, tôn lên vẻ đẹp quý phái, nhưng không kém phần dịu dàng, thùy mị. Đôi chút khí tức băng lãnh càng làm nên vẻ bề ngoài như một tiểu thư nhà quyền quý. Đôi môi đỏ mọng càng tăng thêm phần quyến rũ. Lúc này Hạ Diệp Băng cười nhạt ‘’ Chỉ là đi gặp cha mẹ ta thôi, có cần phải như vậy không a? ‘’
Ngọc Huyền Cơ lúc này mới cười thầm ‘’ Ngươi như vậy cũng là tốt hơn lúc trước a!! Trước đây nhìn ngươi chẳng khác gì một tiểu yêu nữ muốn đoạt mạng người … ‘’
Hạ Diệp Băng không thèm để ý….
*******
Trời chập tối, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, lúc này mới có người đi vào. Người này tự nhiên chính là đám đạo tặc… ‘’ Tiểu muội muội, chúng ta đi thôi a! ‘’
Lúc này Hạ Diệp Băng đã được một chiếc khăn màu đỏ trùm lên, bên trong là vẻ mặt băng lãnh, đầy sự khinh miệt và coi thường. Cô cười lạnh, nghĩ thầm * Đến lúc thực hiện bước đầu của kế hoạch rồi a! *
Lúc này Hạ Diệp Băng cùng đám hạ nhân ra khỏi phòng, đi đến sảnh chính…Hạ Diệp Băng vừa bước vào, đã cảm thấy nơi này vô cùng đông người. Trại chủ của bọn họ cũng chính vào lúc này đi vào. Sau đó thì thầm với Hạ Diệp Băng ‘’ Chốc nữa nếu có người bảo bái, thì tiểu muội muội cúi đầu theo ta là được a! ‘’
Hạ Diệp Băng cười lạnh, gật đầu…
Đúng lúc này Âu Dương Vấn Thiên lại đến xem trò vui, nấp ở một bụi cây theo dõi…
Nhất bái thiên địa….
Nhị bái cao đường…
Phu thê giao bái…
Lễ xong, lúc này tâm tình của Hạ Diệp Băng vô cùng khó chịu… Trại chủ sơn trại lúc này vén tấm khăn đội trên đầu của Hạ Diệp Băng lên, đập vào mắt của hắn là vẻ mặt xinh đẹp không gì sánh được… ‘’ Tiểu nương tử của ta thật là xinh đẹp a!! ‘’
Lúc này Hạ Diệp Băng trong tay đã cầm sẵn thanh đoản kiếm, cười lạnh ‘’ Đa tạ ca ca đã khen ngợi, nhưng tiểu nương tử, e là không hợp rồi a! ‘’. Trong tay Hạ Diệp Băng cầm thanh đoản kiếm vung lên, động tác nhanh nhẹn như vô hình, chớp mắt đã kề sát cổ của tên trại chủ. Mọi người đều hoảng hốt rút đao ra khỏi vỏ. ‘’ Ngươi muốn làm gì? ‘’
Tên trại chủ cũng kinh ngạc ‘’ Ngươi là ai, tại sao lại muốn ám sát ta? ‘’
Hạ Diệp Băng cười lạnh, mặt không biểu tình ‘’ Ta là ai, ngươi không cần biết! Ta chỉ cần ngươi đồng ý với ta 2 điều kiện, ta lập tức tha cho ngươi và toàn bộ sơn trại này! ‘’
Lúc này tên trại chủ đột nhiên cười lớn ‘’ Tha cho ta ư, hahaha. Lăng Triệt ta mà lại bị một tiểu nha đầu như ngươi đe dọa a? Vậy để xem ngươi có bản lĩnh này không đã? ‘’
Tên Lăng Triệt này cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Hắn ta bỗng chốc đưa tay lên, định đoạt lấy thanh đao đang kề trên cổ hắn. Lúc này Hạ Diệp Băng mới ngạc nhiên, tay cầm thanh đao kề chặt hơn vào cổ, máu từ từ chảy ra. Tên Lăng Triệt lúc này mới hoảng sợ ‘’ Ngươi giết ta? Cũng được, ta chỉ cần ngươi tha cho các huynh đệ trong trại của ta! ‘’
Hạ Diệp Băng lúc này mới buông nhẹ tay ra, đi nhanh đến chỗ ngồi chính, nhanh như cơn gió lướt qua, không nhìn rõ được. Đám đạo tặc kia hoảng sợ, không biết Hạ Diệp Băng đã ngồi lên ghế từ lúc nào.
Hạ Diệp Băng cười lạnh, vẻ mặt không biểu tình ‘’ Tốt, đã như vậy, ta cũng không ngại nói thẳng. Ta có 3 điều kiện. Điều kiện thứ nhất, là thuần phục dưới chướng của ta. Đương nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Thứ hai phải tuyệt đối trung thành với ta, không được hai lòng. Nếu các ngươi dám có ý đồ phản bội ta, thì chỉ có chết!! ‘’. Lời vừa dứt, Hạ Diệp Băng phi thanh đoản kiếm vào vò rượu gần đó… Vò rượu lập tức nát vụn. Có thể thấy, nội công và lực đạo được thi triển mạnh như thế nào … Sau đó Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ Nếu các ngươi không đồng ý… Vậy thì kết cục của các ngươi cũng giống như vò rượu kia..!’’ Cô nở nụ cười lạnh, tỏa ra khí tức băng lãnh, sát khí mạnh mẽ liền bao khắp cả sơn trại. Khiến cho ai ai cũng phải cảm thấy rùng mình và đáng sợ.
Đám đạo tặc sợ hãi, bắt đầu lùi lại…Đây căn bản chính là uy hiếp a. Sau một hồi đám đạo tặc này đột nhiên cùng nhau quỳ xuống, hô to đồng thanh ‘’ Xin nghe theo sự chỉ dẫn của chủ nhân, tuyệt không hai lòng!! ‘’
Hạ Diệp Băng đạt được mục đích, kế hoạch bước đầu thành công. Tự nhiên cũng cảm thấy nhẹ lòng. Hạ Diệp Băng nở cụ cười thản nhiên, thu lại sát khí đáng sợ.
‘’ Nếu các ngươi đã có lòng như vậy, thì ta cũng không cần vòng vo nữa. Ta là Vân Thiên Dao, sẽ là chủ nhân mới của các ngươi. Mục tiêu của ta chính là lật đổ tứ đại thế lực là Huyễn Âm các, Tịch Nhan phường, Diệu Kinh môn và Vân Dao điện. Các ngươi nghe rõ rồi chứ? ‘’
Mọi người đều xôn xao, hoảng sợ nhưng không dám trái ý…’’ Chúng thuộc hạ đã rõ, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của chủ nhân!! ‘’
Hạ Diệp Băng cười cười ‘’ Vậy được, mọi người mau thu dọn rồi nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ phân bố công việc cụ thể! ‘’
Mọi người đều rời đi… Chỉ còn Lăng Triệt ở lại… Hạ Diệp Băng vẫn ngồi thản nhiên suy nghĩ. Đột nhiên Lăng Triệt mở lời ‘’ Tại sao ngươi lại muốn đối đầu với bọn họ? ‘’
Hạ Diệp Băng mặt không biểu tình, thản nhiên nói ‘’ Bởi vì bọn họ đã diệt cả nhà ta, vậy thì ta diệt cả nhà họ! ‘’
Lăng Triệt hơi kinh ngạc ‘’ Vậy ngươi là ai, tại sao họ lại diệt cả nhà ngươi? ‘’
Hạ Diệp Băng sắc mặt trầm xuống ‘’ Việc này thì ngươi không cần biết! ‘’.
Lăng Triệt nghe xong vẫn nghi hoặc, định hỏi tiếp thì Hạ Diệp Băng đã đi từ lúc nào. Con ngươi hắn co rụt lại, nghĩ thầm * Cô ta là ai? Vậy mà lại đi có thể mạnh như vậy?.... Xem ra không đơn giản, không nên đắc tội cô ta a! *. Sau đó Lăng Triệt cũng rời khỏi.
Âu Dương Vấn Thiên núp ở trong cây kia lúc này cười thầm, vẻ mặt tự nhiên * Băng nhi, muội thật sự trưởng thành a… Vậy mà lại có thể mạnh như vậy! *. Sau đó hắn cũng rời đi.
******
Hạ Diệp Băng về phòng, bước chân vào phòng và đóng cửa lại. Thay đồ và sau đó lại tiếp tục đi thám thính xung quanh sơn trại.. Sau đó cô lướt qua một căn phòng. Nghe thấy tiếng nói chuyện…’’ Đại ca, chúng ta thật sự để cho con nha đầu đó đề đầu cưỡi cổ chúng ta sao? ‘’
Lăng Triệt bình thản nói ‘’ Đến cả ta cũng không phải là đối thủ của cô ta, các ngươi thì làm được gì? ‘’
‘’ Đêm nay chúng ta sẽ thổi thuốc mê vào phòng cô ta, nhân cơ hội đó xử cô ta luôn đi a! ‘’
Lăng Triệt sắc mặt trầm xuống ‘’ Đúng là một lũ ngu xuẩn, các ngươi nghĩ cô ta sẽ trúng kế của các ngươi sao? Các ngươi còn chưa thấy bản lĩnh của cô ta chắc? ‘’
‘’ Không thử làm sao biết được, nhân cơ hội đêm nay cô ta chưa đề phòng, chúng ta xông lên tiêu diệt cô ta. Cô ta chỉ có một người, chúng ta có nhiều người. Còn sợ không địch lại cô ta sao? ‘’
Lăng Triệt lắc đầu thở dài ‘’ Các ngươi muốn thì cứ việc làm, mất mạng thì đừng trách ta không nhắc nhở a!! ‘’.
Đám người kia có vẻ sợ hãi nhưng vẫn muốn liều một phen ‘’ Được, đêm nay canh 3 chúng ta hành động, nhất định có thể xử lí được ả ta! ‘’
Hạ Diệp Băng cười lạnh sau đó liền rời đi. Quay về phòng, cô đóng cửa lại. Hạ Diệp Băng nở nụ cười gian xảo * Các ngươi liều đi, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi sống không bằng chết! *
Hạ Diệp Băng bố trí bẫy xung quanh, sau đó thay y phục và lên giường chợp mắt.
******
Canh 3 đến, xung quanh yên ắng, không một tiếng động. Lúc này đột nhiên có tiếng bước chân đến gần phòng của Hạ Diệp Băng.
Hạ Diệp Băng lập tức tỉnh dậy. Cô nở nụ cười lạnh * Kịch hay vẫn đang chờ các ngươi ở phía sau a! *
Lúc này Ngọc Huyền Cơ đột nhiên vang lên tiếng thầm ‘’ Ngươi định giết bọn chúng thật? Ngươi tuyệt đối không được làm bừa a! ‘’
Hạ Diệp Băng mang vẻ mặt phiền phức * Được rồi ta biết rồi. Ta đây chỉ là muốn dọa chúng một trận thôi a! *
Đúng lúc, có một chiếc ống được đâm vào. Thuốc mê lúc này cũng được thổi vào từ chiếc ống đó. Thổi xong, đám người kia rút lại chiếc ống… Cửa vừa mở ra, là khí tức băng lãnh, cùng với luồng sát khí đáng sợ ập tới. Cùng lúc đó, nhiều thanh đao nhỏ phóng ra, mỗi thanh đao đều nhắm trúng gò má bên trái của mỗi người. Thanh đao lướt qua, vô thanh vô tức để lại một vết rạch trên mặt mỗi người. Hạ Diệp Băng cười lạnh, quát ‘’ Ai?! ‘’
Đám người bên ngoài hoảng loạn nghĩ thầm * Cô ta vậy mà lại không trúng thuốc mê. Đã vậy còn có thủ pháp phóng tiêu cao siêu như vậy a? Người này tuyệt không thể đụng vào! * Bọn chúng nhanh chân rời khỏi.
Vẻ mặt Hạ Diệp Băng cười đắc ý * Muốn ám hại ta sao? Các ngươi chưa đủ tư cách đâu a! *
Hạ Diệp Băng ra ngoài đóng cửa lại sau đó tiếp tục ngủ.
Đám người kia quay về căn phòng trước, vừa mới bước vào đã nhìn thấy Lăng Triệt đang ngồi thưởng trà ‘’ Các ngươi thất bại rồi sao? ‘’
Vẻ mặt những người kia có vẻ hậm hực ‘’ Không ngờ là cô ta còn nhỏ tuổi mà lại lợi hại đến như vậy! ‘’
Lăng Triệt lúc này mới chế diễu ‘’ Tất cả cũng đều là tại các ngươi rước họa vào thân a! Có trách thì trách các ngươi bị mù mới mang cô ta về! ‘’
‘’ Rõ ràng cô ta chỉ mới 12 tuổi, vẻ mặt ngây thơ, hồn nhiên như vậy, làm sao bọn ta biết được cô tại lại lợi hại như vậy chứ! ‘’ Đám người kia giải thích, vẻ mặt ai nấy đều khó chịu.
Lăng Triệt lúc này mới để ý, đột nhiên sửng sốt ‘’ Mặt các ngươi bị sao vậy? Bị cô ta ám toán a? ‘’
Đám người kia càng làm vẻ bực tức ‘’ Ngoài cô ta thì còn ai vào đây nữa! Nói đi cũng phải nói lại, cô ta quả thật quá lợi hại. Vô thanh vô tức phóng ra nhiều thanh đao như vậy, không những thế còn rất chính xác, mỗi thanh đều nhắm vào mặt bọn ta a! ‘’
Lăng Triệt lúc này sắc mặt trầm xuống ‘’ Các ngươi như vậy là thê thảm rồi! Ngày mai chắc chắn cô ta sẽ tìm những vết sẹo trên mặt các ngươi chất vất từng người a! ‘’. Lăng Triệt thở dài ‘’ Công việc xong rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, ai nấy các ngươi về phòng đi! ‘’
Nói xong, đám người kia lại rời đi, mỗi người một ngả.
*********
Sáng sớm mai…..
Đám hạ nhân lại gõ cửa phòng Hạ Diệp Băng. Đêm qua canh chừng đám người kia ám toán, khá mệt mỏi. Lúc này Hạ Diệp Băng tỉnh dậy ‘’ Các ngươi vào đi…’’ Giọng nói cô kéo dài, trông rất mệt mỏi.
Đám hạ nhân mở cửa vào. Họ lại chuẩn bị y phục và mọi thứ cho Hạ Diệp Băng sửa soạn.
Hạ Diệp Băng lúc này thở dài ‘’ Các ngươi sau này cũng bớt người đi vào phòng ta đi a … Ngày nào cũng nhiều người vào phòng ta như vậy, có chút phiền. Sau này các ngươi không cần mỗi sáng phải làm vậy đâu a! ‘’
Đám hạ nhân luống cuống ‘’ Bổn phận của chúng nô tỳ là hầu hạ chủ nhân, như vậy sao được a…? ‘’
Hạ Diệp Băng mắt nhắm mắt mở ‘’ Vậy được rồi, sau này ta chỉ cần 2 người đi theo ta là được rồi. Còn lại tự ai nấy làm công việc của mình đi! ‘’
Đám hạ nhân nhìn nhau sau đó gật đầu ‘’ Vậy theo sự sắp xếp của chủ nhân! ‘’
Hạ Diệp Băng nhìn lướt qua đám người bọn họ chọn người. Sau đó cô chọn ra 2 người.
‘’ Được rồi, còn lại lui ra cả đi! ‘’
Những người còn lại lui ra ngoài…
Hạ Diệp Băng ngồi trên bàn, đột nhiên hỏi ‘’ Hai ngươi tên gì? ‘’. 2 người kia giật mình….
‘’ Nô tỳ Mặc Nhiên ‘’…’’ Nô tỳ Yên Nhiên ‘’
Hạ Diệp Băng ngạc nhiên ‘’ 2 ngươi là tỷ muội? Vậy ai là tỷ, ai là muội? ‘’
1 người trong đó trả lời ‘’ Yên Nhiên là tỷ tỷ của ta a! ‘’
Hạ Diệp Băng suy nghĩ một hồi ‘’ Tên của hai ngươi ta không thích. Tỷ tỷ ngươi đổi thành Chiêu Yên, còn ngươi đổi thành Chiêu Mặc đi..! ‘’
2 người cúi đầu ‘’ Đa tạ chủ nhân ban tên! ‘’
Hạ Diệp Băng lại tiếp ‘’ À, còn nữa. Các ngươi không cần phải gọi ta là chủ nhân đâu a! Dù sao thì ta cũng nhỏ tuổi hơn các ngươi a…’’
Chiêu Yên và Chiêu Mặc lúc này nhìn nhau ‘’ Vậy….nên gọi là gì a? ‘’
Hạ Diệp Băng suy nghĩ một hồi ‘’ Umm…gọi ta Dao Dao là được rồi a! ‘’
Chiêu Yên và Chiêu Mặc hoảng hốt ‘’ Như vậy sao được a! Như vậy là vô lễ quá rồi…’’
Hạ Diệp Băng quyết định ‘’ Được rồi, không cần nói nhiều nữa. Quyết định vậy đi. Ta đói rồi, Chiêu Mặc mang cho ta chút đồ ăn! ‘’
Chiêu Mặc gật đầu, rồi rời khỏi. Lúc này chỉ còn Hạ Diệp Băng và Chiêu Yên ở trong phòng. Hạ Diệp Băng đột nhiên hỏi ‘’ Ngươi từng học võ công? ‘’
Chiêu Yên lắc đầu ‘’ Chưa từng! ‘’
‘’ Vậy ngươi có muốn học không? ‘’ Hạ Diệp Băng lại tiếp.
‘’ Muốn ‘’…..’’ Tốt, chỉ cần ngươi đồng ý 2 điều kiện của ta, ta lập tức truyền thụ lại cho ngươi. ‘’ Hạ Diệp Băng sắc mặt trầm xuống.
Chiêu Yên lúc này hiểu được ý của Hạ Diệp Băng, liền gật đầu ‘’ Tất cả nghe theo sự sắp xếp của chủ nhân ‘’
Hạ Diệp Băng cười cười ‘’ Tốt, rất thông minh. Điều kiện của ta rất đơn giản. Thứ nhất, trung thành tuyệt đối với ta, làm việc cho ta không được phép hai lòng. Thứ hai ngươi không được tiết lộ chuyện này với bất cứ ai, kể cả muội muội của ngươi Chiêu Mặc. Nếu làm tốt, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu ngươi dám hai lòng,…ta sẽ khiến tỷ muội ngươi sống không bằng chết.Được chứ? ‘’
Chiêu Yên vội vàng quỳ xuống ‘’ Tất cả nghe theo sự sắp xếp chủ tử. ‘’. Cô dơ 3 ngón tay lên ‘’ Ta Chiêu Yên xin thề với trời, tuyệt đối trung thành với chủ nhân – Vân Thiên Dao, nếu có hai lòng, lập tức bị sét đánh chết, vĩnh viễn không thể siêu sinh ‘’.
Hạ Diệp Băng hài lòng ‘’ Tốt, bắt đầu từ hôm nay, mỗi tối ngươi đến đây, ta sẽ truyện thụ võ công cho ngươi. Để ngươi có thể bảo vệ được cho Chiêu Mặc nhà ngươi.’’
‘’ Đạ tạ chủ nhân ‘’ Chiêu Yên nghiêm túc.
‘’ Còn nữa, thường xuyên thám thính động tĩnh bên phía Lăng Triệt. Nếu có động tĩnh, lập tức báo cho ta. ‘’
‘’ Rõ, thưa chủ nhân ‘’…
Lúc này có tiếng mở cửa. Không khí trong phòng đầy sự căng thẳng, lúc này nét mặt Hạ Diệp Băng và Chiêu Yên đột nhiên trở lại bình thường.
Đồ ăn được đưa tới…’’ Chủ nhân, đồ ăn đến rồi a ‘’ Chiêu Mặc hồn nhiên nói.
Hạ Diệp Băng vẻ mặt tươi cười nói ‘’ Vậy được rồi, hai ngươi ngồi xuống ăn cùng ta đi. Ăn xong, chúng ta còn có chút chuyện phải xử lí nữa a ‘’. Lúc này Hạ Diệp Băng mới nở nụ cười gian xảo…