Chương 3: Bộ mặt giả tạo

Bạch Huyền Dạ

Chương 3: Bộ mặt giả tạo

Trời chập tối, Hạ Diệp Băng tìm một khách điếm gần khu rừng nghỉ ngơi.
Vừa lúc ngồi xuống bàn, mọi người đột nhiên xôn xao, ầm ĩ lên….
‘’ Đạo tặc tới rồi, mau chạy đi!!! ‘’. Tiếng hét của một ai đó trong khách điếm. Mọi người chạy toán loạn tìm chỗ núp.
Sắc mặt Hạ Diệp Băng khẽ biến, rất nhanh sau đó lại bình tĩnh và ngồi yên lặng tiếp tục uống tách trà đang cầm trên tay. Cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong đó ẩn chứa đầy sự nguy hiểm.
Ngoài Hạ Diệp Băng, vẫn còn có một số người ở trên lầu hai ngồi yên không di chuyển như không có việc gì xảy ra. Hạ Diệp Băng nghĩ thầm * Đạo tặc a? * Hạ Diệp Băng vẫn cười cười.
Đám đạo tặc chạy đến. Vừa bước vào quán, liền gào hét.
‘’ Chủ quán đâu? Mau ra đây cho ta! ‘’ Một tên trong đám đạo tặc đi ra.
Chủ quán vội vàng chạy đến, hoảng hốt nói không nên lời ‘’ Khách…khách quan dùng gì ạ….? ‘’.
Tên kia lại quát ‘’ Có gì ngon mang hết lên đây!! ‘’
Chủ quán vội vã đáp ‘’ Dạ dạ có ngay ạ!! ‘’
Đám đạo tặc kia chia nhau ra ngồi vào bàn. Đúng lúc có một đám ngồi đối diện Hạ Diệp Băng nhìn thấy cô liền lại gần ve vãn cô.
‘’ Tiểu cô nương đây nhà ở đâu, tại sao lại ngồi một mình ở đây vậy? ‘’ Bọn chúng nhìn cô với ánh mắt khinh miệt và ghê tởm.
Hạ Diệp Băng quay mặt lại vẻ mặt ngây thơ sắp khóc như đứa con nít 3 tuổi ‘’ Đại ca ca, ta bị lạc đường rồi!! ‘’
‘’ Tiểu cô nương tại sao lại đeo mặt nạ vậy? Có thể tháo mặt nạ xuống cho bọn ta xem được không? ‘’ Bọn chúng lại cười với điệu bộ của những kẻ háo sắc.
Hạ Diệp Băng vẫn mang vẻ mặt đó ‘’ Không được, mẹ ta bảo dung mạo ta xấu xí nên phải đeo mặt nạ để tránh người đời bàn luận a!! ‘’
‘’ Không được cũng không sao, để lát nữa bọn ta dẫn tiểu cô nương về nhà nhé!! ‘’ Bọn chúng vẫn cười với điệu bộ dụ dỗ trẻ con.
Hạ Diệp Băng nở nụ cười hồn nhiên ‘’ Đa tạ đại ca ca! Đại ca ca thật tốt a! ‘’.
Ngọc Huyền Cơ bỗng dưng vang lên tiếng cười ‘’ Ahaha, ngươi đây là đang diễn trò gì vậy a? ‘’
Hạ Diệp Băng nghĩ thầm * Lát nữa người sẽ biết * Cô lại nở nụ cười nhưng bên trong lại chứa đầy sự nguy hiểm rình rập.
Lúc này, ở trên lầu hai bỗng có người thiếu niên cười cười mang vẻ mặt như đang ngồi xem kịch. Người đứng bên cạnh đột nhiên nói ‘’ Chủ tử, chúng ta có cần giải vây cho tiểu cô nương kia không a? ‘’
Người thiếu niên kia vẫn mang vẻ tươi cười như người đứng ngoài cuộc ‘’ Ngươi cứ chờ xem đã. Không cần nóng vội. Ta lại cảm thấy tiểu cô nương kia…có vẻ không đơn giản như bề ngoài đâu a! ‘’ Đột nhiên hắn nghĩ thầm * Dáng vẻ cô ta, tại sao lại có thể giống Băng nhi tới như vậy a?? *
Hạ Diệp Băng gọi tiểu nhị bưng đồ ăn lên bàn. Đồ ăn vừa đặt xuống bàn, bỗng nhiên có một nhóm trong đám đạo tặc lại chạy tới ve vãn cô ‘’ Tiểu cô nương đây tên gì a? Có cần chúng ta ngồi cùng cho vui không? ‘’
Hạ Diệp Băng nở nụ cười ‘’ Tiểu nữ Vân Thiên Dao! Ta quen ngồi một mình rồi a! ‘’
‘’ Vậy được rồi, Dao muội muội đợi chút nữa chúng ta đưa về nhà a! ‘’ Bọn chúng lại cười sau đó lại quay lại ngồi chỗ cũ.
Hạ Diệp Băng nghĩ thầm * Thật là phiền phức a ~~ * …
*******
Trời tối…
Hạ Diệp Băng ăn xong liền định đi tính tiền với tiểu nhị. Bọn chúng liền chạy lại cười với vẻ mặt bỡn cợt ‘’ Dao muội muội, hay là để chúng ta trả tiền cho a! ‘’
Hạ Diệp Băng nở nụ cười ‘’ Vậy sao được a? ‘’
Bọn chúng vẫn cười với điệu bộ đó ‘’ Được mà, được mà, Dao muội muội để bọn ta đưa ngươi về nhà a! ‘’
Hạ Diệp Băng vẫn mang vẻ hồn nhiên, ngây thơ như đứa trẻ 3 tuổi ‘’ Vậy được, đa tạ đại ca ca! ‘’. Cô quay lưng đi, đám đạo tặc cũng đi theo.
Tiểu nhị liền vội vã chạy lại nói ‘’ Khách quan, khách quan chưa tính tiền a? ‘’
Bọn chúng trừng mắt khiến tiểu nhị sợ hãi liền chạy về chỗ cũ. Hạ Diệp Băng cười mang dáng vẻ khinh miệt.
Hạ Diệp Băng cùng bọn chúng đi ra ngoài. Bọn họ nhảy lên ngựa và chạy đi.
Người thiếu niên ngồi trên lầu hai lúc này mới đứng dậy. Đi xuống thanh toán tiền với tiểu nhị ‘’ Ta trả cho tiểu cô nương lúc nãy luôn ‘’
Tiểu nhị vui mừng ‘’ Đa tạ khách quan, khách quan đi thong thả! ‘’
Người hầu đi theo bên cạnh liền thắc mắc hỏi ‘’ Chủ tử, chúng ta cần đi theo bọn họ không a? ‘’
Người kia cười cười ‘’ Đương nhiên đi! Kịch hay mà, đương nhiên phải đi xem a! ‘’
Sau đó hai người họ đuổi theo đám Hạ Diệp Băng.
*******
Đám đạo tặc cùng Hạ Diệp Băng đi sâu vào trong rừng, lúc này bỗng Hạ Diệp Băng lên tiếng hỏi ‘’ Còn bao lâu nữa mới đến nhà ta vậy, ta đi lâu rồi, mệt quá a! ‘’
Đám đạo tặc liền nói ‘’ Chút nữa là đến rồi, nếu ngươi mệt, ta sẽ cho ngươi ngồi xong xe ngựa. Ngươi cứ việc nghỉ ngơi. Đến nơi, ta sẽ gọi ngươi dậy! ‘’
Hạ Diệp Băng nở nụ cười ngây ngô ‘’ Vậy đa tạ đại ca ca!! ‘’. Sau đó cô vào trong xe ngựa ngồi. Lúc này cô nghĩ thầm * Ngu ngốc a …. *
Lúc này Ngọc Huyền Cơ lại cất tiếng hỏi * Ngươi đây là muốn làm gì a?? Chẳng nhẽ ngươi định đi theo chúng thật? *
Lúc này Hạ Diệp Băng mới nghiêm túc trả lời * Ta định lợi dụng lực lượng của bọn chúng để áp đảo tứ đại thế lực, như vậy sẽ bớt khó khăn a! ‘’
Ngọc Huyền Cơ suy nghĩ một hồi mới ngạc nhiên ‘’ Ngươi thông minh thật a, vậy lát nữa ngươi định làm gì chúng? ‘’
Hạ Diệp Băng nở nụ cười gian xảo ‘’ Đương nhiên là thuần phục chúng rồi a! Để cho chúng biết cái giá của việc dụ dỗ ta! ‘’.
Người thiếu niên đi theo kia nở nụ cười ‘’ Cô ta định làm gì đây a? Thật khiến người ta khó hiểu. ‘’
Người kia lại hỏi ‘’ Chủ tử, vậy chúng ta có cần đi theo xem tiếp không? ‘’
Người thiếu niên đó đột nhiên cười gian xảo ‘’ Đương nhiên đi tiếp, ta rất muốn biết cô ta định làm gì đám đạo tặc này a ‘’
Hai người tiếp tục đuổi theo….
Cả ngày mệt mỏi, Hạ Diệp Băng liền chợp mắt một lúc…
*************
Đến sơn trại của lũ đạo tặc, xe ngựa dừng lại. Hạ Diệp Băng đột nhiên tỉnh dậy, sau đó lại tiếp tục giả ngủ.
Đột nhiên có người vén rèm lên ‘’ Tiểu muội muội, chúng ta đến nơi rồi a!! ‘’
Hạ Diệp Băng giả vờ như đứa trẻ mới tỉnh ngủ ‘’ Đến nhà ta rồi a? ‘’
‘’ Đúng vậy, muội mau xuống đi! ‘’ Người kia cười đáp lại.
Hạ Diệp Băng bước xuống xe…Sau đó đi theo đoàn người…Một lúc sau, cô giả ngây hỏi ‘’ Đây đâu phải nhà ta a? Cho ta về nhà đi!! ‘’ Hạ Diệp Băng giả vờ khóc.
Đám đạo tặc kia lại ra vẻ dỗ đứa con nít 3 tuổi ‘’ Bọn ta đã đón cha mẹ muội về đây ở rồi, yên tâm. Nghỉ ngơi 1 đêm, sáng mai ta đưa muội đi gặp cha mẹ a! Được không? ‘’
Hạ Diệp Băng ngừng khóc, ra vẻ vui mừng ‘’ Thật a? Vậy mau dẫn ta vào phòng! ‘’
Đám người kia dẫn Hạ Diệp Băng đến cửa phòng, sau đó liền dặn dò ‘’ Tiểu muội muội nhớ ở yên trong phòng nghỉ ngơi đi a! Sáng mai ta sẽ cho người gọi dậy!! ‘’ Mang dáng vẻ cười cười của 1 kẻ tiểu nhân.
Hạ Diệp Băng gật đầu xong đi vào trong…Cô đóng cửa lại.
* Thâm nhập doanh trại của chúng ta công, tiếp theo ta nên đi thám thính một chút a! * Hạ Diệp Băng nở nụ cười gian xảo. Cô lấy ra một bộ đồ màu đen, búi tóc lại. Sau đó đổi mặt nạ đeo lên mặt rồi rời khỏi phòng.
Bước chân cô nhẹ nhàng nhảy trên nóc nhà. Nhanh như một cơn gió thổi qua. Chốc lát đã đến được sảnh chính của đám đạo tặc.
***
Hai người đi theo Hạ Diệp Băng kia cũng đứng tại một chỗ trong bụi rậm quan sát. Đột nhiên người thiếu niên kia kinh ngạc, nghĩ thẩm trong lòng * Một tiểu cô nương chừng 12 tuổi, mà đã có thân thủ tốt như vậy?? Đúng là không đơn giản a ~ *. Sau đó, người hầu bên cạnh hắn hỏi ‘’ Chủ tử, chúng ta có cần theo dõi nữa không? ‘’
Người kia mang vẻ mặt tò mò ‘’ Đương nhiên, nhưng mà tạm thời chúng ta nên tìm chỗ lánh qua đêm đã! ‘’
***
Hạ Diệp Băng vừa đặt chân tới sảnh chính, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lớn…
‘’ Các ngươi làm tốt lắm, bắt được một tiểu cô nương làm áp trại phu nhân cho ta. Tốt, tốt lắm. ‘’. Tiếng cười lớn đó, tự nhiên chính là trại chủ của đám đạo tặc này.
Sau đó người bên cạnh tên trại chủ mở lời ‘’ Vậy bao giờ chúng ta tổ chức hôn lễ? ‘’
Tên trại chủ cười lớn ‘’ Chọn ngày chi bằng nhầm ngày. Ngay ngày mai chúng ta sẽ tổ chức! Các ngươi sắp xếp, để cho áp trại phu nhân của ta ngoan ngoãn bái đường thành thân cùng ta. Tất cả rõ chưa? ‘’
Đám người kia răm rắp tuân theo ‘’ Rõ, thưa trại chủ!! ‘’.
Hạ Diệp Băng nở nụ cười khinh bỉ. Cô nghĩ thầm trong lòng * Tốt, ngày mai ta sẽ khiến cho các ngươi phải thuần phục dưới tay ta *. Cô cười lạnh sau đó liền rời đi. Hạ Diệp Băng thám thính địa hình xung quanh sơn trại một vòng. Sau đó cô quay về căn phòng mà bọn chúng đã sắp xếp cho cô. Hạ Diệp Băng vừa đặt chân vào phòng, liền cảm nhận được ở nên cột nhà có người. Cô nở nụ cười lạnh, sau đó đóng cửa lại.
‘’ Ngươi…cũng nên xuống dưới gặp ta được rồi a? ‘’ Hạ Diệp Băng cười lạnh.
Người kia đột nhiên nhảy xuống dưới. Mà người này tự nhiên chính là người đã đi theo Hạ Diệp Băng suốt cả chặng đường.
‘’ Không biết các hạ đi theo ta suốt một chặng đường dài là có gì chỉ giáo a? ‘’ Hạ Diệp Băng mặt không biểu tình thản nhiên nói.
Người kia con ngươi co rụt lại, kinh ngạc, nghĩ thầm * Cô ta vậy mà lại biết mình đi theo? *
‘’ Cô nương đây quả nhiên lợi hại, tại hạ cam bái hạ phong! ‘’ Hắn ta cười cười giống như đang đùa cợt.
Hạ Diệp Băng nhìn mặt hắn, nở nụ cười lạnh khinh miệt. * Bộ dạng hắn trông thật đáng ghét a!! *
‘’ Vậy không biết là các hạ đây có gì chỉ giáo a? ‘’ Hạ Diệp Băng mặt không biểu tình hỏi.
Người kia bắt đầu nghiêm túc nói ‘’ Trước hết tại hạ xin giới thiệu, tên ta là Âu Dương Vấn Thiên ‘’
‘’ … ‘’ Hạ Diệp Băng vẫn giữ bộ mặt không biểu tình đó.
Âu Dương Vấn Thiên lại tiếp ‘’ Không biết cô nương có thể đưa tay trái của mình ra không a? ‘’
Hạ Diệp Băng đột nhiên nổi giận ‘’ Phạm thượng!! ‘’
Âu Dương Vấn Thiên vội vàng giải thích ‘’ Tại hạ chỉ muốn xác nhận một điều a!! ‘’
Hạ Diệp Băng từ từ đưa tay ra, vẻ mặt vẫn tức giận…
Âu Dương Vấn Thiên lúc này lật tay áo của Hạ Diệp Băng lên, nhìn vào thấy trên cổ tay của cô có ấn ký hình pha lê màu xanh. Con ngươi hắn co rụt lại, mang vẻ kinh ngạc. Sau đó từ từ kéo tay áo của Hạ Diệp Băng xuống và buông tay cô ra.
Hạ Diệp Băng kinh nghi * Hắn ta vậy mà lại biết trên cổ tay trái của mình có ấn ký? Hắn ta là ai?? *
Âu Dương Vấn Thiên sắc mặt trở lại bình thường, thản nhiên nói ‘’ Cô nương đây tên Vân Thiên Dao a? Ngày sau nếu cô nương có gì cần giúp đỡ, hãy đến quán trà phía Tây của thành Đông Dương. Tại hạ luôn sẵn sàng! ‘’
Hạ Diệp Băng mang vẻ nghi hoặc ‘’ Tại sao ngươi lại giúp ta? ‘’
Âu Dương Vấn Thiên cười cười ‘’ Ngày sau cô nương khắc sẽ rõ. Hẹn ngày tái ngộ! ‘’. Nói xong liền lập tức mở cửa rời đi. Khinh công cực kỳ tốt. Vừa bước chân ra ngoài thoắt đã biến mất.
Hạ Diệp Băng lúc này mới khôi phục, sắc mặt trầm xuống. Cô đóng cửa lại, thay đồ và lên giường nghỉ ngơi. Trong lòng đầy nghi hoặc * Hắn ta là ai? Tại sao biết trên cổ tay ta có thứ đó? Còn nữa, tại sao hắn lại giúp đỡ ta? * Trong lòng Hạ Diệp Băng có rất nhiều nghi hoặc.
Lúc này Ngọc Huyền Cơ đột nhiên nói ‘’ Ta thấy hắn ta có vẻ không phải muốn hại ngươi. Còn nữa, ta cảm nhận được công lực của hắn rất thâm hậu, không kém gì ngươi. Xem ra là một người rất lợi hại a! ‘’
Hạ Diệp Băng lúc này định thần lại * Được rồi, tạm gác lại chuyện này đã, ngày mai còn phải chuẩn bị chu đáo a *. Cô nở nụ cười nham hiểm. Sau đó chợp mắt….