Chương 2: Thời hạn kết thúc

Bạch Huyền Dạ

Chương 2: Thời hạn kết thúc

Thời gian khổ luyện kéo dài 7 năm cuối cùng cũng đã kết thúc…
****************
‘’ Sư phụ, ta hoàn thành rồi! ‘’ Ở tại đỉnh núi Dao sơn, một cô gái khoảng 14 tuổi bỗng dưng cất tiếng nói.
‘’ Tốt, không ngờ ngươi thiên phú lại tốt như vậy, nhanh như vậy đã học hết toàn bộ những gì ta đã dạy! Quả nhiên ta đã không nhận lầm đồ đệ ‘’ Tại đó, có một linh hồn đáp lại lời nói đó.
Tự nhiên, cô gái đó cũng chính là Hạ Diệp Băng mà 7 năm trước đã bị họa diệt môn.
‘’ Đa tạ sư phụ quá khen! ‘’ Hạ Diệp Băng mặt không biểu tình.
Và linh hồn đó cũng chính là Ngọc Huyền Cơ 7 năm trước đã thu nhận Hạ Diệp Băng làm đồ đệ.
‘’ Dao nhi, thời hạn 7 năm ngươi khổ luyện cũng đã kết thúc. Chúng ta xuống núi được rồi..!! ‘’ Ngọc Huyền Cơ thở dài.
Hạ Diệp Băng sắc mặt nghiêm trọng, nghĩ thầm * 7 năm…7 năm rồi, cuối cùng cũng đã đến lúc ta khiến các ngươi phải trả giá đắt!! Hiện giờ ta đã có bản lĩnh….Tinh thông võ nghệ, khinh công nhanh nhẹn, thoắt đến…thoắt đi, thông thạo y thuật, thủ đoạn ám sát vô cùng tốt…! *
7 năm trôi qua, cô bé 7 tuổi bây giờ đã lớn hơn nhiều. Gương mặt xinh đẹp, diễm lệ có phần băng lãnh, vô tình. Thân hình nhỏ nhắn, có phần chững chạc. Mái tóc dài, màu trắng càng tô lên vẻ băng lãnh, khí tức đáng sợ khiến người ta phải rùng mình…
‘’ Ta lập tức chuẩn bị đồ đạc, lập tức xuất sơn! ‘’ Hạ Diệp Băng thu lại vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Ngọc Huyền Cơ vội vàng nói ‘’ Đợi đã, ở đây ta có một chiếc nạp giới, có không gian cực lớn có thể chứa được cả một tòa thành. Ngươi cầm lấy, sau này cần dùng đến cũng tiện hơn! ‘’ Ngọc Huyền Cơ biến ra một chiếc nhẫn đưa cho Hạ Diệp Băng.
Hạ Diệp Băng có chút ngạc nhiên ‘’ Đa tạ sư phụ ‘’.
Hạ Diệp Băng cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó lấy ra một bộ trang phục, cô vô phòng thay đồ. Bộ đồ màu đen tuyền, có chút giống nam trang. Hạ Diệp Băng tùy tiện cột tóc, sau đó đeo một chiếc mặt nạ lên. Tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần nhưng có phần khí tức băng lãnh và đáng sợ.
Cô ra khỏi phòng, Ngọc Huyền Cơ không khỏi giật mình ‘’ Ngươi đây là muốn làm yêu nữ a…? ‘’
Hạ Diệp Băng có chút buồn cười nói ‘’ Mặc như vậy thuận tiện hành động hơn vả lại chiếc mặt nạ này khá đẹp, ta thích. Để bớt người có thể nhận ra ta. ‘’
Hạ Diệp Băng sắp sếp một chút sau đó rời khỏi…
Đến gần kết giới, Ngọc Huyền Cơ hay tay kết ấn, thi triển một chút thuật pháp. Kết giới liền từ từ mở ra. Hạ Diệp Băng bước ra khỏi kết giới, tay nắm chặt lại.
* Huyễn Âm các, Tịch Nhan phường, Diệu Kinh môn, Vân Dao điện, đến lúc các ngươi phải trả giá rồi!! *
******************
Bước chân xuống núi, Hạ Diệp Băng tìm một khách điếm để nghe ngóng tin tức đã xảy ra 7 năm qua. Vừa ngồi xuống bàn, cô gọi tiểu nhị ra ‘’ Lấy ta một bình trà và vài cái bánh bao ‘’.
Tiểu nhị ‘’ Có ngay, có ngay, tiểu cô nương chờ một chút! ‘’
Bên trong khách điếm rất ồn ào…’’ Các ngươi nghe gì chưa?? ‘’…..’’ Nghe gì, nghe gì cơ?? ‘’…
‘’ Nghe nói năm nay tứ đại thế lực là Huyễn Âm các, Tịch Nhan phường, Diệu Kinh môn và Vân Dao điện cùng nhau tổ chức đại hội. Hình như là họ muốn tìm kiếm cái gì đó Huyền Cơ thì phải. ‘’
‘’ Đó là bảo vật gì? Mà lại có thể khiến cho tứ đại thế lực trong thiên hạ này rục rịch lớn như vậy? ‘’
‘’ Ta nghe nói là, 7 năm trước, Huyền Băng cung vì có được món bảo vật đó mà đã bị họa diệt môn bởi tứ đại thế lực đó …! Ta còn nghe nói là nếu ai có được món bảo vật đó, có thể có được sức mạnh to lớn, hiệu lệnh thiên hạ, không ai địch nổi nha! ‘’
‘’ Lợi hại như vậy sao?? Vậy bao giờ tổ chức? ‘’
‘’ Hình như 1 tháng sau sẽ tổ chức tại Vân Dao điện thì phải đó … ‘’
Hạ Diệp Băng nghe được những lời này, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh * 1 tháng sau ư?...Được, vậy 1 tháng sau ta sẽ khiến các ngươi phải bị diệt môn a…*
Hạ Diệp Băng ăn xong, thanh toán tiền thì lập tức rời khỏi. Sau đó cô lại đi đến tiệm bán vũ khí. Tìm kiếm các loại vũ khí cần thiết để khi cô thực hiện kế hoạch sẽ đầy đủ dụng cụ.
Bỗng dưng có người ra tiếp đón ‘’ Tiểu cô nương cần gì a? ‘’
Hạ Diệp Băng nghiêm túc nói ‘’ Chủ tiệm của các ngươi đâu, mau mời ra đây, ta muốn đích thân gặp hắn! ‘’
Người kia tỏ vẻ khinh miệt ‘’ Ngươi cũng chỉ là một tiểu cô nương, ngươi có tư cách gì để gặp chủ nhân bọn ta?? ‘’
Hạ Diệp Băng mặt không biểu tình, tốc độ nhanh không thấy bóng, như một cơn gió lướt qua, chớp mắt đã tiếp cận người kia, tay cầm thanh đoản kiếm kề lên cổ người kia. Vẻ mặt băng lãnh, sát khí đầy mình. Ánh mặt đáng sợ nhìn người kia ‘’ Mau mời chủ tiệm của các ngươi ra đây! ‘’
Ngọc Huyền Cơ bất ngờ ‘’ Ngươi bình tĩnh đi! ‘’.
Người kia hoảng sợ không nói nên lời ‘’ Ngươi...ngươi…ngươi là ai?!! ‘’
Hạ Diệp Băng vẫn mang vẻ băng lãnh trả lời ‘’ Ngươi không cần biết ta là ai, mau gọi chủ tiệm của ngươi ra đây!! ‘’
‘’ Xin tiểu cô nương hạ thủ lưu tình ‘’ Đột nhiên có một giọng nói từ bên trong vang lên.
Có một cậu thiếu niên chừng 16 tuổi giống một tên thư sinh từ bên trong bước ra bên ngoài.
‘’ Tại hạ Diệp Minh – Chủ tiệm này, không biết có thể giúp cô nương đây việc gì a? ‘’ Diệp Minh mang vẻ nhã nhặn bước tới.
Hạ Diệp Băng lúc này thả lỏng, buông vẻ mặt đầy sát khí. Tay cầm thanh đoản kiếm cũng buông xuống. Vẻ mặt bình tĩnh, không gợn sóng ‘’ Tại hạ Vân Thiên Dao, không biết chúng ta có thể vô trong nói chuyện được không? ‘’
Lúc này người đã bị Hạ Diệp Băng hù dọa đã chạy đi chỗ khác.
Vẻ mặt Diệp Minh cười cười ‘’ Được. Mời cô nương vào trong! ‘’
Hai người bước vào bên trong. Diệp Minh bỗng nhiên nói ‘’ Mời cô nương ngồi! ‘’
Hạ Diệp Băng vẫn thản nhiên nói ‘’ Đa tạ ‘’
Diệp Minh đột nhiên hỏi ‘’ Không biết cô nương đến đây tìm tại hạ là có việc gì a? ‘’
‘’ Ngươi có thể làm cho ta một thanh kiếm được chứ? ‘’ Hạ Diệp Băng nghiêm túc nói.
Diệp Minh vẫn mang vẻ mặt cười cười ‘’ Không biết cô nương muốn làm thanh kiếm như thế nào? ‘’
Hạ Diệp Băng đưa ra yêu cầu ‘’ Ta chỉ cần nó sắc bén, chém sắt như chém bùn, nhẹ nhàng, cầm vừa tay ta được chứ? ‘’
Diệp Minh suy nghĩ một hồi ‘’ Được, 3 ngày sau cô nương đến lấy ‘’
Hạ Diệp Băng hài lòng ‘’ Được, vậy 3 ngày sau ta đến lấy, cáo từ! ‘’
Hạ Diệp Băng rời khỏi. Diệp Minh đứng ở ngoài cửa suy nghĩ * Tiểu cô nương này là ai? Tại sao lại có thể phát ra khí tức kinh người như vậy? Xem ra là rất thú vị a * Diệp Minh đi vào…
Một lúc sau, Ngọc Huyền Cơ lại chui ra ngoài mang vẻ mặt thất vọng ‘’ Sao ngươi lại lỗ mãng như vậy a, ngươi làm vậy chẳng khác nào…. ‘’
‘’ Rồi, được rồi ta biết rồi. Lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm được chưa ‘’ Ngọc Huyền Cơ còn chưa nói xong đã bị Hạ Diệp Băng cắt ngang.
Hạ Diệp Băng thở dài * Còn 1 tháng nữa, trước hết cẩn phải chuẩn bị chu đáo chút a! *