Chương 4: Kỳ ngộ đáy vực

Bá đạo kiếm thần

Chương 4: Kỳ ngộ đáy vực

Vực sâu thăm thẳm, chưa ai có thể thăm dò được độ cao thật sự là bao nhiêu. Chỉ biết chưa có ai từng xuống vực lại có thể leo lên được, ngay cả đối với những nhà thám hiểm có tu vi cao.
Đã từng có 1 truyền thuyết về vực đá này.
Đã rất lâu tính từ ngày hôm nay, lâu đến mức con người còn chưa tồn tại. Vào thời đó, Linh Thú ngự trị một vùng đất trù phú và cực kì rộng lớn. Ngày qua ngày, chúng sống một cách bình thản, hầu hết chỉ là Linh Thú cấp thấp, và đa số đều là loài ăn thực vật, hay có loại khoáng sản mà sống. Hiếm khi có những Linh Thú nào ăn thịt.
Rồi một thiên thạch khổng lồ rơi xuống.
Nó mang theo một loại khí tức hủy diệt, Ngay cả khi nó còn đang bay xuống với tốc độ kinh hoàng, sức ép của nó đã tiêu diệt hết vô số loài. Thế nhưng, khi nó vừa chạm đất, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ biết rằng, từ ngày hôm đó, mặt đất nhanh chóng chìm xuống sâu, sâu đến không ai tưởng tượng được, và nơi này dày đặc quái vật khủng khiếp.


Hắn rơi xuống từ tít tận phía trên.
Đã rơi bao lâu, bản thân hắn cũng không biết rõ.
Hắn chỉ biết, từ lúc mình tỉnh lại, hắn vẫn tiếp tục rơi. Ở phía đằng kia, hắn có thể thấy con Huyết Hầu, huơ tay chân hòng bám lấy vách đá, mà vô lực chống lại.
Trọng lực cứ kéo hắn xuống ngày một nhanh hơn.
Hắn biết, mình sắp chết.
Nhưng hắn không cam lòng. Nếu như hắn mạnh hơn chút nữa, chỉ một chút thôi, hắn đã có thể tiêu diệt toàn bộ kẻ thù và thắng lợi trở về.
"Nực cười. Ta sinh ra đã không có cha mẹ, chỉ biết vừa mở mắt là phải đi ăn xin, sau này nhờ được phát hiện có khiếu tập võ, mới được đưa vào trại tân binh. Đánh bại hết tất cả, ta vừa được coi là Thiên tài. Vậy mà...Tại sao lại như vậy? Tại sao tất cả đều xa lánh ta? Tại sao mọi người đều coi ta là đồ thừa? Tại sao bọn hắn lại hãm hại ta? Tại sao ông trời lại bắt ta phải chết? Tại sao?...."
"Không. Ta không cam tâm! Mạng của ta phải do ta cầm! Kể từ hôm nay, nếu ta còn sống, ai đối nghịch ta, ta sẽ giết đến tận người cuối cùng! Trời cản chân ta, ta chém trời làm 2 nửa! Đất cản chân ta, ta sẽ đâm cho đất lở! Thiên hạ này, ai dám coi thường ta, ta sẽ tận tay cắt đứa đầu của hắn!!!"
Hắn gào lên trong tuyệt vọng, rồi từ tuyệt vọng, trong 2 mắt hắn hiện rõ sự quyết tâm.
Hắn dùng tất cả sức lực còn lại trong cơ thể, vốn đã gần như tê liệt, lượn đến chỗ con Huyết Hầu. Con Linh Thú đó lúc này cũng đã vô cùng tuyệt vọng, nó cứ gào lên liên hồi, không hề quan tâm đến thân ảnh khét đen đang tiến đến gần.
"Cảm nhận."
Hắn đâm thanh kiếm của mình vào thẳng óc của con Huyết Hầu, kết thúc tánh mạng của nó. Một cách nhanh gọn, hắn lột da của con Huyết Hầu ra, phanh rộng lấy tấm da đó.
Sau những việc đó, hắn đã gần như chạm đất.
Phạch một tiếng, tốc độ rơi của hắn giảm được một ít, làm hắn vừa đủ thời gian để rơi xuống con sông gần đó.
Ùm.
Cực kỳ đau đớn, như có hàng ngàn cây kim châm vào da thịt của hắn. Cái lạnh buốt bất chợt và cái đau do cú va chạm với dòng nước làm hắn gần như ngất đi. Cắn môi đến mức ứa máu ra, hắn duy trì thần trí mơ hồ của mình.
Chẳng còn sức để bơi, hắn xuôi theo dòng nước.
Con sông màu xanh ngọc, trong vắt, thậm chí có thể thấy được từng con cá nhỏ bơi lội trong đó. Sự tồn tại của dòng sông này trái ngược với sự chết chóc của vực sâu này, vốn tràn đầy khí tức chết chóc.
Nổi trên mặt nước như một xác chết, hắn trôi từ từ và chậm rãi, cho đến khi chạm lấy bờ.


Nửa ngày sau, hắn tỉnh lại.
Đập vào mắt hắn là một hang động. Hang động này cực kì đẹp, với từng phiến thạch nhũ nhô từ trần động và từ dưới mặt đất, cùng với ánh sáng phản chiều từ mặt nước, làm nó càng lung linh và huyền ảo.
"Thật đẹp." Hắn tự nhủ với mình.
"Hự, cánh tay trái...gãy rồi." hắn bắt đầu nhận xét về cơ thể tàn tạ của mình.
"Tay trái gần như bị phế, trước ngực bị cắt sâu gần đến xương, toàn cơ thể bị Bộc Phá Phù nổ bỏng cực kì nặng nề, xương sườn gãy mấy cây, rồi thương tật lớn nhỏ các loại...." Các loại thương tích như thế này, với một người bình thường là có thể chết rồi, nhưng hắn nhờ vào sự kiên trì đã nhẫn nại đến lúc này.
"Bây giờ cũng chẳng có sức bơi lại ra ngoài, thôi thì đi coi trong động này có cái gì."
Hắn đứng dậy, khập khiễng đi vào trong phía sâu của động, tay phải không quên cầm kiếm. Hắn tùy thời đều có thể khởi động Cảm nhận để chiến đấu với kẻ địch.
Hắn sẽ không chịu chết. Không bao giờ.


Càng đi sâu vào trong, hắn càng kinh ngạc.
Cách cửa động trăm mét, động vẫn sáng một cách thần kỳ. Ánh sáng đủ màu sắc, mang lại cảm giác ấm áp cho hắn.
Bản thân đang chìm trong cẻ đẹp của hắn, hắn không hề nhận ra vết thương của mình đang từ từ khép lại.
Vào sâu hơn nữa, ánh sáng đủ màu càng ngày càng rực rỡ hơn. Thương tích của hắn đang lấy tốc độ rất nhanh phục hồi, đến độ có thể thấy mắt thường nhìn được.
Vết chém sâu hoắm trước ngực đã lên da non, còn những vết thương khác đã gần như khỏi hẳn. Tay trái của hắn, gần như bị phế đã liền lại ngay ngắn, chỉ có điều hắn vẫn còn thấy hơi khó chịu.
"Cái gì?!" Nhận thấy sự bất thường, hắn kinh hỉ.
"Điều này là do ánh sáng kia sao?" Tò mò lấn chiếm toàn bộ cơ thể, hắn gần như chạy về phía trước, thả lỏng hoàn toàn nhưng vẫn nắm chặt lấy kiếm trong tay.


Lơ lửng trong không gian, ngay trước mặt hắn, là 1 quyển sách cổ.
Vô vản ánh sáng xoay xung quanh nó, cứ như thật nhiều tinh linh đủ màu sắc.
Hắn đến thật gần. Cả người như đang được tắm gió xuân, toàn bộ tế bào như đang reo hò. Xung quanh hắn cũng được quấn lấy ánh sáng đủ màu sắc. Hắn thấy đầu óc của mình càng ngày càng rõ ràng hơn, thân thể ngày càng cường đại hơn, hắn cảm thấy như mình có thể làm mọi thứ. Đặc biệt hơn cả, những ánh sáng này tập trung nhiều nhất ở 2 tay và đầu của hắn, tẩm bổ, cường hóa, thay đổi, bài trừ những chất xấu.
Từng chút một, cơ thể hắn những chất bẩn và đen được đẩy ra, rồi lại khô đi và rơi xuống đất, cho đến khi không còn gì nữa.
Toàn thân hắn như một khối kim cương hoàn mì, không có một tí tạp chất nào trong khối kim cương đó. Suy nghĩ trong đầu hắn trở nên mau lẹ vô cùng, những thứ mà từ trước hắn vẫn đang thắc mắc bỗng dưng đơn giản.
Nói nhanh thì có thể gọi là bài toán đại học thành bài toán lớp 1.
Ông.
Linh Đồ 2 Giai. Hắn tấn cấp.


Hắn không mất cảnh giác, vẫn giữ vững tay cầm, nhưng hắn đã bớt căng thẳng.
Mặt đối mặt với quyển sách cổ. Nó cổ đến mức làm hắn thấy nếu như hắn chạm vào thì nó sẽ biến mất ngay lập tức.
Hắn nhẹ nhàng vươn tay trái ra.
Quyển sách nhẹ nhàng biến thành một đạo ánh sáng cực kì rạng ngời, tựa mặt trời chầm chậm hòa vào cơ thể của hắn.
Ngay lập tức, trong đầu hắn hiện lên 2 chữ:
Kiếm Đạo.