Chương 7: Cái giá của ngu dốt và kiêu ngạo

Bá đạo kiếm thần

Chương 7: Cái giá của ngu dốt và kiêu ngạo

Đêm xuống rất nhanh.

Từ lúc gặp Cuồng Ngưu đến giờ, hắn đã gặp kha khá Linh Thú. Tuy nhiên, hầu hết trong số chúng chỉ là 2,3 giai. Nhìn chung, hắn không phải gặp trở ngại gì, ngoại trừ việc quần áo hơi bẩn do máu bay.

Mặt trời càng lặn, bầu trời càng tối om. Phía xa, 2 mặt trăng đang sáng. Chúng tròn vành vạnh, tỏa ra thứ năng lượng êm dịu hơn rất nhiều so với mặt trời.

Âm thanh của lũ linh thú cũng dần dần nhỏ lại, sau đó biến mất vào bầu trời đen kịt kia.

Đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy muôn vàn vì sao cực kì đẹp đẽ. Những vì sao ấy có đứng riêng lẻ, có tạo thành từng cụm riêng, tạo thành từng đám tinh vân sáng lung linh huyền ảo.

"Ăn dưới trời sao như thế này, cũng là một loại hưởng thụ." Hắn tấm tắc nói lên suy nghĩ của mình, dù rằng xung quanh chẳng có ai.

Linh Thú, rất khác với con người. Chúng tu luyện bằng cách hấp thụ linh khí trong đất trời, rồi cường hóa thân thể. Chính vì thế, cơ thể của Linh Thú cực kì mạnh mẽ. Ngoài ra, do được linh khí xoa dịu lâu ngày, thịt của Linh Thú cũng được xem như một loại linh dược.

Gom củi một cách nhanh chóng, hắn nhóm lửa giữa tán lá cây.

Đêm rất im ắng, gần như không có tiếng động nào. Thỉnh thoảng, có tiếng dế kêu phía xa xa, rồi lại trở về một bầu không gian tĩnh mịch.

Hắn lấy một thanh gỗ dài, vuốt nhọn đầu, rồi đâm xuyên qua từng tảng thịt. Sau đó, hắn lại lấy 2 thanh gỗ hình chữ Y cắm xuống đất rồi để nhánh thịt xiên lên trên. Xoay tròn đều tay, thịt chín từ từ, chầm chậm. Dần dần, mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa ra xung quanh.

Âm thanh của cảnh vật đã có gì đó thay đổi.

Hắn mảy may không cảm giác thấy có gì đặc biệt. Thịt chín vừa, hắn chép miệng, cầm nhánh thịt nướng ăn ngon lành. Thịt bò thơm phức, mềm và tràn đầy nước thịt.

"Giá như có gia vị nhỉ. Lần sau đi dã ngoại phải mang theo một bọc gia vị mới được." Vừa nhai, hắn vừa lẩm bẩm.

Trong bụi cây bỗng bước ra một con Linh Thú. Nó toàn thân đen tuyền, chỉ có phần thân là có những chúm lông màu xám, tạo cảm giác như nó là bầu trời đêm, còn những chúm lông xám là mây. Nó có những móng vuốt cực kỳ sắc bén, tứ chi linh hoạt, và đặc biệt có tốc độ cũng như khả năng rình mò cực kỳ tốt.

Chính vì những đặc điểm đó, nó được gọi là Hắc Vân Báo. Một Linh Thú 3 giai.

"Ta biết giống loài của ngươi. Ngươi gọi Hắc Vân Báo, đúng chứ. Ta đã có lần ngẫu nhiên xem qua bản sơ lược về linh thú. Ngươi đi đi, ngươi không phải đối thủ của ta."

Là một Linh Thú, cảm giác của nó tốt hơn con người rất nhiều. Tất nhiên, nó cũng cảm giác thấy con người này rất nguy hiểm. Thế nhưng, đối với Linh Thú cấp thấp như nó, bữa thịt bò nướng này có thể so với đám cỗ lớn.

Không hề nao núng, Hắc Vân Báo xông thẳng về phía hắn.

Nhếch mép khinh thường, hắn phát lực, đâm thẳng kiếm về phía trước. Trong đầu đã rõ ràng mồn một hình ảnh máu thịt đầm đìa của con Linh Thú trước mặt.

Ngay lúc này, dị biến nổi lên.

Toàn thân con Hắc Văn Báo như toát ra một loại khí tức vô hình, một khí tức mà chỉ có từ trong giết chóc vô tận mới có thể tạo ra được. Lúc chiến đấu với con Cuồng Ngưu, hắn cũng đã cảm nhận thứ giống như vậy, nhưng bị bỏ qua.

Sát khí.

Sát khí dày đặc như từng luồng khói màu đỏ thẫm lan tràn khắp một vùng, tạo áp lực cực lớn lên hắn.

Vì không chuẩn bị kĩ càng và khinh địch, hắn bị sát khí ảnh hưởng cực kì lớn. Thêm vào việc do bản thân không hề có tí ti sát khí, hắn bị đối phương kiềm hãm nặng nề về mặt tinh thần.

Bỗng dưng, hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn thấy con Hắc Vân Báo với thân hình to gấp đôi một con sói hoang bỗng dưng to lớn gấp trăm ngàn lần. 2 mắt của nó đỏ tươi, nhìn từ trên cao nhìn xuống, như khinh thường con người này vậy.

Trong chiến đấu, hoảng hốt trong chốc lát có thể trả giá bằng cái chết.

Móng vuốt của con Linh Thú, gần kề chạm vào cổ họng của hắn. Nếu chạm vào, chắc chắn hắn sẽ đầu lìa khỏi cổ.

"CẢM NHẬN!!!" Hắn hét lớn, vụt thoát khỏi ảo giác trong tích tắc.

Xoẹt. Móng vuốt của con Linh Thú quệt một vết thương khá sâu ngay dưới cổ của hắn. Tuy rằng máu ra rất nhiều, nhưng vẫn chưa trúng vị trí chí mạng.

Trong một giây vào lúc móng vuốt chuẩn bị chạm vào cổ hắn, Cảm nhận không gian đã được mở gia. Toàn bộ cảm giác của hắn đều được tăng lên trên diện rộng gấp 2 lần. Chính nhờ đó, hắn mới có thể né lấy đòn của con Linh Thú, hay nói đúng hơn là bị thương ít nặng hơn trong tưởng tượng.

Nếu là người bình thường, chắc chắn phải chết. Chỉ riêng việc hắn vẫn đủ tỉnh táo để mở Cảm nhận không gian, đã không thể bàn cãi về tài năng thiên phú trong võ học của hắn. Vừa thoát khỏi ảo giác, việc đầu tiên người khác làm chính là nhận định lại vị trí của mình. Nhưng hắn biết rõ đang trong tình thế nguy cấp, không do dự vứt bỏ bản năng mà kích hoạt lấy không gian đó. chỉ cần một bước sai thôi, hắn đã phải bỏ mạng nơi này.

Máu vẫn tuôn ra từ trong vết thương. Hắn âm thầm vận chuyển lấy nội công, hấp thu lấy linh khí hòng chặn lại dòng máu. Trong lúc đó, hắn có thể thấy rằng ánh sáng bao quanh quyển sách trong cơ thể của mình tự động đi khắp cơ thể, đặc biệt tập trung ở miệng vết thương, chầm chậm làm nó khép lại.

Mùi máu tươi lan rộng không gian, cùng với mùi thịt nướng từ trước đó và tiếng thét gào của hắn, đã hấp dẫn lấy vô số Linh Thú săn mồi vào ban đêm.

"Nguy rồi!" Phát giác được sự tình xảy ra, hắn chỉ có thể tự trách bản thân quá ngu ngốc.

"Đánh nhanh thắng nhanh. Chạy thôi."

Kiếm nắm chắc nơi tay, đồng thời khởi động Cảm nhận không gian, hắn gần như bay về phía trước con Hắc Vân Báo.

"Gừ gừ." Nó há mồm định ngoặm lấy cổ hắn, cả người nó vẫn toát ra sát khí. Tuy rằng vẫn bị ảnh hưởng, nhưng hắn không bị hốt hoảng như trước nữa.

Lần này, trận chiến kết thúc một cách cực kỳ mau lẹ, vì hắn không hề khinh địch đối phương, mà dùng tất cả sức lực để chiến thắng.

"Không còn thời gian nữa.CHẠY!!!"

Lục tục xung quanh hắn, bắt đầu xuất hiện Linh Thú cấp thấp.

Phía xa xa, từng hơi thở kinh khủng cũng bị làm cho tỉnh giấc.