Chương 6: Ra khỏi hang động

Bá đạo kiếm thần

Chương 6: Ra khỏi hang động

Từng ngày từng ngày một trôi qua.
Bất tri bất giác, thời gian đã là 2 tháng.
Luyện kiếm không ngừng nghỉ, hắn đã quên đi khái niệm ngày đêm.
Kiệt sức, tu luyện rồi lại kiệt sức.
Hắn điên cuồng tăng cường sức mạnh của bản thân,
Vào 1 tháng trước, hắn đã tấn cấp Linh Đồ 3 giai, đến hôm nay đã gần đạt đến đỉnh. Khi tu luyện, hắn tình cờ phát hiện rằng mỗi lúc vận công hấp thụ linh khí trong đất trời, ánh sáng bao xung quanh quyển sách cổ cũng cùng lúc mà đi khắp cơ thể của hắn, tẩm bổ lấy từng tấc da thịt. Chúng thậm chí còn thu hút lấy càng nhiều linh khí hơn từ môi trường. Nếu trong lúc bình thường
Hắn ẩn ẩn có thể thấy được tác dụng của ánh sáng đủ màu này là rất nhiều, nhưng tạm thời hắn có vẻ như chưa thể vận dụng được chúng.
Hiện tại, ánh sáng đó chỉ có thể từng phút từng giây tẩm bổ lấy thân thể của hắn, đồng thời nâng cao thiên phú và thể chất của hắn một cách từ từ.
Bỗng dưng, hắn sực nhớ ra nhánh Huyết Hỏa Lan giấu ở trong người.
Lấy nó ra, hắn thở dài.
Cũng là nó làm hắn hiểu được lòng người hiểm ác.
Cũng là nó làm hắn có được kỳ ngộ này.
Cảm xúc phức tạp cứ dâng lên trong lòng của hắn.
Hắn trước đây là ăn xin, nhưng sống chung với rất nhiều đứa trẻ ăn xin khác. Lúc đó, hắn ốm đói, nhưng ngày nào cũng rất vui quanh bạn bè của mình. Cho đến lúc hắn được huấn luyện viên phát hiện, và trở thành đệ nhất tân binh.
Nhưng lòng của hắn vẫn còn nhớ về nơi đó. Từng miếng bánh mà họ chia sẻ với nhau là từng niềm vui. Hắn không ngờ rằng sẽ có ngày mình bị đẩy tới bờ vực của cái chết như vậy.
Thôi thì, coi như là một bài học đau thương.
Một bài học đau thương mà những tên khốn kiếp kia sẽ trả giá bằng mạng sống.
Hắn thề với lòng mình như vậy.
Đối với những con Huyết Hầu, hắn lại không có cảm xúc gì to lớn. Cũng phải thôi, ngươi đoạt miếng ăn của người khác rồi bỏ chạy, người khác không trả thù mới là lạ.
Theo hắn, những con Linh Thú kìa còn có tính người mười phần hơn lũ mà hắn coi là đồng bọn. Hắn thậm chí đã chuẩn bị chia sẻ lợi nhuận từ nhánh Huyết Hỏa Lan kia.

Linh Dược được chia làm 10 cấp, 1 là thấp nhất, còn 10 được gọi là Thần Dược.
Huyết Hỏa Lan, là một loại linh dược đặc thù.
Nói về tác dụng, nó có thể hỗ trợ tăng 1 hoặc cao nhất là 2 giai cho Linh Đồ thêm vào tăng cường 1 ít Hỏa thiên phú, nhưng vì nó quá hiếm, cho nên từ 1 cấp, nó được xếp vào 2 cấp. Nhờ vậy giá trị của nó trên thị trường là vô cùng lớn. Có thể ngang với 2000 tiền vàng.
Hắn đã định chia sẻ với bọn chúng.
Hắn đã tin tưởng bọn chúng.
Sự thật lúc nào cũng mất lòng.
Chuyện cũ cũng đã qua, có suy nghĩ nhiều cũng chả làm được gì. Hắn nghĩ thế rồi đứng lên, hướng về phía cửa động và đi ra ngoài.
Dòng sông vẫn ở đó, trong vắt.
Giữa lòng sông, cá vẫn tiếp tục bơi lội. Thi thoảng, hắn có thể thấy vài nhánh cây cùng lá rơi xuống, tạo thành những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

Bơi nhanh vào bờ, vừa đứng dậy, hắn đã có thể cảm nhận mùi máu tanh và không khí tràn đầy sự chết.
Nhíu nhíu mày, hắn tiếp tục bước đi.
Vàng thật không sợ lửa, người luyện kiếm tâm phải cứng. Hắn tự nhủ với mình như vậy. Tùy thời tùy khắc, hắn đều có thể nghe thấy tiếng gầm của vô số Linh Thú.
Kiếm nắm chắc trong tay, hắn vững bước đi về phía trước, cẩn thận và tập trung hết sức để không phát ra tiếng động nào. Từng bước đi của hắn đều đạp vào nơi nhiều lá, hòng không để lại dấu chân.
Hắn không biết phải đi về đâu, cho nên hắn cứ tiếp tục đi dọc theo con sông, nghĩ rằng trong khoảng cách đó là an toàn nhất,
Rất nhanh, hắn phát hiện mình sai rồi, sai rất lớn nữa là đằng khác.
Dòng sông yên bình chỉ trong một đoạn từ thượng nguồn, nghĩa là từ phía vách núi trở xuống đây, còn từ đoạn này trở đi, nó như hai thế giới trái ngược.
Máu tươi loang lổ đầy trên con sông tưởng chừng như yên bình này. Dòng sông đục ngầu, chảy với tốc độ rất nhanh. Chốc chốc, từng tiếng rống từ dưới đáy sông vang lên, làm hắn rùng mình.
Xương xẩu, nơi nào cũng có thể thấy.
Hắn chẳng còn đạp lên lá cây để dấu vết chân, mà là đạp lên xác chết.
Khu rừng này như là địa ngục của muôn vàn hung thú.
Chúng tàn sát lẫn nhau mọi lúc, tiếng gào thét ông ông khắp mọi nơi.
Nuốt ngụm nước bọt, hắn đi tiếp.
Ở lại hang động, hắn có thể an toàn, nhưng sẽ chết vì đói.
Ít ra, thoát khỏi đó hắn có thể tìm được đường trở về, cho dù tỉ lệ thành công cực kỳ thấp.

"Grao"
Lại một con Linh Thú bị cắn xé.
Hắn không biết đã nghe thấy những âm thanh tương tự như vậy bao nhiêu lần. Chúng như những linh hồn đang trở về đòi mạng.
Phớt lờ chúng, hắn nắm chặt lấy thanh kiếm bên tay phải, tùy thời chuẩn bị cuộc chiến sinh tử.
Soạt soạt.
Từ phía trong của khu rừng hoang sơ này, một con Linh Thú nhìn giống bò tót đi ra. Con Linh Thú này tên là Cuồng Ngưu, Linh Thú 2 giai. Đối với khả năng của hắn ngay lúc này, hắn thấy con Cuồng Ngưu có vẻ như một bữa ăn nhẹ.
"Ụm bò." Con Cuồng Ngưu xông đến.
Hắn mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm đến con Linh Thú đang đứng trước mặt.
Thế nhưng, Cuồng Ngưu phát tán ra thứ khí tức gì đó kì lạ, hắn nhớ ra mình đã cảm thấy ở đâu rồi, nhưng nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ đó.
Xoẹt,
Một đường kiếm chém thẳng từ trên xuống, phát lực hoàn hảo.
Chỉ trong một nhát chém, phần đầu của con Linh Thú đã bị chẻ ra làm đôi, máu chảy như suối.
Cảm thấy tốt với thành quả của mình, hắn vô cùng vui vẻ mà cắt thịt của con Cuồng Ngưu.
Tối nay, hắn sẽ ăn thịt bò nướng.