Chương 11: Kiếm đạo là sát đạo

Bá đạo kiếm thần

Chương 11: Kiếm đạo là sát đạo

Sát khí, nói về mặt tác dụng của nó, có thể được xem là cùng loại với thú uy. Tuy nhiên, nếu thú uy là giữa Linh thú với nhau, thì sát khí là giữa muôn loài. Linh thú có thể sử dụng sát khí để đối phó với người và ngược lại, sát khí còn được người sử dụng đối phó nhau.

Sát khí đối với Linh thú là rất khó lĩnh ngộ, đó là vì chúng giết là do bản năng, chứ không phải do muốn giết. Vậy mà trong khu vực này, hắn đã gặp không biết bao nhiêu linh thú có sát khí. Thậm chí tu vi càng cao thì sát khí lại càng mạnh.

Cả một vùng trời xung quanh hắn đều là màu đỏ đậm, tràn ngập một mùi hôi của máu tanh và xác chết. Sát khí của con hươu kia bao phủ lấy hắn, như muốn đi vào bên trong cơ thể rồi tàn phá ra ngoài.

Hắn cảm giác được sống lưng của mình tràn ngập lạnh lẽo.

Đối mặt hắn lúc này, cứ như không phải một con linh thú mà là hàng trăm con. Tất cả bọn chúng đều nhìn chằm chằm vào hắn. Thân thể của chúng to lớn hơn rất nhiều, sừng thì càng ngày càng dài hơn và đen bóng.

Hắn không sợ, nhưng vô cùng rung động. Tay nắm kiếm cứ giật giật liên hồi, hắn đang nắm thanh kiếm của mình rất chặt.

Sát khí đang ảnh hưởng đến linh hồn của hắn, làm hắn không thấy rõ được sự thật.

Dù rằng hắn biết kẻ địch chỉ có một, nhưng hắn lại không thể nhìn ra là con linh thú nào vì bị ảnh hưởng.

Hắn chạy vội vàng về phía bên phải, cố gắng tránh lấy sự tập trung của con linh thú.

Trong chốc lát, hắn cứ ngỡ là mình đã thoát khỏi cái nhìn của nó. Hắn đã sai.

Hàng trăm sinh vật nhìn như hươu nai đang chằm chằm vào mặt hắn.

"Phải làm sao bây giờ??" Hắn lo lắng. Đàn hươu chẳng có vẻ gì là vội vàng cả. Chắc đối với chúng, từ lúc sát khí được thi triển cũng là lúc trận chiến kết thúc.

Trong đầu, lúc này vô cùng gấp rút. Nhưng rồi, hắn dần dần bình tĩnh lại.

Từng câu trong sách cổ bắt đầu xuất hiện trong não của hắn, sáng lấp lánh như những vì tinh tú trên bầu trời đêm.

Mọi thứ hắn đã trải qua cho đến giờ, bắt đầu tập hợp lại.

Từ lúc ở trên đỉnh cao kia, tìm thấy Huyết Hỏa Lan, muốn chia sẻ với đồng bạn, rồi bị phản bội, nổi giận mà giết chết Trần Nam, cho đến lúc rơi xuống đây, kinh nghiệm bao nhiêu chiến đấu với linh thú mang sát khí, cùng với hoàn cảnh này.

Đột nhiên, hắn hiểu.

Cuối cùng, vào lúc sinh tử, hắn đã hiểu thế nào mới là giết.

Giết ở đây không phải là cầm dao đâm một ai đó rồi xong. Giết một thứ gì đó, là kết thúc sinh mạng của nó từ trong những suy nghĩ của mình, sau đó mới xuất thủ đoạt mạng.

Sát khí hình thành từ trong linh hồn, do đó phải đi từ suy nghĩ đi ra, từ vô hình đến hữu hình.

Sát khí, cơ bản nhất là cần phải có sát ý. Ý chính là ý niệm, là chiêm nghiệm. Do đó, muốn có sát khí, trước tiên hết là phải muốn đối phương chết. Sau đó nhân rộng suy nghĩ đó lên thành một cỗ khí thế hùng hậu, áp đặt suy nghĩ của đối phương.

Toàn bộ khu vực xung quanh hắn trở nên ím ắng dị thường. Hắn đứng yên một chỗ, hai mắt nhắm nghiền, không quan tâm kẻ địch phía trước.

Ấy vậy mà, con linh thú phía trước không dám tiến thêm bước nào.

Thân thể nó run cầm cầm, nó phát ra những âm thanh ư ử như đang chứng kiến cái gì đó cực kì đáng sợ.

Trong đầu hắn lúc này, còn chưa thể gọi là núi thây biển máu, nhưng về mặt hình thức đã có được điều đó.

Khắp nơi trong đầu, chính là hình ảnh như địa ngục hung thú. Từng đàn từng đàn linh thú, như bị cái gì đó dẫn dắt, trải qua vô số cực hình, rồi xác chết bị quẳng đi ra một phía.

Con hươu sừng kiếm kia lúc này, trông cứ như một con mèo con đang bị bắt nạt.

Dáng vẻ hùng hổ của nó đã chẳng còn nữa, thay vào đó là thái độ co rút người lại. Nó thậm chí còn không dám chạy.

Nói thật ra, sát khí hắn lĩnh ngộ, chưa bằng một góc của con linh thú. Thế nhưng, không biết vì lý do gì, ngay khi hắn bộc lộ ra, thì toàn bộ sát khí của cả khu rừng này tụ tập lại phía hắn.

Cứ như một mồi lửa châm vào trong dầu vậy. Chỉ có tí ti nhiệt độ, lại làm bùng cháy cả một phiến rừng.

Phiến vực thẳm này, như là tồn tại cho hắn, giúp hắn lĩnh ngộ được sát khí.

Hắn chậm rãi mở mắt ra. Cặp mắt của hắn đen thăm thẳm, làm cho bất cứ ai nhìn vào, đều sẽ bị kiềm hãm trong đó. Nhưng rất nhanh, thần thái của nó lại trở về như bình thường, hữu thần và lấp lánh.

Bước nhẹ về phía trước, hắn không thực hiện nhiều hành động gì.

Đứng trước mặt con linh thú, hắn chỉ nó đơn giản 3 chữ.

"Mày đi đi.."

Được đại xá, con linh thú nào dám ở lại, nó nhanh chóng đi vào khu rừng, cách thật xa hắn ra.

Không nói gì, hắn cũng đi. Nhưng giờ đây, hắn không chạy nữa mà đi bộ nhàn nhã như dạo chơi, đồng thời tỏa ra vô cùng tận sát khí.

Cả khu rừng như chỉ có mình hắn, bỏ mặc hắn đi dạo.

Không ai dám tiến lên một bước. Thậm chí có con linh thú còn quỳ xuống chào hắn, hệt như cung tiễn bậc đế vương.

Phía xa xa, rất nhiều linh thú cấp bậc cực cao, thậm chí có Linh Hoàng nhìn tới. Nhưng bọn chúng lại không hề động đậy mà cứ để cho hắn rời đi.

Bất tri bất giác, hắn đã đi đến cuối khu rừng. Trước mặt hắn giờ đây là một đường đi lên tuy cực kì dốc, nhưng đối với người tu luyện, thì chuyện trèo lên vẫn còn khả thi.

Kiếm lúc này đã cho vào vỏ.

Đã đến lúc phải tạm biệt nơi này.

Về sau, nơi đây sẽ trở thành huyền thoại, cũng như con người đó.

Chương mới hơn