Chương 10: Kiếm cũng có hồn

Bá đạo kiếm thần

Chương 10: Kiếm cũng có hồn

Bàn tay nắm chắc lấy thanh kiếm, thứ mà đã trải qua nhiều thứ với hắn. Nó đã ở trong tay của hắn khi hắn lần đầu tiên giết người, nó ở đó khi hắn đang rơi xuống vực, nó đã cùng hắn chiến đấu đến tận lúc này.

Giờ đây, trước một cuộc chiến mà phần thắng chưa đến một phần ngàn, nó vẫn trong tay của hắn.

Linh Binh là loại vũ khí có khả năng truyền tải linh khí qua chúng. Cũng như kĩ năng, linh dược, được chia làm 10 cấp. Cấp cao nhất là Thần Binh.

Kiếm trong tay của hắn, là linh binh cấp 1, cấp thấp nhất.

Cho dù là về độ bền, độ sắc bén, độ truyền tải linh khí, thanh kiếm này đều thuộc loại kém nhất.

Nhưng nó vào ngay tại thời điểm này, như tượng trưng cho kiếm đạo chí thượng.

Kiếm của hắn, các lưỡi đã sứt mẻ đến tận cùng.

Từ lần rơi xuống vực thẳm này, nó đã đạt đến giới hạn.

Thế nhưng, nó vẫn chưa gãy. Nó vẫn không mảy may chấp nhận cái sự thật rằng nó sắp trở nên vô dụng.

Một vật vô tri vô giác, trong phút chốc như đã có một cái hồn cho mình.

Người cầm kiếm liệu có nên vứt bỏ thanh kiếm của bản thân mình hay không, bản thân hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết có 1 thứ, đó chính là hắn sẽ cầm nó mà chiến đấu.

Lưỡi kiếm đã cùn lắm rồi, nhưng nó vẫn còn có thể vung lên được.

Còn vung lên được, nó vẫn có thể chiến đấu.

Trong cơ thể của hắn, trang đầu tiên của quyển sách cổ tự động mở ra.

Từ trong đó, một dòng chữ phát ra ánh sáng tuyệt vời, đang dần dần hiện lên.

"Kiếm cũng có hồn."

Ông ông ông.

Trong tay của hắn, thanh kiếm run lên nhè nhẹ. Nó như khát vọng được chiến đấu, được đứng bên cạnh chủ nhân của mình. Bất chấp cả bản thân.

Nó nguyện từ bỏ mình, chỉ để được một trận chiến.

Hắn cảm nhận thấy mọi thứ kì lạ đang xảy ra. Đồng thời, hắn cũng không hiểu. Nhưng hắn biết được thanh kiếm của mình đang "sống", và hắn cười.

Trong hoàn cảnh này, hắn vẫn cười.

Cho dù phía sau là cái chết, hắn vẫn sẽ cười mà tiến lên.

"Lửa thử vàng, gian nan thử sức. Kiếm phải qua lửa luyện, người phải trải qua gian nan..." Âm thanh cổ xưa như đang vang vọng trong đầu của hắn.

Kiếm của hắn, không biết sợ. Hắn, cũng không sợ.

Chết vì cố gắng, còn hơn là sống mà trốn chạy.

Một cảm giác thoải mái lan rộng khắp người của hắn, lan rộng ra toàn thân kiếm. Hắn thấy có vẻ như kiếm đã trở thành một bộ phận của mình.

"Ông bạn, chúng ta tiến lên thôi." Hắn nói khẽ.

Đinh đinh đinh. Lưỡi kiếm run lên nhè nhẹ, không biết là ý gì.

"Đúng vậy, kiếm gãy, người vong. Có chết, ta cùng chết. Lửa này có hơi lớn chút thôi ha ha ha." Hắn hiểu được.

Chân phải và người hắn ngả về phía sau, dồn trọng tâm của mình xuống thấp nhất có thể.

"CẢM NHẬN KHÔNG GIAN!" Hắn quát lên như thế. Ngay lập tức, một bản đồ không gian được vạch ra trong đầu của hắn. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn có thể nhìn được mọi phía trong phạm vi không gian, kĩ càng đến từng chân tơ kẽ tóc và vượt xa hơn như thế.

Trọng tâm của hắn dồn toàn bộ về phía sau bỗng dưng vọt về phía con linh thú kia. Hắn xoay người giữa không trung, đầu khớp vai bắt đầu phát lực, dồn mọi thứ lên bàn tay phải, rồi đến lưỡi kiếm.

Một đòn chém chéo từ phía trên xuống, xẹt qua bên trái.

Nhanh, gọn và chuẩn. Đó là 3 từ chính xác để mô tả động tác vừa rồi.

Tuy nhiên, sự cách biệt về sức mạnh là không thể chối cãi.

Rắc. Lưỡi kiếm bị mẻ một mảng lớn vì đòn vừa rồi. Bằng tốc độ cao của mình, hắn nhanh chóng tìm được kẽ hở trong tư thế của con linh thú, rồi cho đối thủ một đòn tấn công ác liệt nhất.

Ít ra, hắn không sai. Chỉ là vì sự cách biệt quá lớn.

Đồng giai linh thú là chắc chắn mạnh hơn linh võ sĩ, chưa nói đến việc nó là Linh đồ 5 giai, còn hắn chỉ có 3 giai đỉnh. Khoảng cách đó cứ như độ cao từ phía trên kia xuống phiến rừng này.

Phần thắng gần như bằng không. Hắn đã nhanh, con linh thú nhìn như nai có sừng kiếm kia lại càng nhanh hơn,

Tốc độ của hắn cũng làm nó giật mình. Nó không ngờ một con người với tu vi thấp hơn 2 giai lại có thể bộc phát tốc độ như vậy.

Gần kề chỉ là giật mình, vậy thôi. Con linh thú vẫn còn rất nhiều thứ còn chưa hiện ra.

Nhìn kiếm, hắn thấy như lòng mình bị cứa. Đối với hắn, kiếm đã là bạn của hắn từ rất lâu rồi. Trải qua bao nhiêu thứ, hắn và kiếm của mình như 2 người thân vậy. Thấy bạn bị sứt mẻ, gần như gãy đôi, hắn cực kì phẫn nộ.

Thậm chí còn phẫn nộ hơn gấp bội lần mình bị phản bội bởi lũ người trên kia.

Nếu hắn không đụng vào kiếm, hắn cũng chưa thể nào được phát hiện là một thiên tài kiếm đạo. Nếu không cầm vật đó trong tay, hắn đã chết từ lúc nào trên đỉnh của vực sâu này. Không có nó, đã không có thứ viết về hắn.

Một ngọn lửa phẫn nộ tột cùng bùng cháy trong hắn, làm nguồn nhiên liệu cho những đợt tấn công tiếp theo.

Hắn xông lên, lần này không hề ra tay trước nữa.

Cảm nhận không gian được triển khai đến tột cùng, trong đầu hắn lúc này chỉ còn hình ảnh của mình và con linh thú.

Sừng của nó đâm thẳng về phía ngực của hắn. Gần như ngay lập tức, hắn lộn nhào người lại, tránh lấy đòn tấn công chí mạng.

Máu từ chỗ đầu gối chảy xuống, một vết thương nhẹ.

Sừng của con linh thú này sắc bén cực kì, rõ ràng toàn bộ linh khí nó hấp thu được đưa vào và tẩm bổ cho cặp sừng này nhiều nhất. Lúc hắn vừa lộn mèo, một nhánh dài của sừng đã kịp đâm vào chân hắn.

Nó có vẻ phẫn nộ vì thế công của mình bị hóa giải nhẹ nhàng như vậy.

Thở phì phò từ lỗ mũi to lớn của mình, con nai chạy rất nhanh về phía hắn. Chỉ trong chớp mắt, nó đã đến trước mặt. Lại là một nhát đâm.

Với sự lấy đà từ xa, lực phát ra từ cặp sừng là vô cùng lớn, không thể cản lại được.

Kiếm của hắn từ phía dưới chém lên trên như một làn gió, chặn lấy cặp sừng của con hươu. Hắn cầm kiếm theo hướng ngang để phòng thủ, tay trái đỡ ở đầu kiếm, hòng làm cho bản thân mình khó bị công phá hơn.

Có những nhánh sừng cọ vào tay hắn, máu tươi chảy ào ạt. Ngoài ra, do lực trùng kích quá mạnh mẽ, hắn có thể cảm giác được có một số xương ngón tay đã bị gãy, chân thì bị trật khớp nhẹ. Toàn bộ cơ thể của hắn đều chịu một lực trùng kích vô cùng nặng nề, cứ như đàn trâu bò dẫm lên người vậy.

Mất kiên nhẫn, nó ngoảnh đầu mình sang một bên, hòng dùng cặp sừng chém lấy cánh tay của hắn, nhưng động tác của nó đều tràn đầy sơ hở.

"Cơ hội."

Hắn điên cuồng cười rộ lên, đây có lẽ là thứ duy nhất có thể phá giải tình thế của hắn ngay lúc này.

Với việc đang trong cảm nhận không gian, cùng với kiếm như đang là một thể với hắn, những nhát chém hay đâm đều vô cùng chuẩn xác. Mọi đòn đều có hiệu quả và đều tấn công từ những vị trí khó có thể ngờ đến.

Hắn đã gây được thương tích cho con linh thú này.

Là một linh thú, nó có những lòng tự tôn của riêng mình. Thế nhưng, năm lần bảy lượt bị hắn dễ dàng đỡ đòn thành công lại còn bị thương, nhất là với mục tiêu yếu hơn mình rất nhiều, con hươu cảm giác như nó bị sỉ nhục.

Nó gầm lên, chẳng hề giống với hươu nai chút nào.

Từng cơ thể nó, từng làn từng làn khói đen đỏ như ẩn như hiện bay ra, vô cùng dày đặc, làm hắn hít thở không thông tí nào.

Trong khu vực tràn đầy ý muốn giết chóc.

Cũng như bao linh thú khác, con linh thú nhìn giống hươu này có sát khí.