Chương 8: Chạy trốn

Bá đạo kiếm thần

Chương 8: Chạy trốn

Bịch bịch bịch bịch.

Thở hồng hộc, hắn chạy thật nhanh trên mặt đất, cố gắng hết sức để rũ bỏ những Linh Thú đang truy đuổi ở phía sau.

"Ban đêm, điều tối kỵ là để Linh Thú thấy ánh sáng, vì chúng có thể biết được vị trí của ta. Vậy mà ta lại đốt lửa, thậm chí còn nướng thịt. Mùi thịt tỏa ra xung quanh làm Hắc Vân Báo phát hiện ra ta. Đây là một sự ngu ngốc." Hắn vừa chạy, vừa nghiêm túc kiểm điểm lại mình.

"Sức mạnh tăng lên quá nhanh, làm ta quá khinh địch rồi. Từ nay về sau, phải luôn biết cảnh giác mới được." Một sự thay đổi đã nảy chồi trong đầu óc non nớt của hắn.

Đời là một quá trình không ngừng học hỏi từ kinh nghiệm. Có những thứ phải trả giá rất lớn để đạt được. Ví dụ tiêu biểu nhất chính là tình huống của hắn hiện tại.

Vết thương hở trên cổ tuy đang nhanh chóng được chữa trị bởi ánh sáng đủ màu, mùi máu tươi vẫn bám dính trên cơ thể của hắn.

Linh khí dự trữ trong đan điền của hắn tiêu hao mỗi lúc một nhiều, tay chân thì mệt mỏi. Phía sau, rất nhiều linh thú đang đuổi theo, chúng phảng phất như không biết mệt.

Chúng tản ra vô cùng tận sát khí. Sát khí của chúng hòa lại, làm cho cả một vùng trở nên lạnh lẽo và tràn ngập sự giết chóc.

Đã hơi quen với cảm giác này, hắn đã có thể phần nào chống lại với nó. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy rung động từ sâu thẳm trong linh hồn mình.

Chạy suốt 2 giờ đồng hồ, hắn đã muốn gục tại chỗ. Đã có nhiều linh thú cấp thấp hơn nằm im trên đường chạy, vì chúng không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng nhận thấy điều đó, hắn vô cùng thắc mắc.

"Vì lý do gì, chúng đuổi theo ta đến mức đó? Linh Thú cũng không phải không biết suy nghĩ, chúng thậm chí có trí lực ngang với những đứa trẻ con 1,2 tuổi, vậy tại sao chúng lại gắng như vậy?"

"Là máu."

Bọn chúng truy đuổi theo hắn một cách điên cuồng như vậy, đích thực là vì máu.

Mùi máu của hắn đối với bọn chúng, như là thứ gì đó cực kì bổ dưỡng. Linh Thú có khứu giác mạnh mẽ hơn con người rất nhiều. Chính vì thế, bọn chúng có thể nhận ra máu chảy trong huyết quản của hắn ta giống như một thứ thuốc thần.

Ngay lúc này.

"GRAOOOO."

Tiếng gầm cực lớn vang lên từ phía đằng xa của khu rừng. Gần như tức thì, toàn bộ Linh Thú đều đổ rạp xuống như đang triều bái bậc đế vương.

Thú uy.

Một khả năng đặc biệt của Linh Thú cấp cao đối với Linh Thú cấp thấp. Khả năng này lại càng mạnh hơn khi Loài của Linh Thú đó so với những Linh Thú còn lại vượt trội hơn.

Thú uy có thể làm cho những Linh Thú thấp hơn cực kỳ sợ hãi, như xiềng xích từ trong linh hồn. Nó làm cho chúng không thể nào cử động được nữa. Có thể nói đây là một khả năng cực kỳ hoàn hảo trời sinh dành cho Linh Thú thượng đẳng.

Rầm rầm rầm.

Tiếng bước chân cực kì mạnh mẽ của một thứ gì đó khổng lồ.đang tiếng lại đây.

Từng tiếng động vang dội ấy, cứ như từng nhát búa đập mạnh lên trái tim của hắn.

Còn đợi gì nữa mà không chạy.

Hắn dồn toàn bộ linh khí còn lại của mình vào đôi chân, bắn vào bên trong khu rừng. Nếu tiếp tục đi dọc con sông, hắn chắc chắn sẽ bị phát hiện. Và kết cục chỉ có một. Chết.

Phía sau lưng của hắn, một cái bóng đen cực lớn hiện ra. Cái bóng đen ấy to như tòa nhà 3 tầng. Chỉ riêng cái đầu của nó thôi đã lớn bằng chiếc xe hơi đời mới.

Chứng kiến cảnh "con mồi" chạy mất, cái đầu của bóng đen quay qua một con Linh thú với tu vi Linh Đồ 5 giai. Nó ngay lập tức hiểu chuyện, nhanh chóng xuyên vào khu rừng.

Hắn chạy hết tốc lực, chạy vì mạng sống của bản thân. Để có thể câu thêm thời gian, hắn chạy đường zic zắc, làm cho vị trí của hắn khó có thể bị tìm ra hơn.

Hắn nhìn dưới chân, thấy bùn đất ở khắp mọi nơi. Bỗng như có một dòng điên xẹt qua não.

Đắp một đống bùn lên người, hắn gần như triệt được mùi máu khỏi cơ thể.

Tuy vậy, khứu giác của Linh Thú không phải là chuyện đùa.

Với tốc độ cao như chạy xe máy, con Linh Thú đạp lên vị trí hắn vừa mới đứng. Ngửi ngửi một hồi lâu, nó bèn chạy theo hướng khác.

Một trò chơi mèo chuột bắt đầu.