Chương 3: Trả nốt thù

Anh Hùng 0 ATK

Chương 3: Trả nốt thù

Chương 3: Trả nốt thù

Chương 3: Trả nốt thù

Long Vũ ngó nhìn xung quanh. Không có một ai.
Cậu xác định hôm nay không có gió, tờ giấy này cũng chỉ như là một trò đùa. Trên lầu cửa đóng sổ đóng kín. Vậy nên bức thư này xuất hiện như nào đã là một điều đáng ngờ.
Nhưng Long Vũ nhanh chóng bỏ qua vấn đề này. Cảnh sát sắp đến rồi, cậu cất tờ giấy vào trong túi quần.
Lấy 3 tấm thẻ cảnh chứng nhận cảnh sát, cậu suy tư nên giải quyết như thế nào.
Nếu làm quá mức sẽ chỉ thu hút sự chú ý của cảnh sát. Vậy nên cậu quyết định giải quyết nốt tên thẩm phán cho đỡ đêm dài lắm mộng.
Cảnh sát cũng chỉ nghi ngờ hai vụ án liên quan đến nhau là cùng. Nên chắc đoán được mục đích của cậu để bảo vệ tên thẩm phán nhưng sẽ không quá mức đâu.
Thủ đoạn cậu dùng lần này sẽ là tấn công tâm lí. Thấm phán này ra tay nhiều lần đổi trắng thay đen, vậy cậu sẽ để cho dân mạng thẩm phán cho hắn.
Kế hoạch cậu cũng đã có rồi. Nhờ thủ đoạn hack, cậu đã thu được vô số thông tin tham những, đổi trắng thay đen của hắn.
Nên ra tay cũng dễ thôi.
Một lát sau cảnh sát đến, nhìn 3 khẩu súng trên mặt đất. Cảnh sát lập tức khống chế lại cả ba người, nhét lên trên xe cảnh sát.
Cậu thì cũng phải theo về lấy lời khai. Dù sao cậu cũng là nhân chứng mà....
Khi ở đồn cảnh sát, cậu bắt đầu cho lời khai của nhân chứng. Tất cả đều là thật, ngoại trừ việc cậu đoán họ là cảnh sát mà thôi.
Đồng đội của họ cũng đến nơi, nhìn thấy ba đồng đội của mình bị đánh bầm dập như vậy. Họ đều lườm cậu rất sắc bén.
" Cậu kia, ai cho phép cậu đánh người thương tích nặng như vậy? Cậu có biết đánh cảnh sát là tội nặng như nào không?". Một người là cô gái trong đội nói.
Long Vũ biết trò này, ép người khác vào thế yếu làm cho họ run sợ về tâm lí, sẽ dễ dàng lấy lời khai thật hơn.
Nhưng đáng tiếc, trò này cậu không thấm gì hết. Cậu nói:
" Đầu tiên, họ đi theo tôi từ lúc ở nhà. Không có chuyện là trùng hợp được. Tôi có dừng lại ăn sáng giữa đường. Họ cũng vào trong đó ăn. Khi tôi ăn xong rồi đi, họ ăn chưa hết một nửa đã đi rồi. Đừng nói là nó không ngon nên bỏ lại. Đó là quán phở ngon nhất thành phố này.".
Nói đến đây, họ có vẻ đã cứng họng. Long Vũ lại nói: " Thứ hai, tôi phát hiện họ mang theo súng, lại không nói mình là công an. Về tình về lí tôi phải nhanh chóng hạ gục bọn họ bảo vệ mạng sống cho tôi và người xung quanh".
" Tôi nghe họ nói cậu báo công an trước rồi mới đánh ngất họ không cho họ giải thích. Theo tôi thấy đây là cố ý gây thương tích". Xô công an lại đưa ra lập luận của mình.
Cậu nghe vậy, cười nói: " Lập luận của cô hơi ngây thơ đấy. Nên nhớ, tôi gọi điện xong mới bắt đầu khống chế họ. Trong thời gian đó họ không hề nói ra thân phận. Vậy nên lúc đó họ tính là kẻ theo dõi có súng rất nguy hiểm. Việc hạ gục họ là hợp lí. Với cả họ là cảnh sát mật lại bị hạ gục trong thời gian ngắn đến mức không kịp nói như vậy, có khi bên công an phải xem lại quá trình huấn luyện của mình như thế nào đấy".
Nghe lời đối đáp và lời chế diễu như vậy, tất cả đều tức giận nhưng không biết phải trả lời thế nào. Lập luận không có một chút gì để bắt bẻ được. Việc họ bị hạ cấp tốc như vậy mà không kịp khai ra thân phận cũng làm bên bọn họ cứng họng.
Không ngờ một sinh viên đại học lại có thể đối đáp như vậy. Thực lực cũng rất mạnh. Nếu vụ án này cậu ta không phải hung thủ thì có thể đề cử với cấp trên để cậu ta tham gia công an.
Sau một vài thủ tục, Long Vũ cũng đi ra khỏi đồn công an, cậu quyết định về nhà để bắt đầu việc trả thù.
Cảnh sát Đông đứng cạnh cảm thấy vẫn có gì đó không đúng. Nhưng vẫn chưa biết không đúng ở chỗ nào.
Một lát sau, cảnh sát Đông nghĩ ra, nói: " Không đúng, từ lúc nãy đến lúc kết thúc cậu ta không hề hỏi một chút gì về việc tại sao mình bị theo dõi. Người không hỏi chỉ có thể là không muốn biết hoặc đã biết lí do thôi. Cậu ta chắc chắn liên quan đến chuyện này".
Quả là công an mật, chỉ một chi tiết như vậy mà đã mò ra được một chút dấu chân của cậu rồi.
Nhưng đối với cậu mà nói tất cả đều chỉ là muỗi, tất cả đã trong dự tính của cậu. Họ có muốn bắt cậu mà không có bằng chứng, bên viện kiểm sát cũng sẽ không cho họ lệnh bắt đâu.
Theo dõi thì theo dõi thôi. Cậu định dùng cư dân mạng làm kiếm để công kích. Việc họ tiếp tục theo dõi giúp cậu có cái cớ hoàn hảo để làm bằng chứng ngoại phạm.
Lại nữa, chi tiết này làm cho công an hơi nghi ngờ cậu có liên quan, sẽ cảnh giác với cậu. Nhưng đồng thời sẽ làm họ xem nhẹ cậu, coi cậu là tuổi trẻ khinh người.
Về đến nhà, cậu gọi cho lớp phó báo mình xin nghỉ vì mệt rồi mở máy tính bắt đầu hack.
Trên đường về, kế hoạch của cậu có chút chỉnh sửa. Chỉ dân mạng thôi là chưa đủ, cần có một người ngang cơ hoặc hơn cơ tên thẩm phán đó chơi cùng.
Ai cũng biết, ở đâu có người ở đó có giang hồ. Trong quan trường cũng vậy.
Nhờ một vài thông tin, Long Vũ xác định được một người có thể giúp cậu. Là một đối thủ của tên thẩm phán lúc nào cũng dưới cơ hắn. Nên có thể mượn tay hắn.
Chỉnh sửa lại một số tuông tin, cậu hack nick thư điện tử cục cảnh sát gửi cho đối thủ thẩm phán.
Sau đó lại đăng lên trên mạng FB. Cậu cũng hack một chút để một số video qua kiểm duyệt thôi. Dù sao, động vào công ty lớn như FB cũng rất rất tắc rối.
Những thứ cậu gửi là video tên đó làm chuyện mười tám cộng với cấp dưới. Bằng chứng ăn hối lộ. Việc hợp tác với xã hội đen.
À quên, cậu suýt nữa quên gửi một bản cho bên đài truyền hình, báo chí. Dù sao phóng viên, nhà báo như cá mập vậy. Chỉ cần có chút mùi máu là lao vào bất kể sống chết.
Mồi đã ném rồi, chỉ không biết nước sẽ đục thế nào thôi.
Long Vũ cũng không biết, mồi của cậu mang ra câu sẽ khuấy động bộ máy chính trị như thế nào.
Làm xong hết mọi việc, cậu đi lấy linh dược. Còn phải đón Linh nữa. Còn cả phải đi chợ nữa. Từ hôm qua vì giải quyết mấy tên kia nên không đi chợ được.
Đi xe đến công ty được liệu lấy dược liệu về, rồi lại đi ra chợ mua một đống nguyên liệu nấu ăn mới.
Nhìn cũng 11 giờ kém, cậu đến cổng trường chờ.
Đứng ngoài cổng, cậu thấy có một nhóm thanh niên đang xếp hoa ra cạnh cổng trường. Có vẻ như anh chàng bảnh trai nhất hội đó định tỏ tình với ai đó.
Quả là tuổi trẻ, vô lo vô nghĩ. Long Vũ biết nhiều thứ nhưng nó không làm cậu vui được. Chỉ cần trả xong thù cậu sẽ sống như là chính cậu, không có một chút nào phải quan tâm việc khác.
Khi tiếng chuông tan học, các học sinh bắt đầu bước ra ngoài. Ai cũng phải để ý đến trái tim được xếp bằng hoa to 3 mét.
Còn cả tên công tử cầm hoa kia nữa.
Rất nhiều cô gái có vẻ si mộng. Quả nhiên là tuổi thiếu nữ mà. Với cả tên đó cũng hù hợp với định nghĩa bạch mã vương tử trong truyền thuyết.
Đơn nhiên, nếu cậu lộ mặt, chẳng cần mặc như hắn, chỉ cần thường phục thôi thì cũng có một cảm giác ánh nắng ấm áp tỏa sáng rồi. Dù sao cậu cũng là người luyện võ công lên đến Hậu Thiên tầng 6 rồi. Khí chất nó cũng khác.
Một người cùng hội thanh niên đó chạy ra, hô: " Lão Đại, Linh ra rồi!".
Nghe vậy, một tên cầm điện thoại chuẩn bị bật nhạc, hai tên cầm pháo bông ra đứng hai bên.
Tên công tử kia chỉnh lại quần áo.
Cậu cũng tò mò người được tỏ tình là ai, vừa nghe tên đó hô Linh. Lẽ nào là em Linh.
Đáp án rất nhanh được lộ ra. Quả nhiên là Linh cậu đang nghĩ đến.
Tiếng nhạc vang lên, là một ca khúc mới nổi của giới trẻ về tình yêu, chính xác hơn là tỏ tình.
Long Vũ rút chìa khóa xe máy, lại gần xem. Cậu cũng không có ý định ngăn cản, nếu Linh thực sự thích tên đó thì cậu không hề ngăn cản. Còn nếu không thì phải ra tay để tránh rắc rối không cần thiết.
Dù sao, thủ đoạn áp lực đám đông là thủ đoạn dễ ảnh hưởng đến người nhất.
Long Vũ sao lại không biết về thủ đoạn này. Chính cậu đang dùng để chơi hết tên Thẩm phán đấy thôi.
Hát xong bài hát, cậu phải công nhận tên này hát rất hay, ngang cơ với ca sĩ nghiệp dư.
" Linh, anh yêu em, hãy làm người yêu anh". Tên này cuối cùng cũng nói ra lời tỏ tình.
Mọi người ở bên cạnh hò hét, cổ vũ. Sau đó có người hô " Yêu nhau đi" và vỗ tay theo nhịp.
Long Vũ nhìn xem Linh phản ứng như thế nào. Em ấy có vẻ hơi nhướng mày, nói: " Em cảm ơn những gì anh Tú làm trong ngày hôm nay. Nhưng em rất tiếc không thể làm người yêu anh. Em rất xin lỗi. Anh sẽ tìm được hạnh phúc thật sự ở sau này.".
Linh đã đưa ra lời từ chối. Cậu cũng phải nể phục cô, áp lực đám đông như vậy mà cô cũng làm như không nhìn thấy gì mag từ chối. Tuy từ trong thủ thuật tâm lý học của cậu, Long Vũ nhìn ra cô vẫn hơi hoang mang vì việc này. Nhưng che giấu rất tốt.
" Linh, anh không đủ tốt sao?" Tên đó hỏi Linh.
" Không, anh rất tốt. Nhưng em đã có người mình thích rồi". Linh nói.
Mọi người ồ lên một tiếng.
Tên đó định cầm tay Linh, xin một cơ hội.
Lúc này, Long Vũ lập tức bước ra cầm tay tên thanh niên này ngăn cảm lại, nói: " Nghe này người anh em, người ta đã không đồng ý rồi còn muốn níu kéo làm gì".
" Anh là ai, đừng có xen vào chuyện của tôi". Tên thnh niên đó nói.
" Anh Vũ, anh đến đón em sao? Hôm nay không phải đang trong giờ học sao?" Linh vui mừng cầm ôm một tay cậu hỏi.
" Hôm nau anh có việc nên nghỉ học, giải quyết xong rồi nên đến đây đón em hộ cha em.". Long Vũ giải thích.
" Vậy ra anh là người mà Linh thích sao? Tôi muốn thách đấu với anh". Tên thanh niên nhìn cậu như thể có thiên thù đại hận vậy.
Mà cũng đúng, mối thù giết cha cướp vợ là đại thù mà.
Long Vũ nói: " Không phải, tôi với em ấy chỉ là bạn mà thôi".