Chương 4: Thách đấu

Anh Hùng 0 ATK

Chương 4: Thách đấu

Chương 4: Thách đấu

Chương 4: Thách đấu

Linh khi đang ôm cậu thì mặt đang hơi đỏ, nhưng khi nghe cậu nói như vậy thì cô vẫn không tránh khỏi thất lạc.
" Ngươi đừng điêu, có bạn bè nào ôm ấp nhau giữa chốn đông người không?" Tên thanh niên hỏi vặn lại.
Quả thật không có bạn bè nào ôm tay, đè cả ngực lên tay người khác hết.
Cái này Long Vũ cũng không tiện giải thích, nói: " Tùy người anh em hiểu thế nào thì hiểu, chuyện chính là như vậy".
Nếu đã không muốn giải thích thì cậu cũng không muốn nói nhiều nữa.
" Hừ, tôi muốn thách đấu với anh để chứng tỏ tôi giỏi hơn anh". Tên thanh niên nói.
Long Vũ lắc đầu, cậu chẳng hề muốn tham gia vào một cái trò chơi nhảm nhí trẻ con này.
Cậu nói: " Tôi không có thời gian để chơi dăm ba câu trò trẻ con này".
" Nếu vậy thì chúng ta cá cược đi. Ai thua sẽ mất 100 triệu. Tôi có tiền ngau trong tài khoản rồi đây". Tên thanh niên vẫn đưa ra lợi ích để đấu với cậu.
Long Vũ lại thay đổi cách nhìn về tên này. Không ngờ lại có thể loại tiêu tiền như rác thế này. Dựa vào tâm lý học, cậu chắc chắn tên công tử này nói thật.
Long Vũ nhìn chằm chằm như tìm được con mồi. Thảo được lại có người chi tiền mua hộ rồi.
Long Vũ nói: " Chơi với cậu cũng được thôi. Nhưng 100 triệu vẫn chưa bõ bèn gì. Hay là ta chơi lớn hơn đi".
Nói rồi cậu giơ 5 ngón tay ra, nói: " 500 triệu thì tôi chơi. Thế nào".
Nghe đến con số 500 triệu, rất nhiều người nghĩ cậu bị lòng tham làm mờ mắt, hoặc cũng chỉ là cách để tránh chiến mà thôi. Đánh giá cuối cùng chính là tiểu nhân.
Tại sao hoa khôi trường lại thích một tên tiểu nhân như vậy chứ?
" Được thôi, nhưng nếu anh thua thì anh mất cái gì?" Tên thanh niên suy nghĩ một lát, cũng đồng ý nhưng phải nói về tiền cược của cậu.
" Ồ, vậy người anh em đây muốn gì?" Long Vũ hỏi ngược lại.
" Tôi muốn anh từ nay về sau cách xa Linh ra, không được gặp em ấy nữa". Tên thanh niên đưa ra tiền cược.
Long Vũ nhìn chằm chằm. Tên công tử này có não đấy. Rất thông minh. Nhìn bộ dạng của cậu, nếu bảo tiền chưa chắc đã có. Nên chỉ bắt cậu rời xa Linh. Vừa thể hiện ra phong độ của minh, lại vừa ép trên cậu một bậc. Thể hiện ra sự si tình, chính nhân quân tử.
Nếu cậu thua, sẽ tạo được ấn tượng tốt trong lòng Linh, sau này sẽ dễ tán em ấy hơn.
Quả là một mũi tên trúng hai con chim.
Quả thật, đấy cũng là suy nghĩ của tên công tử. Hắn là người đa tài đa nghệ, làm sao có thể thua được cơ chứ. Vậy nên cá cược 100 triệu hay 500 triệu cũng như nhau thôi.
Long Vũ nói: " Nghe như thể có lợi cho tôi, đúng không người anh em".
Cậu lườm một cái bằng ánh mắt sắc bén làm cho tên công tử hơn nao nao.
Hắn cảm giác như có con hổ nhìn mình vậy. Hay như thợ săn nhìn con mồi.
Chỉ cần có cơ hội là đợp cho một miếng.
Long Vũ nói tiếp: " Vậy đi, tôi chấp nhận cá cược của người anh em. Chúng ta sẽ thi đấu ba trò. Mỗi người chọn một trò. Còn trò cuối sẽ bốc thăm bởi những người chứng kiến. Bốc thăm sẽ là mỗi bên viết năm trò vào tờ giấy rồi cho họ bốc. Để thể hiện thành ý, người anh em chọn trước đi. À quên, trước đó chúng ta nên viết giấy giao kèo đã. Kẻo một trong hai bên đổi ý. Tôi cũng nhường người anh em là trong na trò, chỉ cần tôi thua một trong ba trò là thua luôn. Thế nào, thú vị chứ?"
Nghe Long Vũ nói những điều khoản công bằng lại có lợi cho mình. Tên thanh niên đồng ý.
Đến một tiệm in ở gần đó, cả hai nhìn hợp đồng đang được đánh rồi in ra.
Còn mấy tên đệ của thanh niên thì đang dọn hoa lại. Quả nhiên là có tố chất, không như trong truyện tiểu thuyết.
Sau khi bản hợp đồng in xong, cả hai mỗi người một bản rồi kí tên. Trò chơi chính thức bắt đầu.
Mọi người xung quanh có vẻ như thích xem náo nhiệt, nên cũng chẳng mấy ai về cả. Đứng chen chúc rất là chật chội. Cũng may là khi vực trường này còn cách đường chính khoảng 30 mét nên không quá ảnh hưởng giao thông.
Tuy chật chội nhưng mọi người rất nhiệt tình. Dù sao, tình tiết chiến đấu vì người mình yêu chỉ có ở trong phim ảnh. Nay là người thật việc thật nên ai cũng nhiệt tình.
Trò đầu tiên là Long Vũ chọn, Long Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: " Người anh em, lúc nãy tôi thấy cậu hát cũng ngang tầm ca sĩ nghiệp dư, vậy tôi chọn hát làm chủ đề. Giám khảo sẽ là những người ở đây. Chúng ta mỗi người hát một bài, sau đó để cho mọi người chọn. Nếu chọn tôi thì sẽ đứng gần gốc cây đa. Ngược lại, bầu chọn cho người anh em thì đứng ở gần quán bán đồ ăn vặt kia. Thế nào".
Như suy nghĩ thêm cái gì đó, Long Vũ nói thêm: " À, không được phép dùng lợi ích để dụ dỗ, kích động mọi người".
Nghe luật, tất cả mọi người đều gật đầu. Tên thanh niên cũng đồng ý. Dù sao ca hát cũng là thế mạnh của mình, làm sao có thể thua được.
" Chấp người anh em hát trước". Long Vũ nói.
" Được, mạng mic ra đây. Tôi chọn bài Cầu vồng tình yêu". Tên thanh niên chọn một bài hát về tình yêu.
Nhạc bắt đầu nổi lên. Tên thanh niên bắt đầu cất ca.
Giọng hát nghe du dương, rất phù hợp ý cảnh bài hát. Người xung quanh cũng gật đầu công nhận tài năng.
Sau khi tên thanh niên hát xong, mọi người vỗ tay cổ vũ rất nhiệt liệt.
" Anh thua chắc". Đưa mic cho cậu, tên thanh niên vẫn không quên nói một câu như khẳng định chiến thắng của mình.
" Cái này thì chưa chắc đâu người anh em". Nói rồi cậu nhận lấy mic.
Nhưng chưa hát vội mà bỏ mũ bảo hiểm và khẩu trang ra. Mặt cậu vừa lộ, những cô gái hò hét lên. Quá đẹp trai rồi, nhìn khuôn mặt như thượng đế tạo ra không có một chút khuyết điểm gì hết. Chính thức đạt đến mức độ hoàn mĩ.
Bỗng có người hô: " Là anh Long Vũ, quán quân Long Vũ, thủ khoa Long Vũ".
Mọi người thắc mắc vì sao có người lại hô quán quân, rồi thủ khoa. Có người hỏi: " Soái ca đó là ai vậy?"
" Mọi người không nhớ so, đó là quán quân của tất cả các cuộc thi cấp trường, cấp tỉnh, cấp quốc gia và quốc tế năm ngoái. Đồng thời là thủ khoa cấp quốc gia trong cuộc thi tuyển đại học vừa rồi đấy. Được dân mạng phong cho danh hiệu Văn Võ song toàn, Con nhà người ta hàng real còn gì".
Người đó nói về các danh hiệu cậu đạt được ở trong quá khứ. Hồi đó, cậu phải im hơi lặn tiếng một thời gian để tránh đầu gió. Hôm nay lội mặt như vậy chắc chắn sẽ có người nhận ra, nhưng thù sắp trả xong rồi, không có gì phải sợ.
Nghe người này kể chiến tích của cậu, lập tức có người nhớ ra, nếu nhớ mang máng thì lên mạng tra xét hình ảnh, tư liệu. Quả nhiên ra được một đống.
Tên thanh niên nhớ đến danh tiếng hồi đó của cậu, sợ xanh mặt. Dù sao, cậu được nói là con người tài năng tuyệt đối. Hắn bắt đầu sợ rồi. 500 triệu là tiền tiêu của hắn trong 5 tháng chứ có ít gì đâu.
Long Vũ cười mỉm, nói: " Tôi cũng chọn bài Cầu Vồng tình yêu".
Nhạc vang lên, Long Vũ bắt đầu hát. Cũng là bài hát ấy, nhưng thay đổi người hát làm cho bài hát khác hẳn.
Người lúc nãy hát chỉ pà nghe hay, còn đến lượt Long Vũ hát thì chạm đến trái tim của mỗi người, những người lớn tuổi một chút nhớ không tự chủ được rơi nước mắt, nhớ lại cuộc tình ngày xưa của mình.
Người trẻ tuổi thì lại mang cho họ thêm một ước mơ về một tình yêu màu hồng.
Khi cậu kết thúc bài hát, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Đồng thời hô to tên Long Vũ liên tục. Cùng hô càng kích động, càng kích động càng hô to.
Đến lúc này thì không còn gì phải bình chọn, mọi người kể cả tên thanh niên cũng biết kết quả.
Tên thanh niên nói: " Không cần phải bình chọn, anh thắng vòng này".
Tên thanh niên khá thông minh, để cho đỡ mất mặt thì chọn đối thủ chiến thắng luôn. Chứ nếu để lúc bình chọn người bên mình quá ít thì lại nhục mặt ra.
Long Vũ gật đầu. Nói: " Vậy người anh em chọn phần thi vòng hai đi".
Tên thanh niên không biết chọn cái gì để thi. Trước mặt Long Vũ, áp lực rất lớn. Dù sao danh xưng Văn võ song toàn không phải là hư danh, mà từ trong một đống thiên tài trên thế giới bị đánh bại mà thành.
Suy nghĩ một hồi lâu, tên thanh niên nghĩ ra một thứ có thể giúp mình lật kèo.
" Tôi nghĩ ra rồi. Chúng ta thi đấu bài đi. Luật chơi chính là mỗi người có thể lấy 5 lá bài bất kì. Sau đó đoán lá bài của đối phương. Ai đoán đúng 1 lá bài trên tay đối phương là con gì trước sẽ thắng. Lượt đoán chính là xoay tua, người này rồi đến người khác".
Nghe cái trò này, cậu gật đầu. Trò này cần chính là vận khí, khả năng tính toán và năng lực đọc vị đối phương.
Long Vũ nói: " Được thôi, nếu người anh em muốn. Để tôi mua một bộ bài".
Long Vũ nói rồi vào tiệm tạp hóa bên cạnh, mua một bộ bài. Sau đó đưa cho bà chủ quán, bảo bà ấy xào bài hộ. Đảm bảo công bằng tuyệt đối.
Cả hai đứng cách xa bà chủ tiệm tạp hóa 5m, nhìn bà ấy xào bài.
Bộ bài mới có cách xắp xếp theo thứ tự của nó. Nên bà chủ quán đã để bài lên bàn gỗ, đảo hết một lượt lên. Vậy là không có khả năng đoán được nhờ lá bài trên tay mình vì nó ở cạnh nhau.
Sau khi đảo xong, bà chủ tiệm tạp hóa chia bài thành 2 phần, mỗi phần 5 lá rồi đưa tận tay 5 người.
Long Vũ nhìn bài của mình. 7 cơ, K cơ, 3 bích, 5 tép, 9 bích.
Long Vũ nói: " Cho người anh em đoán trước đấy".
Tên thanh niên đoán: " Được, có phải có con Át bích không?"
Long Vũ lắc đầu: " Tôi đoán trên tay người anh em có...3 bích, đúng không?"
Long Vũ đoán ra là một lá bài trên tay mình. Thủ thuật tâm lý cả, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Tên thanh niên lắc đầu, nói: " Sai, tôi đoán anh có con 9 cơ".
Long Vũ lắc đầu, nói: " Rất tiếc. Tôi đoán anh có con bài... Át bích. Đúng không?"
Tên thanh niên nghe vậy toát hết mồ hôi. Quả nhiên là trên tay hắn có con át bích. Hắn hô đầu tiên để che dấu lá bài, không ngờ lại bị lộ.