Chương 2: Thiệp mời thần bí

Anh Hùng 0 ATK

Chương 2: Thiệp mời thần bí

Chương 2: Thiệp mời thần bí

Chương 2: Thiệp mời thần bí

Sáng hôm sau, Long Vũ ăn tạm gói mì tôm rồi lên chiếc xe máy đi học. Đây là xe của người cha quá cố để lại cho cậu. Vừa ra khỏi nhà, Long Vũ bỗng cảm giác có ai đó nhìn mình.
Quay ra nhìn, hóa ra là con của chủ nhà, tên là Nguyễn Như Linh. Năm nay học lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Thân hình cô bé này cũng rất tốt, làn da hơi ngăm một chút do cháy nắng. Nói gọn là cô bé này làm cho biết bao nhiêu chàng trai ở trường chết mê chết mệt.
À, Long Vũ hiện tại đang là gia sư tại gia cho cô bé. Dù sao, nhờ có quan tưởng pháp, trí nhớ, năng lực suy nghĩ logic tất cả đều tăng cực cao. Đã đạt đến mức nhìn một lần là nhớ luôn rồi. Vậy nên bà chủ nhà nhờ cậu kèm cặp cho cô bé, tiền công là sẽ miễn1 nửa tiền thuê nhà cho cậu. Khá là hời.
Dù sao, tiền đi làm của cậu còn phải chi cho mua dược liệu luyện Quy giáp công nữa. Nếu không có dược liệu, thịt bồi bổ, luyện võ công sẽ rất đoản mệnh.
" Em chào anh Vũm Anh định đi học sao?" Linh lại gần tôi hỏi. Giọng cô bé nghe cũng rất dễ thương.
Long Vũ cười, nói: " Ừ, anh định đi học đây. Em có muốn đi cùng không?"
Trường tôi và trường em ấy đi cùng hướng. Nên thỉnh thoảng bố mẹ em ấy không đèo được thì tôi sẽ đèo đi. Có vẻ như bố em ấy không thích tôi cho lắm. Vì tôi là con trai cũng trạc tuổi em ấy nên ông ấy sợ tôi dở trò với em ấy. Lúc học bài cũng phải ngồi ở nơi bố hoặc mẹ Linh có thể nhìn thấy.
" Hay quá, em cảm ơn anh". Linh cười tươi nói.
Chờ Linh kên chiếc xe máy, cậu nổ máy bắt đầu đi.
Ở đằng sau, Long Vũ cảm giác Linh ôm vào bụng cậu. Long Vũ không để ý việc này, hỏi: " Linh, em ăn sáng chưa?"
" Em chưa ăn anh ạ. Em định đến trường rồi ăn". Linh trả lời.
Cậu thấy vậy, nói: " Em không nên ăn đồ ăn ở cổng trường nhiều. Mấy thứ đó không sạch sẽ đâu, để anh dẫn em đi ăn ở nơi này. Đảm bảo sạch sẽ".
Long Vũ nói rồi đi xe máy đến một quán phở ngày xưa cậu làm thêm.
Quán đó cũng không cách quá xa, cũng ở gần trường học.
Trên đường, cậu với Linh nói thêm vài chuyện khác. Cả hai nói chuyện rất vui vẻ.
Đến quán phở, cậu cho Linh xuống trước rồi gửi xe, cả hai đi vào quán.
Vào trong quán, bà chủ quán phở nhìn thấy cậu, cười tươi nói: " Vũ à cháu, lâu rồi mới đến ăn. Vào đây, vào đây".
Bà chủ quán đối với cậu rất tốt. Ngày trước khi học cấp 3, để có tiền học nên cậu đã làm ở đây. Lúc đó quán này khá vắng khách. Sau một thời gian làm, Vũ đã bà giúp chủ quán nghiên cứu ra cách nấu phở mới.
Từ ngày có cách nấu mới, quán lúc nào cũng đông khách. Cuộc sống của bà chủ quán cũng tốt hơn. À, quán của bà chủ này đã được nêu vào một trong các quán ăn tiêu biểu của thành phố. Thỉnh thoảng các quan chức cấp cao cũng đến đây ăn. Thậm chí, từng có quan chức nước ngoài đến đây ăn. Điều này làm cho quán càng thêm rầm rộ.
Bà chủ bảo người làm thuê đưa cả hai lên trên tầng 2.
Nhìn có người được lên tầng 2, mọi người bàn tán xôn xao.
Cùng Linh ngồi yên vị trên ghế, gọi hai bát phở bò.
Lúc này, Linh hỏi: " Anh Vũ, làm sao anh lên được trên này vậy? Phải biết trên này toàn là những người có chức có quyền ngồi thôi".
Đúng vậy, tầng 1 bán phở phục vụ cho tất cả mọi người. Phở giá cũng bình dân, không phải quá đắt nên thỉnh thoảng ăn cũng không sao. Nhưng trên tầng 2 thì khác.
Đồ ăn trên này ngon hơn ở dưới rất nhiều. Giá cũng cao gấp mấy lần. Đặc biệt, phải có thân phận đặc biệt mới lên trên ngồi được.
Như ở bàn bên cạnh. Đó là một giám đốc công ty thuốc dược phẩm XG, ngồi cùng bàn là giám đốc công ty dược liệu. Cả hai đang bàn với nhau vấn đề về hợp đồng.
Long Vũ mỉm cười không nói gì. Tầng hai này do cậu thiết kế, cũng như đưa ra ý tưởng. Trang trí tuy rẻ thôi nhưng qua tay cậu, nó lại cực kì lộng lẫy, cổ kính như lịch sử của phở vậy.
Trên này cũng được xử lí cách âm, nên không bị ảnh hưởng bởi âm thanh như ở dưới tầng. Lại có hai nhân viên luôn túc trực, chỉ cần có việc cần hoặc biểu hiện tìm không thấy cái gì là lập tức đến hỏi ngay. Đơn nhiên, hai nhân viên này là nữ và có ngoại hình cũng rất ưa nhìn. Nghe nói là sinh viên học viện hàng không.
Cách cậu làm như vậy tạo nên một vòng tuần hoàn. Những người dưới tầng thì tuyên truyền độ nổi tiếng của quán. Ông to bà lớn khi đến thì lên tầng hai trong sự ngưỡng mộ của nhiều người. Những ông to bà lớn dẫn những người muốn kết giao đến đây để ăn, lại càng tuyên truyền độ nổi tiếng.
Vậy nên tình hình hiện tại là có một câu truyền ngôn không chính thức là: Muốn thành công, lên tầng 2. Muốn kết giao thượng tầng, lên tầng 2. Hay truyền ngôn là chỉ cần lên trên tầng 2, căn bản ngươi đã thành công một nửa.
Chỉ hai phút là hai bát phở bò thơm phức được mang lên.
Long Vũ nói: " Em ăm đi. Nhanh lên kẻo muộn, còn nửa giờ nữa là vào lớp đấy".
" Vâng". Linh bắt đầu ăn phở. Trước kia cô đã ăn ở tầng 1 nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên ăn ở tầng hai. Nghe đồn, một bát phở tầng hai rất quý, độ ngon thì gấp mấy lần ở tầng 1. Nếu ăn phở ở tầng hai rồi thì tầng một như là uống nước lã vậy. Giá cũng đắt hơn rất nhiều. Đến 200 nghìn một bát.
Khoan đã, 200 nghìn một bát. Giá quá đắt. Bây giờ Linh mới nhớ ra bởi lúc nãy hơi sững sờ nên quên mất. Bản thân cô quên mất giá của bát phở nhưng vẫn nhớ anh Vũ chỉ là sinh viên nghèo, cha mẹ mất hết.
Nếu ăn như vậy sẽ rất phí tiền của anh Vũ.
Linh nói thầm với Vũ: " Anh Vũ ơi, giá tiền bát phở này đắt lắm. Để em trả cho".
Vũ nghe vậy, cười cười. Nói: " Em không phải lo, anh vẫn có tiền trả cho bát phở này".
" Nhưng..." Linh định nói gì thì người bàn bên cạnh, chính là hai vị giám đốc bên trong một vị nói.
" Cô bé đừng lo. Không phải lo lắng cho Vũ đâu. Vũ là cổ đông của quán này".
Đúng vậy, cậu là cổ đông của quán phở này. Chiếm một nửa lợi nhuận. Nhưng cậu chỉ lấy 3 phần thôi. Còn hai phần còn lại để đầu tư xây dựng quán. Bà chủ quán cũng làm như vậy. Vậy nên quán càng ngày càng được tân trang, thậm chí sắp đủ tiền để mua lại căn nhà bên cạnh mở rộng mặt bằng của tiệm rồi.
Còn tiền cậu nhận được thì để đi mua dược tài hết. Căn bản là không đủ để mua. Cậu hay mua của công ty có giám đốc dược liệu ngồi ngay cạnh đây này. Thấy họ bàn chuyện làm ăn nên cậu mới không bắt chuyện thôi.
Nếu họ đã bắt chuyện trước thì cậu cũng bắt chuyện lại thôi.
" Cháu chào chú Vinh, lâu quá không gặp. Chú có khỏe không?". Cậu chào hỏi trước.
Linh cũng chào một câu.
" Chú vẫn khỏe lắm, à lô được liệu của cháu đã về đến công ty chú rồi. Nếu cháu muốn thì có thể đến lấy ngay cũng được". Chú Vinh đáp lại đồng thời nói cho cậu biết lô dược liệu cậu cần đã về đến nơi.
Nghe vậy cậu cười tươi lên. Cuối cùng nó cũng về nước. Cậu chờ nó rất lâu rồi. Có nó là cậu có thể đạt tầng 7 Quy giáp công. Khi đạt tầng 7 Quy giáp công, lực cực kì lớn gấp mấy lần hiện tại. Thân thể cũng có thể chống được cả đạn súng lục thông thường.
" Vậy chú cứ mang đến nhà trọ hộ cháu" Long Vũ nói.
" Thôi mấy đứa ăn đi kẻo muộn học". Chú Vinh dục mấy đứa ăn, dù sao cũng sắp đến giờ vào học., gật đầu rồi tập chung vào ăn. Sau đó Vũ đưa Linh đến trường học rồi đi đến trường của mình.
Kì lạ là đến hiện tại, cậu vẫn có cảm giác có ai đó nhìn mình.
Để kiểm chứng thực hư, cậu đi tắt qua một con ngõ nhỏ. Ngõ này đường rất xấu nên những người hiểu biết sẽ không đi qua đây. Đi bộ thì lại càng không bởi độ nguy hiểm của mấy tên xa hội đen, à không bọn chúng chỉ là lưu manh thôi.
Lần trước có mấy lần chúng định trấn lột cậu, cuối cùng bị cậu bẻ gãy tứ chi nên giờ thấy cậu là bọn chúng tránh hơn ôn thần.
Quả nhiên, có hai xe theo sau cậu. Từ kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy được hình dáng của họ.
Một người là xe ôm công nghệ đèo một người là khách, không biết là khách hay là cùng một bọn.
Một xe là kiểu Ninja Led, mặc áo chống nắng đeo kính đen. Không sai vài đâu được.
Thấy xe Vũ dừng lại, xe Led đi đến gần bóp còi chửi: " Đi ra chỗ khác cho người ta còn đi. Người gì đâu mà kì cục, chắn hết cả đường.
Long Vũ không biết nói gì đành tránh cho xe Led đi. Sau đó quay ra nhìn chằm chằm xe ôm công nghệ.
" Cháu tránh cho chú đi qua xem nào". Người lái xe nói.
Long Vũ nhìn chằm chằm một lát, nói: " Vậy sao hả chú. Cháu cũng muốn cho chú đi lắm. Nhưng theo cháu đến đây thì phải xem coi chú là ai rồi".
Sau đó lại quay về sau nói: " Cái cô đi xe Led cũng ra đi.Tôi thay đổi 3 lần đường mấy người vẫn theo tôi, dụ mấy người vô ngõ này để xác định lần cuối thôi. Xem ra đã đúng rồi".
" Cháu nói gì làm bác không hiểu, tránh một chút cho bác đi qua. Khách sắp muộn làm rồi". Người lái xe ôm vẫn cố che giấu.
Cậu không nói nhiều, lấy điện thoại ra bấm 113.
" Bên kia điện thoại bắt máy, nói: " Sở cảnh sát xin nghe. Có chuyện gì không ạ".
" Alo, chào đồng chí cảnh sát, tôi phát hiện ra ba người rất khả nghi đã bị tôi khống chế. Họ có mang theo súng, tôi nghi ngờ họ là phần tử khủng bố. Hiện tôi đang ở ngõ X, đường Y, phố Z.
" Anh hãy cẩn thận, chúng tôi sẽ cho người đến ngay". Bên kia đầu dây nói.
Long Vũ khi gọi có bật loa ngoài nên cả ba đều nghe rất rõ ràng.
Mọi người sững sờ không hiểu vì sao tên nhóc này lại làm vậy.
Long Vũ cười, nói: " Tôi đã gọi báo công an rồi. Giờ chỉ cần bắt mấy người nữa thôi".
Nói rồi cậu ngay lập tức ra tay tấn công khống chế ba người này. Ba người cũng chống trả nhưng người thường làm sao đấu lại được người luyện võ công lên tầng 6, chỉ vài chiêu đã khống chế đánh ngất được họ.
Đeo găng tay lên, lấy ra từ trong túi họ được ba khẩu súng lục, với cả ví và giấy tờ.
Cậu thấy giấy chứng nhận công an mật. Long Vũ nhướng mày lại. Chẳng nhẽ họ đã phát hiện ra rồi hay sao.
Không không, cậu chỉ là diện tình nghi thôi. Bởi hôm qua mấy kẻ cậu giết có liên quan đến nhau. Dù sao có hai vụ, một vụ chết 15 người, một vụ chết hai luật sư. Chỉ cần tra hồ sơ là tòm được điểm liên quan thôi.
Bỗng có một cái gì đó chạm vào đầu cậu. Thứ này khá là nhẹ. Sờ lên kiểm tra, thù ra là một bức thư có hình chiếc khiên tròn in mờ trên tờ giấy.
Nó viết là: " Nếu bạn chán cuộc sống này rồi, hãy đốt nó để có một cuộc sống mới. Còn không, hãy xé nó đi".