Chương 20: Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu

Ẩn Nguyên Tông

Chương 20: Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu

Sau khi mọi thỏa thuận đã đạt thành. Từ Không Gian Giới Chỉ của mình, Long Phi lấy ra một quyển trục màu xanh nhạt, có hoa văn đơn giản. So với các quyển trục công pháp thì nhỏ hơn một chút, rồi đưa qua cho Ninh Tiểu An.

Hai người không nói thêm câu nào. Cùng nhau quay trở lại chổ con suối, nơi mọi người nghỉ ngơi.

Ninh Tiểu An liền hướng mọi người nói:

" Tại hạ và Kiếm Ca đạo hữu đã thảo luận qua, chuyến đi này quá nguy hiểm. Nên tại hạ quyết định sẽ hủy nhiệm vụ này. Đồng thời sẽ lấy một phần hai thù lao ban đầu để bồi thường cho mọi người."

Nhóm người của Lý Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì chỉ còn khoảng năm dặm nữa là tới cánh rừng có loại thảo dược cần thu thập. Nhưng trải qua việc bị yêu thú tập kích lúc nãy, nên cũng không ai có ý kiến gì.

Vì để đề phòng gặp lại đám Thiết Nha Lang, nên mọi người chọn một tuyến đường khác để trở về Vĩnh An Thành. Lúc trở về không còn thú cưới, nên tất cả phải tự lực phi hành, mất gần nữa ngày thì mọi người cũng về tới Vĩnh An Thành.

Tới cửa thành, trời đã sụp tối cuối ngày, hai người Long Phi cũng từ biệt với nhóm người Lý Minh và Ninh Tiểu An. Long Phi dẫn theo Ẩn Như Tâm quay trở về quán trọ.

Trước khi đi Long Phi có truyền âm nói vài câu với Ninh Tiểu An, làm cho hắn cảm thấy trong lòng đắng chát. Những đồng thời, hắn cũng chắc chắn quyết định chuyển từ gây hấn thành hợp tác với Long Phi lúc ở trong rừng, là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình từ trước đến giờ.

Lúc này, tại một tòa biệt phủ xa hoa ở Vĩnh An Thành, Ninh Tiểu An đang đứng khép nép cúi người trước một nam nhân độ tuổi trung niên. Người này chính là sư phụ của hắn Ninh Hải Bình.

Trong gian thư phòng, Ninh Hải Bình cầm trên tay một quyển trục màu xanh nhạt. Mặt không vui lắm nhưng mắt đầy ý cười, hắn cứ cầm quyển trục nhìn tới nhìn lui, giống như đang chiêm ngưỡng một bảo vật, chứ không phải là một cái đan phương của đan dược ngũ cấp.

Ninh Hải Bình để quyển trục xuống bàn, rồi nhìn Ninh Tiểu An nói:

" Mọi chuyện người kể đều đúng sự thật, không có thêu dệt điểm nào chứ?"

Ninh Tiểu An thành thật trả lời:

" Để tử lấy tính mạng ra đảm bảo, mọi chuyện đệ tử kể đều là sự thật, không sai ở bất cứ điểm nào."

Ninh Hải Bình nói tiếp:

" Ngay cả lúc hắn truyền âm cho người, ngươi chắc chắn là không có nhớ nhầm chứ?"

" Đệ tử chắc chắn là không nhầm, hắn nói bản thân hắn chỉ là một hộ vệ quèn cho cô gái bên cạnh. Hắn còn nói, cho dù hôm nay, sư phụ có thể mời tới hai Võ Tôn thì tiểu thư nhà hắn cũng dễ dàng đối phó." Ninh Tiểu An đáp lời.

Không gian yên lắng, sau ít phút suy tư, Ninh Hải Bình mồm mép run run, mở miệng:

" Võ Tôn! Hắn tưởng Võ Tôn là củ cái trắng được bày bán la liệt ngoài quảng trường hay sao? Mà muốn mời là mời."

" Từ đầu ta cũng đã tính đến chuyện này. Ngũ cấp Đan dược trị thương đó, quả thật kỳ diệu. Nếu cái đan phương này là vô tình rơi vào tay một Luyện Đan Sư bình thường thì chúng ta có thể cường thế cưỡng ép trao đổi. Còn nếu là do một Luyện Đan Sư cố tình thu giữ, thì tên Luyện Đan Sư không phải là nhân vật đơn giản."

Ninh Hải Bình thở dài tiếp tục nói:

" Ài…!!! Nên ta đã dự trù thêm một kế hoạch phụ đề phòng cho trường hợp thứ hai. Ninh Tiểu An ngươi đã cố gắng hết sức, việc này ngươi đã làm rất tốt. Hắn là một Võ Tông đỉnh phong, còn cảnh giới đan đạo theo ta nghĩ thấp nhất cũng là Đan Hoàng."

" Một cường giả như vậy lại đi làm một hộ vệ quèn, ta nghĩ thế lực của cô nương đó không phải là nhỏ. Nhưng cũng không sao, dù gì bọn họ cũng không thuộc quốc gia này. Nên cũng không cản trở đến chuyện làm ăn của chúng ta."

" Chỉ cần có cái đan phương này, ta tin Dược An Các sẽ dễ dàng chèn ép các nhà kinh doanh đan dược còn lại ở Vĩnh An Thành, thậm chí cả Đông Anh Quốc."

Sau khi Ninh Tiểu An lui ra ngoài, ánh mắt của Ninh Hải Bình nhìn về nơi xa xăm qua ô cửa sổ. Trong lòng hắn có dự cảm, cái đan phương của Ngũ cấp Đan dược trị thương này, chỉ là mới bắt đầu.

Hắn cảm thấy dòng đời thật khéo đưa đẩy, bản thân hắn vừa mới tấn cấp Đan Tôn không lâu, ngoại nhân không ai biết chuyện này. Ngay cả Ninh Tiểu An là đệ tử thân cận nhất, mà hắn cũng không cho biết.

Tấn cấp Đan Tôn đồng nghĩa với việc, hắn chính thức đặt một chân vào giới Luyện Đan Sư cao cấp ở Phương Thiên Đại Lục. Nếu công bố chuyện này ra ngoài, hắn sẽ là vị Đan Tôn thứ năm của Đông Anh Quốc.

Ninh Hải Bình thầm nghĩ, với sự xuất hiện một thế lực bí ẩn cường đại như vậy, nếu có thể hợp tác tốt, sẽ giúp cho Dược An Các phát triển một cách vượt bậc. Tiền đồ vô hạn, như ưng lượn trời cao, cá về biển lớn.

Mấy ngày sau, Long Phi có cùng Ẩn Như Tâm đến Phương Thiên Hội, nhận một vài nhiệm vụ của cấp bậc Phương Thiên Nhất Tinh, để kiếm một ít điểm cống hiến.

Nhưng đến ngày hôm nay, thì hắn quyết định để cho Ẩn Như Tâm quay trở về Ẩn Nguyên Tông. Còn chuyện nâng cấp huy hiệu của Phương Thiên Hội, hắn tạm thời cũng để qua một bên.

Bởi vì sau vài buổi trà dư tửu hậu, hắn đã tìm hiểu được một thông tin vô cùng quan trọng. Long Phi phải tìm huynh đệ sinh tử tri giao của mình, để giải quyết chuyện này. Không ai khác đó chính là Ngũ Trưởng Lão, Đinh Thế Hoành.

Còn chuyện vô cùng quan trọng kia, chính là hắn đã tìm hiểu được đệ nhất kỹ viện của Đông Anh Quốc nằm ở Đế đô.

Tại Đế đô có hai nơi cực kỳ nổi tiếng.

Một là cung điện của Hoàng tộc. Là nơi nắm giữ quyền lực tối thượng của quốc gia, nơi đưa ra những quyết sách ảnh hưởng đến vận mệnh của đất nước.

Hai là Đệ nhất kỹ viện, Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu, một nụ cười điên đảo một giang sơn.

Thiên hạ đồn rằng, trong bài danh Thập đại Mỹ nhân, mười người đẹp nhất của Đông Anh Quốc, thì có sáu người ở Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu. Trong đó bài danh Đệ Nhất, Đông Phương Tuyết Lan cũng ở tại nơi này.

Mây trôi gió nhẹ, gió đìu hiu

Bước đến Đế đô một buổi chiều

Tâm dâng ý cảnh nơi nào hiểu?

Tất tại Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.

Gặp bất kỳ một nam nhân nào ở Đế đô, thử hỏi nơi nào có thể giải tỏa tâm trạng hỷ, nộ, ái, ố của nhân sinh. Tất cả đều chỉ Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.

Nơi đây thật kỳ diệu, vui cũng có thể đến, buồn cũng có thể đến. Người vui càng thêm hoan hỷ, kẻ buồn thì giảm bớt ưu phiền.

Lúc này, Long Phi lấy ra Thần hồn ngọc phù, vẻ mặt gian xảo, ngoác miệng cười tới mang tai, thông tri cho Ngũ Trưởng Lão.

Vĩnh An Thành là một thành thị nằm ở cực nam của Đông Anh Quốc, gần như tiếp giáp với Thiên Ba Quốc. Mà Đinh Thế Hoành với Cổ U Minh là cùng một đội, phụ trách thám thính ở hướng Thiên Ba Quốc.

Tại một thành thị nhỏ ở Thiên Ba Quốc, một thân ảnh tròn béo đang cầm trong tay một cái Thần hồn ngọc phù giống hệt cái của Long Phi. Hắn cười ha hả, nhìn Cổ U Minh nói:

" Lão Tam, Tông chủ của chúng ta thiệt là lợi hại, lần đầu đi kỹ viện lại chọn một nơi lớn như vậy. Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu tuy nằm ở Đông Anh Quốc, nhưng lại vô cùng nổi tiếng ở Phương Thiên Đại Lục."

" Đông Anh Quốc mặc dù không thể so với bốn Siêu cường Đế Quốc, nhưng nếu có bảng xếp hạng thì nó cũng đứng hàng thứ năm hoặc sáu. Đi! Chúng ta nhanh tranh thủ thời gian, tới sớm một chút. Để cho hắn đợi lâu, khi đến lại cằn nhằn chúng ta chậm chạp."

Ngồi trong phòng ở quán trọ, Long Phi hắt xì một cái, rồi lẩm bẩm: " Chỉ có hơn hai ngàn dặm, dùng kỹ năng dịch chuyển không gian, mà cần hơn nữa ngày mới đến sao? Thiệt đúng là lề mề, làm mất thời gian quý báo mà."