Chương 29: Bình minh mang em đi

Ẩn Nguyên Tông

Chương 29: Bình minh mang em đi

Sau khi trao đổi xong, Lâu chủ Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu gọi Hạ quản sự vào căn dặn một số thứ, chuyện còn lại của Tuyết Sương cũng giao luôn cho Hạ Lan Hương xử lý. Còn hắn thì đi vào mật thất bế quan tu luyện, không thèm quan tâm đến mấy người Long Phi nữa, dù gì mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của hắn. Với lại, hắn cũng không tin là Long Phi dám gây bất lợi cho Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu.

Hiện giờ, Long Phi cùng hai vị Trưởng lão đang được Hạ Lan Hương đưa đến gian phòng của Lâm Tuyết Sương.

Hai mắt của Hạ quản sự đã ươn ướt, vô cùng cảm động. Trong lòng thầm nghĩ, tại sao trên đời này chỉ có một người như Long Phi, sao lại không có một người nam nhân khác giống như vậy, cũng chuộc nàng ra ngoài.

Thậm chí Hạ Lan Hương rất muốn hét lớn: " Đại gia…, ta là hàng khuyến mãi, hãy mang ta theo cùng."

Dừng lại trước cửa gian phòng của Lâm Tuyết Sương, Hạ quản sự thi lễ, nhỏ nhẹ nói:

" Ba vị khách gia đợi cho một chút, Tuyết Sương cô nương đang thu dọn đồ đạc, nhanh chóng sẽ ra ngay. Tiểu nữ cũng phải vào phụ giúp nàng một tay."

Đứng đợi bên ngoài, Đinh Thế Hoành rãnh rỗi liền lên tiếng:

" Tông chủ lão đệ, ngươi định giải quyết chuyện của Tuyết Sương cô nương như thế nào, có đưa về Tông môn hay không?"

Long Phi đứng nhìn ra mấy hòn giả sơn, lạnh nhạt nói:

" Tất nhiên là không, ông cũng hiểu môn quy của Tông môn hà khắc như thế nào mà, chỉ có cô nhi tư chất hơn người mới được thu nhận vào Tông môn. Với lại, đây là lần đầu gặp mặt, ta cần có thời gian kiểm tra, ta tự có sắp xếp khác. "

Đinh Thế Hoành bắt đầu thở ngắn than dài:

" Môn quy là do người đặt, còn phải tùy thời tùy lúc. Lúc nãy, ta có hỏi qua Hạ quản sự thì được biết các mỹ nhân trong Thập Nhị Hoa Bài chỉ bán nghệ không bán thân, người ta là một tấm thân trong trắng đó. Nhưng cho dù không còn trong trắng thì sao, ngươi là Tông chủ, tư tưởng phải tiến bộ một chút."

" Tuyết Sương cô nương là một tuyệt sắc giai nhân, hơn nữa dịu dàng, trang nhã, dáng người thì..."

Long Phi vẫn bình thản nói:

" Ta sẽ sắp xếp cho Tuyết Sương cô nương đến Dược An Các ở Vĩnh An Thành. Xem như là người của ta quản lý mọi sự việc ở đó. Lão béo, ông đừng có làm nhàm nữa có được hay không?"

Đinh Thế Hoành vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói:

" Vĩnh An Thành quá xa Tông môn rồi, sao có thể tiện bề chăm sóc được. Lúc nãy, người làm cho con nhà người ta khóc chết đi sống lại, chắc chắn Tuyết Sương cô nương đã rất thích người. Rõ ràng ngươi trêu đùa con gái nhà người ta rồi lại bỏ rơi."

Thở dài một tiếng, Đinh Thế Hoành lại nói:

" Ài…!!! Sao trước kia, ta không phát hiện tâm lý của ngươi biến thái tới như vậy? Chẳng lẽ ngày xưa ngươi tỏ tình với tiểu sư muội nào đó, nhưng thất bại nên bây giờ muốn đi trả thù xã hội."

Long Phi hai nấm tay siết chặt, trán nổi gân xanh, rất muốn cho lão này một đấm dính vách.

Đinh Thế Hoành càng nói lại càng hăng:

" Nếu không phải là bị tiểu sư muội từ chối tình cảm, thì chắc chắn là bị vị sư tỷ xinh đẹp nào đó chơi đùa, làm cho tâm lý của ngươi trở nên vặn vẹo. Bị đã kích quá lớn, trở thành tâm bệnh, nên bây giờ gặp nữ nhân xinh đẹp là ra sức hành hạ tinh thần của người ta? Ta cũng nghi ngờ chuyện của Diệp Ly Vy chắc chắn có liên quan tới ngươi."

Long Phi thay đổi quyết định của mình, không đấm lão này nữa. Hắn dùng tay nắm lấy cổ áo Đinh Thế Hoành, rồi quăng lên không trung cùng lúc đó tung ra một cước, làm cho Ngũ Trưởng Lão bay đi như lưu tinh, xuyên qua một hòn giả sơn, rồi đập mạnh vào Đại trận phòng ngự.

Cùng lúc đó, Lâm Tuyết Sương cũng bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy Long Phi là mắt ngấn lệ nhòa, nàng chắc chắn hình ảnh người nam nhân này sẽ khắc sâu vào tâm trí nàng suốt đời không quên.

Đúng lúc này, Đinh Thế Hoành lật đật bò trở về, vừa nhìn thấy cảnh này lại hét lớn:

" Đó …. Đó… Lại làm cho con người ta khóc. Ta nói…, sự việc đã rõ ràng như vậy rồi, ta với ngươi cũng là huynh đệ sinh tử tri giao, chuyện này cũng đâu có gì mất mặt, tại sao ngươi lại không dám thừa nhận?... Ááá…."

Á… dài một tiếng! Ngũ Trưởng Lão tiếp tục bay xuyên qua một hòn giả sơn khác, lần này xuyên qua cả Đại trận phòng ngự, không rõ tung tích hiện đang nơi đâu.

Tam Trưởng Lão, từ nãy đến giờ chỉ lầm bầm trong miệng, giờ thì nói thành tiếng:

" Ừm, quá được! Đây sẽ là một một câu chuyện bi thảm ngang trái, kể về cuộc đời từ nhỏ đến lớn của một thiếu niên có tâm lý biến thái, tuy bối cảnh tàm tạm còn nội dung hơi nhàm, thiếu thuyết phục người đọc. Nhưng được cái nam chính lại là Tông chủ, nếu viết thành sách đem bán trong Tông môn. Cho dù mỗi quyển có giá một vạn Nguyên thạch cực phẩm thì cũng có người mua…haha… không tệ… không tệ."

" Aaaa….!!!"

Thân ảnh Tam Trưởng Lão trực tiếp xuyên qua gian phòng, còn người ở nơi đâu thì cũng không ai biết.

Long Phi lấy ra khế ước bán thân của Lâm Tuyết Sương, thả ra một tia thần hồn của nàng, một tia sáng mỏng manh màu lam ngay lập tức bay vào mi tâm của Lâm Tuyết Sương.

Sau đó, Long Phi lấy ra một vạn Nguyên thạch cực phẩm đưa cho Hạ Lan Hương, xem như tiền bồi thường hai hòn giả sơn, phòng ốc và chi phí tu sữa đại trận.

Lúc này, Long Phi và Lâm Tuyết Sương đã rời khỏi Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu. Hắn cũng đã dùng thần hồn ngọc phù truyền tin cho hai vị Trưởng lão, báo cho bọn họ, trước trở về Tông môn. Còn hắn sẽ đưa Lâm Tuyết Sương về Vĩnh An Thành, sắp xếp một số chuyện rồi về sau.

Một ngọc thể thướt tha đang đứng giữa khí trời se lạnh của buổi sáng sớm, một thân ảnh kiên cường mạnh mẽ đang ẩn hiện giữa lớp sương mờ.

Tuyết Sương đang đứng bên cạnh Long Phi với một tâm trạng không nói nên lời, một cảm giác an ổn cùng hạnh phúc trước nay chưa từng có. Nàng muốn cảm giác này mãi mãi không biến mất, có lẽ… nàng đã yêu người nam nhân này, ngay trong lần đầu tiên gặp mặt.

Nàng hy vọng đêm nay vĩnh viễn sẽ không sáng, mặt trời không bao giờ mọc. Bởi nàng biết khoảng cách giữa hai người quá xa, nàng chỉ là một nữ tử chốn hoa lâu, còn chàng có thể dễ dàng đem nàng ra khỏi nơi đó, mà ngay cả các phú thương, cường giả một phương cũng không làm được.

Mân mê đôi môi hồng một lúc, nàng cũng lên tiếng: " Tiểu nữ đa tạ ân nhân đã cứu giúp."

Thật sự cái câu mà Tuyết Sương muốn nói nhất, chính là " Thiếp cám ơn chàng", nhưng lý trí lại không cho phép nàng lên tiếng.

Còn Long Phi thì tâm trạng cũng rối bời không kém, vừa cảm thấy bi ai cho số phận của Tuyết Sương, lại có một chút cảm giác khó tả xuất phát từ sâu thẳm trong nội tâm.

Thời gian cứ lặng lẽ, bình hòa trôi qua một lúc, thì Long Phi cũng lên tiếng:

" Cô nương không cần phải cảm ơn, chỉ là số phận tình cờ cho chúng ta gặp nhau. Nếu là một người khác mà không phải là cô nương, thì có lẽ… ta vẫn làm như vậy. Sau này, cô nương có dự định gì hay không?"

Tuyết Sương, gương mặt có phần thơ thẩn mông lung, nàng nhỏ nhẹ đáp:

" Chuyện xảy ra ngày hôm nay như một giấc mơ, tiểu nữ chưa từng nghĩ việc này có thể xảy ra. Hiện tại, hoàn toàn chưa có dự tính gì cho tương lai."

" Cô nương cũng có tu luyện võ đạo, nếu ta không lầm thì cảnh giới của cô nương là Võ Vương có phải không?" Long Phi hỏi tiếp

" Đúng là như vậy, bởi vì theo lệnh của Lâu chủ, nên hầu hết mọi người trong Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu đều có tu luyện võ đạo. Tiểu nữ tư chất thấp kém, qua nhiều năm cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Võ Vương." Tuyết Sương đáp.

Long Phi nhìn Tuyết Sương một lúc, rồi chậm rãi nói:

" Nhưng khả năng chịu khó học hỏi của cô nương rất cao, lại có kiến thức sâu rộng. Ta đang cần một người giúp ta quản lý việc kinh doanh đan dược. Cô nương có muốn đi cùng với ta hay không?"

Không cần một cái chớp mắt để suy nghĩ, thì ngay lập tức Tuyết Sương đã trả lời:

" Nếu được như vậy thì không còn gì bằng, tiểu nữ cám ơn ân nhân vô cùng."

Long Phi vui vẻ, cười nói:

" Ta tên là Long Phi, mọi người thường gọi ta là Quỷ Kiếm Ca. Nàng muốn gọi ta như thế nào cũng được, nhưng không cần gọi ta là ân nhân nữa. Với lại từ nay cuộc sống của nàng cũng đã bước sang một trang mới, ta sẽ đổi một cái tên khác cho nàng. Gọi là Lâm Tuyết Nhi, nàng cảm thấy như thế nào?"

Lâm Tuyết Sương giống như được sống lại một kiếp, trong lòng vui sướng khó mà kể xiết, nàng liền nói:

" Tuyết… Nhi, cám ơn… Long Phi Ca."

Hiện giờ, tâm trạng Long Phi đã có phần trấn định hơn vừa rồi, nghiêm túc nói:

" Thôi được rồi, không cần khách sáo nữa. Ta sẽ đưa nàng đến nơi ở mới, cũng là nơi làm việc của nàng."

Một đoàn quang mang hiện ra bao bọc cả hai người Long Phi rồi biến mất.

Nhưng trước đó trong tích tắc, Tuyết Nhi đã len lén nắm lấy bàn tay của Long Phi. Cuối cùng trong tình yêu, đối với mọi nữ nhân, lý trí vẫn là thứ vô nghĩa.