Chương 33: Tô Bá Thiên và Lý Du Nhi.

Ẩn Nguyên Tông

Chương 33: Tô Bá Thiên và Lý Du Nhi.

Long Phi và Đinh Thế Hoành đang dẫn theo Linh Lan, dùng dịch chuyển không gian đi tới phiến rừng mà nhóm người Đại Trưởng Lão đã dừng lại.

Tại một vị trí không xác định, không gian bổng nhiên mơ hồ, rồi ba người Long Phi liền bước ra từ chổ đó.

Linh Lan nhìn xa xa vào hư không, hướng về phía Tây của dãy sơn mạch Lạc Thiên Phong, rồi nàng quay sang nói với Long Phi:

" Vị trí của Cửu Trưởng Lão đã dừng lại, chúng ta tiếp tục đi thẳng theo hướng này khoảng hai trăm dặm có thể sẽ gặp được Cửu Trưởng Lão cùng với mọi người. Không biết có thể gặp được Linh Linh hay không, đã lâu rồi Linh Lan không được gặp muội muội của mình, không biết tu vi đã tiến triển như thế nào."

Tuy Linh Lan không phải là một Yêu Đế, nhưng cũng là một Yêu Tôn hậu kỳ. Các loài Yêu Hồ trong Yêu tộc, thật sự rất khó tiến cấp, để đạt đến cấp bậc Yếu thú Bát cấp, tức là một Yêu Tôn, thì Linh Lan đã phải tu luyện hơn hai vạn năm.

Con số này là tương đương với thọ nguyên của một Võ Đế bình thường, nhưng trong Yêu tộc thì cũng chỉ được xem là mới bước vào tuổi thành niên mà thôi.

Còn Linh Linh là muội muội của Linh Lan, chỉ có cảnh giới Yêu Tông trung kỳ, những tính cách lại thùy mị và điềm đạm hơn Linh Lan rất nhiều, nếu nói hoàn toàn trái ngược cũng không sai.

Linh Linh cũng chính là một con Thất Thải Yêu Hồ còn lại nằm trong tay của Đại Trưởng Lão.

Khi một lần nữa bước ra khỏi không gian thì mấy người Long Phi đã gặp được nhóm người của Đại Trưởng Lão. Hiện giờ, trời sắp đổ cơn mưa, mây đen tứ phía lũ lượt kéo về.

Lúc này, Đại Trưởng Lão đã đi đến chổ của Lý Du Nhi. Sau một vài lần quan sát và tiếp cận, hiện giờ Tô Bá Thiên có thể khẳng định, Lý Du Nhi không có bị người khác điều khiển.

Trạng thái bây giờ của Lý Du Nhi giống như là mộng du, nàng cũng không biết mình đang làm gì, tất cả cử chỉ hành động hiện giờ của nàng giống như là phản xạ có điều kiện và các thói quen đã được hình thành trong cuộc sống.

Vì để đề phòng địch nhân sử dụng những thủ đoạn mờ ám lên cơ thể của Lý Du Nhi, nếu ngay bây giờ đưa Lý Du Nhi về Tông môn, có thể để lại mối họa ngầm về sau. Nên Tô Bá Thiên quyết định chỉ cần đem Thần hồn đã được phong ấn của nàng về Tông môn, và phục sinh lại một cách hoàn mỹ là ổn thỏa nhất.

Nhưng muốn làm như vậy cũng không dễ dàng gì, với trạng thái mộng du của Lý Du Nhi, nàng sẽ xem hành động của Tô Bá Thiên là gây tổn hại cho bản thân mình, và Tô Bá Thiên lúc này cũng chính là địch nhân của nàng.

Giờ đây, một trận chiến giữa Tô Bá Thiên và Lý Du Nhi là điều không thể tránh khỏi. Không để mất quá nhiều thời gian, nguyên lực trong cơ thể Tô Bá Thiên đã bắt đầu khởi động, một cỗ khí tức cường đại của Võ Đế đỉnh phong đã lan tỏa ra xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người cúng đã ngầm hiểu. Linh Lan và Linh Linh đều đã quay trở về Ngọc phù triệu hồi từ trước, ngoại trừ Đại Trưởng Lão sẽ đấu với Lý Du Nhi. Bốn người còn lại đã lần lượt chia ra bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc để trợ trận.

Đồng thời cũng quan sát xung quanh đề phòng có người khác cảm nhận được dư chấn của trận đấu mà đến. Mọi người đang cách chổ của Tô Bá Thiên khoảng mười dặm, với khoảng cách này vừa đủ để Võ Đế sử dụng Thần hồn cảm ứng theo dõi trận đấu, mà không bỏ sót một chi tiết nào.

Bốn người Long Phi đang phiêu phù trên không trung, thì Đinh Thế Hoành truyền âm cho Long Phi nói:

" Tông chủ lão đệ, hôm nay cho ngươi thấy một phần bản lĩnh của Đại Trưởng Lão. Lý Du Nhi xem như là một đối thủ không tệ, mặc dù chỉ mới vừa bước vào cảnh giới Võ Đế đỉnh phong. Nhưng thực lực không thể xem thường, không phải ngẫu nhiên mà cố Tông chủ đề cử Lý Du Nhi vào vị trí này."

Thật sự mà nói, thiên phú võ đạo của Lý Du Nhi còn cao hơn Long Phi một bậc. Nhưng bởi vì tính cách quá trẻ con nên không thể ngồi vào cái ghế Tông chủ, thêm một phần nữa là quá lười.

Nếu lười mà có bảng xếp hạng thì nàng là vô địch. Hai phần ba thời gian của Lý Du Nhi là dùng để ngủ, nhưng đây cũng chính là điều kinh khủng nhất. Các võ giả khác mà biết có người chỉ cần tu luyện sơ sơ rồi ngủ, cũng có thể đạt đến cảnh giới Võ Đế đỉnh phong. Thì phần lớn chắc sẽ tự bạo thần hồn, quyên sinh theo Tổ tông.

Long Phi cũng cười cười, không có phủ nhận lời nói của Ngũ Trưởng Lão. Nếu hiện giờ, để cho hắn đánh cùng Lý Du Nhi một trận, thì phần thắng của hắn chỉ có bốn phần còn Lý Du Nhi là sáu phần, trừ khi… sử dụng tất cả các thủ đoạn mới mong có thế cải biến được cái thế cuộc này.

Tô Bá Thiên lẳng lặng đứng ở giữa không trung, ánh mắt cương nghị thể hiện sự điềm tĩnh đến đáng sợ. Khoác trên người một cái trường bào đen, hai ống tay áo và cả tà áo đang phất phơ theo gió.

Cơ thể Lý Du Nhi đã cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại, một sự bất an nguy hiểm đến tính mạng. Ngay lập tức, trên làn da của nàng bắt đầu xuất hiện những hoa văn, đồ án chằng chịt màu đỏ rực rỡ như dung nham.

Đôi mắt vô thần đã tỏa ra nhàn nhạt huyết sắc quang mang, một cỗ khí tức kinh người hoàn toàn được giải phóng. Như dã thú đã mất đi xiềng xích, một luồng sát ý khủng bố xộc thẳng lên trời.

Cùng lúc đó, khí tức của Đại Trưởng Lão đột nhiên bộc phát như sóng đánh vỡ đê, ầm ầm lan tỏa ra mọi hướng với một tốc độ nhanh khủng khiếp.

Bốn người Long Phi vốn còn đang truyền âm thảo luận, thì có cảm giác bị một bàn tay vô hình bốp chặt yết hầu, tất cả sự tranh luận đều lập tức ngừng lại. Mặc dù bọn họ cách hai người Đại Trưởng Lão khoảng mười dặm, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng bởi hai cỗ khí tức khủng bố này.

Lý Du Nhi nhấc chân lên để lại một chuỗi tàn ảnh, cứ như đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Bá Thiên.

Nàng xiết chặt nắm đấm màu dung nham, nhiệt độ tỏa ra từ nắm đấm làm cho không khí trở nên vặn vẹo, thanh thế giống như ma thần hàng lâm, rồi đánh thẳng vào người Tô Bá Thiên.

Đồng thời lúc này, Tô Bá Thiên nhẹ nhàng đưa ra cánh tay của mình, nhưng động tác nhanh đến mức mà không ai có thể thấy nó được bắt đầu như thế nào. Quang mang chói mắt, từng dòng lôi điện như đang nhảy múa trên cánh tay của Đại Trưởng Lão, rồi đỡ lấy một quyền của Lý Du Nhi.

Ầm!!!

Hai quyền va vào nhau, một tiếng nổ nặng nề vang lên, hỏa tinh và lôi điện đan xen ngập trời. Lực phản chấn đã đẩy hai người cách xa nhau một đoạn.

Qua một quyền giao phong thì hai người vẫn chưa có ai bị thương, thậm chí một chút xây xát cũng không có.

Quần áo Lý Du Nhi có phần tả tơi hơn một chút, đôi giày cũng đã biến mất chỉ còn lại một đôi chân trần tuyết trắng không nhiễm chút bụi trần nào.

Nàng đứng phiêu phù giữa không trung giống như một u linh, huyết sắc quang mang trong mắt ngày càng nồng đậm, dường như muốn ngưng thực thành hai viên hồng ngọc đỏ thẫm. Huyết quang càng lúc càng sáng, càng lúc càng yêu dị.

Lý Du Nhi hững hờ liếc nhìn về phía Đại Trưởng Lão, thần sắc vô cảm đã trở nên lạnh lùng. Chân trần lặng yên không một tiếng động dẫm lên hư không, trong nháy mắt cả người tan biến.

Nhưng lần này nàng không tiến về phía Đại Trưởng Lão mà lui lại một khoảng cách xa, xuất hiện một lần nữa thì nàng đã cách Tô Bá Thiên gần một dặm.

Lúc này, xung quanh Lý Du Nhi là vô số tinh quang hỏa diễm nhỏ như đom đóm lập lòe ẩn hiện. Những đóm lữa nhỏ này bay thẳng lên bầu trời như một cơn mưa, vô cùng đẹp mắt. Thậm chí làm cho bốn người Long Phi đang quan chiến phải trầm trồ vổ tay khen ngợi, còn Đại Trưởng Lão thì cân nhắc suy nghĩ có nên đánh luôn cả năm người hay không.

Ngay tức khắc, bầu trời tâm tối trở nên sôi sục, từ trong mây đen có vài điểm sáng bổng xuất hiện. Những đóm lữa nhỏ đã biến thành những quả cầu lữa khổng lồ to như những gốc cây cổ thụ hàng ngàn năm tuổi, rơi xuống giống như mưa sao băng cả về hình thức lẫn tốc độ.

Đây chính là một trong những Thiên cấp Vũ kỹ của Lý Du Nhi, Liệt Diễm Phệ Thiên. Một khi Thiên cấp Vũ Kỹ đã được thi triển, thì uy lực của nó đè nén cả không gian, làm cho võ giả muốn dùng kỹ năng dịch chuyển không gian để tránh né là điều không thể nào. Chỉ có thể dùng Thân pháp Vũ kỹ để tránh công kích, nhưng trong trường hợp này muốn tránh né là vô cùng khó.

Tốc độ những quả cầu lửa rơi xuống quá nhanh, phạm vi lại rất rộng, ngay cả bốn người Long Phi đang ở ngoài rìa phạm vi ảnh hưởng, cũng phải vận nguyên lực hình thành quang tráo hộ thể.

Hai mắt Tô Bá Thiên nheo lại, ánh mắt tuy có phần ngưng trọng nhưng đối với Tô Bá Thiên, việc né tránh là không cần thiết.