Chương 40: Tiêu Ưng Tộc

Ẩn Nguyên Tông

Chương 40: Tiêu Ưng Tộc

Nam Phương Hà mênh mông sóng cuộn, con sông này là do hàng vạn con suối từ dãy sơn mạch Lạc Thiên Phong chảy xuống tạo thành. Ngày đêm mang theo dòng nước biếc đi qua rất nhiều quốc gia, xuất phát từ lãnh thổ của Đông Anh Quốc chảy xuôi xuống phía Nam đi qua Ly Khê Quốc, rồi không ngừng đổ vào Vô Tận Hải.

Lúc này, ngay cạnh bờ sông là nhóm ba người Long Phi đang ngồi nghỉ ngơi dưới một tán cây to. Từ Đông Anh Quốc đi đến Ly Khê Quốc đối với một võ giả có cảnh giới thấp hơn Võ Đế, mà không sử dụng truyền tống trận thì mất khoảng nữa năm, còn kết hợp với việc sử dụng truyền tống trận ở các thành thị lớn thì mất khoảng ba tháng. Còn đối với nhóm người Long Phi thì chỉ cần hai tuần nếu có sử dụng các truyền tống trận.

Bây giờ, ba người Long Phi đang đi đến Đế đô của Thiên Ba Quốc, để sử dụng truyền tống trận ở thành thị này tiếp tục đi xuống phía nam.

Nơi đây khá là hoang vắng, phía sau Long Phi là mấy ngọn núi nhỏ. Bổng nhiên, từ trên đỉnh núi một đầu hắc điểu lượn lờ bay xuống, cơ thể tương đương một người trưởng thành, móng vuốt sắc như đao kiếm, cắp mắt sáng quắc dường như đang tìm kiếm con mồi.

Nhanh như cắt, bóng đen từ bầu trời sà xuống chổ ba người Long Phi. Thấy thế, Đinh Thế Hoành hai mắt trợn to, rồi hét lớn:

" Ngon …! Mấy bữa nay hao tâm tổn trí, làm cho ta quên cả chuyện ăn uống. Xem như trời xanh còn có mắt, ít nhất cũng không quá chèn ép người khác, con hắc điểu này mà đem đi quay thì cũng đủ cho ba người chúng ta no nê một bữa."

Hắc điểu vừa sà xuống tới, định đưa cặp móng vuốt gắp lấy mấy người Long Phi, thì một luồng nguyên lực hóa thành một cự chưởng chụp lấy đầu hắc điểu rồi đập mạnh xuống đất. Bị cự chưởng đè chặt trên mặt đất, hắc điểu vô cùng khủng hoảng, kịch liệt giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát được.

Đinh Thế Hoành phóng tới ra sức nhổ lông của hắc điểu định làm ngay cho nóng. Nhưng con hắc điểu càng lúc càng giãy dụa dữ dội, rồi đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai của nữ nhân. Ngay lập tức biến thành một thiếu nữ tuổi tầm đôi mươi, toàn thân phủ trong bộ hắc phục, nhìn ba người Long Phi với ánh mắt thù hằn.

" Võ giả nhân loại ngông cuồng, nơi đây là địa phận của Tiêu Ưng Tộc, các ngươi dám đả thương ta. Có tin ta kêu tộc nhân tiêu diệt các ngươi, ngay cả thần hồn cũng không buông tha."

Đinh Thế Hoành liền bật dậy lùi ra sau, thần sắc cũng có vài phần ngạc nhiên, không ngờ con hắc điểu này là một đầu yêu thú chứ không phải dã thú, hắn rất nhanh định thần lại rồi nói:

" Cô nương, vừa rồi tại hạ chỉ đè xuống nhổ có mấy cọng lông, cô nương làm gì mà căng. Chưa kể đến việc này là do cô nương tấn công bọn ta trước. Cô nương đừng có ỷ mình là yêu thú liền không nói lý lẽ."

Thiếu nữ giận dữ, một tay thì ôm bụng, một tay còn lại chỉ về phía Đinh Thế Hoành, lắp bắp nói:

" Ngươi… ngươi… ngươi còn dám nói."

Lúc này, thiếu nữ lấy ra từ trong người một tấm phù lục màu đen, rồi dùng nguyên lực đốt cháy nó.

Phía trên đỉnh núi, mây đen nhanh chóng kéo đến, đám mây này chính là do yêu khí hội tụ mà thành. Rất nhanh mây đen đã kéo đến chổ đám người Long Phi, có vài chục thân ảnh bước ra từ đám mây nhìn chằm chằm đám người Long Phi.

Người thiếu nữ vùng dậy bay lại chổ đám mây đen, rồi khóc lớn:

" Hu hu…! Đại ca, bọn họ ăn hiếp muội. Muội chỉ định đem bọn họ về động phủ chơi cho vui vài hôm thôi. Vậy mà bọn họ lại đánh muội, không những vậy bọn họ còn định ăn thịt muội."

Ngay cả Long Phi và Cổ U Minh cũng có vài phần bất ngờ, nữ yêu này có phần đặc biệt. Là yêu thú nhưng toàn thân lại không có yêu khí, khác hẵn với mấy chục người đứng bên cạnh. Nhìn tới nhìn lui thì đây là một đầu yêu thú ngũ cấp, cũng chính là Yêu Vương. Cảm nhận khí tức tỏa ra từ người nàng thì có lẽ vừa mới tấn cấp Yêu Vương gần đây, cũng vừa mời biết hóa hình người không lâu, nhưng trên người một tia yêu khí cũng không có, ngay từ đầu đã làm cho ba người bọn họ lầm tưởng đây là dã thú.

Trên mặt Đinh Thế Hoành không có một tia dị sắc nào, vẫn trấn định tự nhiên, hừ lạnh một tiếng, liền nói:

" Cô nương cũng đừng có tự tin thái quá như vậy, ăn... ừm… ta xác nhận là có ý định này, còn hiếp thì không có à. Cô nương, xin hãy giữ tự trọng một chút! Nam nhân chúng ta không có dễ dãi tới như thế. Nhưng lúc đó, tại hạ tưởng cô nương là dã thú nên mới có ý định này thôi, còn thịt yêu thú thật sự mà nói thì mùi vị quá tệ, cho dù có năn nỉ ta cũng không ăn. Hơn nữa…, ta xin nhấn mạnh lại là hơn nữa, chính cô nương mới là người muốn đem bọn ta đi ăn thịt trước. Ta…à hèm… ta chỉ là tự vệ thôi, cô nương làm gì mà căng."

Người thiếu nữ tiến tới phía trước một bước, cơn gió đầu hè thổi mạnh làm cho bộ hắc phục bó sát cơ thể, vô tình để lộ ra những đường cong u nhã, vòng eo tinh tế, dáng người thướt tha. Hai tay thiếu nữ chống nạnh ở eo, đôi môi cong lên, nhìn thẳng ba người Long Phi, rồi nhẹ nhàng nhả ra hai chữ:

" Vô sỉ!"

" Ta có nói muốn ăn thịt ba người các ngươi khi nào. Ta tuy là Ưng tộc trong Yêu tộc, nhưng ta ăn chay…, đúng vậy là ăn chay đó… Hả?... Tên béo kia, cái mặt của người nhìn ta như vậy là có ý gì? Chưa bao giờ thấy chim ưng ăn chay hay sao? Ngươi làm gì mà căng."

Một nam tử cường tráng, cơ bắp to cuồn cuộn, sau lưng còn có một đôi cánh màu đen, đôi mắt sắc lạnh nhìn mấy người Long Phi, liền nói:

" Chính xác là như vậy! Tiểu muội Tiêu Thanh của ta tuy có chút kỳ quặc, nhưng thật sự là nàng ta ăn chay. Tiêu Ưng Tộc bọn ta cũng không có ăn thịt nhân tộc. Đôi khi nơi đây cũng có người lên núi đốn củi hoặc hái thảo dược, tiểu muội của ta vừa mới hóa hình người nên còn tò mò, thỉnh thoảng nàng có bắt vài người về động phủ để chơi. Chúng ta cũng không phải là loại hung ác ỷ mạnh hiếp yếu, sau khi tiểu muội ta chơi chán thì cũng bồi thường vài cây thảo dược rồi thả về. Nếu các vị nếu bằng lòng về động phủ của tiểu muội ta chơi vài ngày, ta sẽ tặng mỗi người ba cây Ngũ cấp thảo dược làm quà."

Những người bình thường trong mắt của yêu thú cấp bậc yêu vương trở lên thì không khác gì một con mèo con. Một cô gái gặp một con mèo con dễ thương và muốn đem về nuôi, chẳng lẽ còn ngồi xuống cùng nó trò chuyện rồi lại thương lượng đúng sai hay sao? Chắc chắn là nắm cổ đem về nhà trước rồi tính tiếp.

Khi ra ngoài, ba người Long Phi đều áp chế cảnh giới ở mức Võ Tông, cô gái tên gọi là Tiêu Thanh này chỉ là một Yêu Vương thì không thể nào nhìn ra được ba người này có thực lực cao hơn mình. Nên cứ nghĩ là mấy người bình thường như lần trước, định bắt về động phủ chơi vài ngày cho vui. Nào ngờ hôm nay gặp phải mấy tảng đá cứng.

Còn đại ca Tiêu Thanh chính là một Yêu Tông liền nhìn ra được cảnh giới của mấy người Long Phi. Nên thái độ cũng có phần hòa nhã, bọn họ tuy chỉ có một Yêu Tông nhưng mấy chục thân ảnh còn lại đều là Yêu Hoàng hoặc Yêu Vương, vì vậy cũng không cần phải quá sợ ba người Long Phi.

Có thể tùy tiện kéo ra một đội hình như vậy, thì cũng đoán được lờ mờ cái Tiêu Ưng Tộc này cũng là bá chủ một phương.

Nhưng đối với ba người Long Phi cho dù có ba Yêu Đế đứng ngay tại đây, thì họ cũng không để vào mắt. Cổ U Minh thấy Đinh Thế Hoành nói chuyện cải lương quá nhiều, liền bực tức lên tiếng:

" Lão béo, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Đừng có lý sự vớ vẫn, chuyện này đơn giản chỉ cần nhâc tay một cái là xong, ngươi nói nhiều như vậy để làm gì?"

Cổ U Minh vừa mệt, vừa đói định nhanh chóng đi đến Đế đô của Thiên Ba Quốc ăn một bữa rồi dùng truyền tống trận đi tiếp xuống phía nam, nên trong người cũng có một chút bực dọc, lúc này sát ý cũng đã lúc ẩn lúc hiện.