Chương 44: Cổ Ly Mộ Địa (2)

Ẩn Nguyên Tông

Chương 44: Cổ Ly Mộ Địa (2)

Cổ U Minh quay lại thì bắt gặp Long Phi và Đinh Thế Hoành nhìn mình với ánh mắt vô cùng cổ quái, hắn liền nói:

" Các ngươi nhìn cái gì? Ta có vấn đề gì sao?"

Ngay lập tức, Long Phi liền trả lời:

" Lão tam, lúc nãy xung quanh người của ông là cuồn cuộn sát khí. Nếu tên đó đứng lại lâu hơn một chút nữa thì có thể vỡ tim mà chết. Chẳng lẽ nào, ông không hay biết một chút gì hay sao?"

" Ta có phóng ra sát khí sao? Không thể nào, hai người các ngươi có nhầm hay không?" Cổ U Minh đáp.

Lúc này, Long Phi lấy ra từ Không Gian Giới Chỉ của mình một bình ngọc màu lục quăng qua cho Cổ U Minh, nói:

" Trong bình này có mười viên Thanh Tâm Đan, cứ cách năm ngày lại uống một viên. Có lẽ do âm khí nơi này vừa nồng đậm lại vừa hỗn tạp, nên có phần nào đó ảnh hưởng đến cơ thể của ông. Cẩn thận là không thừa, tốt nhất là uống ngay một viên đi."

Cổ U Minh dùng tay xoa xoa càm, tự thì thầm:

" Thật sự là mình có phóng ra sát khí hay sao? Rõ ràng bản thân mình cảm thấy rất khỏe, rất bình thường mà. Ài…! Thôi được rồi, cứ uống một viên vậy."

Gương mặt của Đinh Thế Hoành có một chút biến hóa, nhìn hai người Long Phi nói:

" Hai người các ngươi cảm thấy chuyện mà tên kia nói như thế nào? Liệu chúng ta có nên đi đến cái cổ di chỉ đó hay không? Còn theo ta thì nên đi một chuyến xem sao, dù gì Đế ma khí mà chúng ta cần tìm cũng nằm sâu trong lòng đất, nếu không đi đến cái cổ di chỉ này thì cũng phải tìm một cái vực sâu nào đó mà bay xuống dưới thử vận khí. Không bằng chúng ta đi đến cổ di chỉ tìm Đế ma khí nhân tiện biết đâu còn kiếm thêm được chút cháo."

Cổ U Minh và Long Phi lập tức gật đầu, đồng thanh nói: " Đồng ý!"

Cổ U Minh lại nói tiếp:

" Có thể chúng ta là một trong những nhóm người đầu tiên đang trên đường tiến đến cổ di chỉ. Vài ngày sau, số lượng võ giả sẽ càng lúc càng nhiều. Bọn người vừa nãy, đúng là không biết tự lượng sức mình. Theo ta thấy nơi này, cho dù võ giả có cảnh giới Võ Hoàng thì cũng có đi mà không có về, bọn chúng vì lợi ích mơ hồ mà đánh mất lý trí."

Cổ U Minh vừa dứt lời thì ba người Long Phi nghe có mấy tiếng khóc la thảm thiết vang lên, đúng là tiếng của năm người võ giả vừa rồi. Mới bước vào Cổ Ly Mộ Địa chưa được năm phút, toàn đội bỏ mạng không sót một ai.

Long Phi thở dài một hơi, nói:

" Trong cuộc đời, đôi khi có những cơ hội là một canh bạc năm ăn năm thua. Hoặc là sống tiếp và trở thành cường giả, hoặc là mọi thứ tan theo mây khói trở về với cát bụi. Trong thâm tâm mỗi người đều có tâm lý muốn đánh bạc, muốn tìm được kỳ ngộ để nhanh chóng bước lên con đường của những cường giả. Đây là một con đường tắt mà hầu như ai cũng muốn đi, tuy nhiên tuyệt đại đa số đều dừng lại ở hai chữ thất bại, nhưng không nên quên thỉnh thoảng luôn có người thành công. Chỉ cần có một người thành công sẽ làm cho hàng ngàn, hàng vạn người khác dấy lên hy vọng."

Long Phi cười cười, lại nói tiếp:

" Cho dù thấy cơ hội trước mắt có muôn vàn nguy hiểm cũng không chịu từ bỏ hy vọng. Có biết là tại sao hay không?... Bởi vì trong tiềm thức của mỗi người luôn luôn cho mình là nhất. Lúc nào cũng nghĩ mình mới là người xứng đáng gặp được kỳ ngộ, mới là người được những thứ quý giá nhất trên đời, mà không phải là một ai khác. Chính cái tâm lý này đã đẩy nhiều người đi đến thất bại, đẩy nhiều người đi đến táng gia bại sản, mất cả người thân lẫn bạn hữu, thậm chí là mất cả tính mạng."

Các ngươi muốn một bước là nhất phi trùng thiên, một bước là từ con sâu nhỏ trở thành rồng. Được!!! Tất cả các hung địa, cổ di chỉ, di tích thập phần nguy hiểm,… đều sẽ cho các ngươi cơ hội này. Hãy lấy tính mạng của mình ra mà cá cược!

Ba người Long Phi bước vào bên trong cổ địa một đoạn ngắn, liền thấy trước mặt mình là vô số cổ mộ, nơi đây là một cái nghĩa địa phi thường rộng lớn, cái nghĩa địa này đã tồn tại từ rất lâu, từ trước khi sinh ra bốn cái Siêu cường Đế quốc. Cho thấy Cổ Ly Mộ Địa đã có ít nhất là tám mươi vạn năm tuổi. Tuy nhiên, nơi đây cũng thường xuyên có những ngôi mộ mới của các võ giả là M tu hoặc Quỷ tu.

Mặc dù đã trải qua hàng vạn năm, nhưng do khí hậu và thổ nhưỡng nơi đây, cộng thêm các trận pháp được bố trí khi xây ngôi mộ để bảo vệ ngôi mộ trước mưa gió và thời gian, mà các thi thể được bảo quản khá tốt, ít nhất là cũng còn xương không đến nổi trở thành cát bụi.

Trước mỗi phần mộ đều có một khối bia đá cũ nát không còn rõ chữ, những ngôi mộ có trận pháp phòng ngự tương đối yếu đều bị tàn phá nặng nề. Bia đá chỉ còn một góc nhỏ ở chân đế, quan tài lộ thiên mục nát một nữa, có thể nhìn thấy rõ xương trắng ở bên trong.

Bổng nhiên, những tiếng "lộp cộp", "răng rắc" vang lên tăng dần đều, những bộ xương trắng và thi thể thối rữa bắt đầu chui ra khỏi quan tài hoặc là từ bên dưới các phần mộ bắt đầu trèo lên. Số lượng là không thể đếm nổi, chí ít cũng hơn một ngàn vạn.

Sắc mặt mấy người Long Phi không có quá nhiều ngưng trọng nhưng có phần đề phòng, Cổ U Minh nói:

" Đây là Âm Thi Sát, có lẽ là do võ giả xông vào Cổ Ly Mộ Địa ngày càng nhiều đã làm cho bọn chúng thức tỉnh. Theo ta nghĩ năm tên võ giả vừa rồi chắc là bị mấy con Âm Thi Sát thức tỉnh đầu tiên vây giết."

Cái gọi là Âm Thi Sát không giống như Khô Lâu Quỷ. Những Âm Thi Sát này được sinh ra từ những xác chết có chất chứa oán khí, chấp niệm trong lòng mà không tiêu tán. Bản thân bọn chúng có linh trí rất thấp chỉ biết cắn giết các sinh vật khác, thực lực thì bằng một nữa lúc còn sống, nếu lúc sống là một Võ Hoàng hậu kỳ thì khi biến thành Âm Thi Sát sẽ có cảnh giới Võ Hoàng trung kỳ.

Còn bản thân Khô Lâu Quỷ có linh trí rất cao không khác gì lúc còn sống. Chỉ là mất đi ký ức của kiếp trước, được trọng sinh sống lại một kiếp không những thực lực không giảm mà còn tăng thêm một bậc. Thậm chí có những Khô Lâu Quỷ thông minh, mặc dù bị mất ký ức nhưng lại dựa vào công pháp, vũ kỹ đang tu luyện, vật dụng tùy thân để tìm hiểu một chút manh mối về kiếp trước của bản thân mình, từ đó trả thù địch nhân hoặc quay về thủ hộ cho gia tộc, Tông môn.

Âm Thi Sát chỉ cần xác chết có một chút oán niệm không tan, công thêm môi trường xung quanh có âm khí nồng đậm là có thể sinh ra, vì vậy những nơi như Cổ Ly Mộ Địa thì số lượng là rất lớn. Nhưng Khô Lâu Quỷ thì không như vậy, cho dù điều kiện có thích hợp như thế nào đi chăng nữa thì trong một vạn cái xác chưa chắc sinh ra được một con Khô Lâu Quỷ.

Rất nhiều Âm Thi Sát đồng loạt đưa hốc mắt nhìn về hướng ba người Long Phi, nếu con mắt của chúng còn tồn tại thì chắc chắn đây sẽ là những ánh mắt cuồng nhiệt khi thấy được mỹ vị ngon nhất trên đời. Giống như bị bỏ đói lâu năm, bọn chúng đồng thời lao tới trong cơn thèm khát.

Một cái xác khô vừa trèo ra từ phần mộ, trên người vẫn còn sót lại một bộ đạo bào rách rưới màu lam đen cổ xưa. Tên lão đạo này lúc còn sống, cảnh giới có thể rất cao, nguyên lực đã rèn luyện huyết nhục xương cốt vô cùng rắn chắc. Dù đã trải qua vô số năm tháng mà cơ thể của hắn vẫn còn ở trạng thái khá tốt so với các tên khác. Ba phần tư gương mặt đã hư thối nhưng vẫn còn lại một tròng mắt, gió thổi mấy mảnh vải tả tơi làm lộ ra vài cọng xương sườn lấm tấm thịt đỏ. Móng tay của tên Âm Thi Sát này dài hơn một tấc, hai cánh tay chỉ còn trơ trọi mấy khúc xương trắng.

Nhìn theo hướng đám Âm Thi Sát đang tiến về phía ba người Long Phi, từng lớp cơ thịt còn sót lại trên mặt của hắn bắt đầu nhăn nhúm, hiện ra một nụ cười quỷ dị cứng ngắc. Tuy Âm Thi Sát có linh trí rất thấp, nhưng đối với những cỗ Âm Thi Sát lâu năm có cảnh giới cao, thì một số cảm xúc thông thường vẫn có thể biểu hiện ra được.

Từng đám Âm Thi Sát ùn ùn kéo đến chổ nhóm người Long Phi, tất cả đều nhe nanh, mua vuốt muốn xé bọn họ thành từng mảnh nhỏ.

Long Phi vận nguyên lực hóa thành một cỗ hàn khí lạnh thấu xương, hàn khí tạo thành một vòng xoáy càng lúc càng lớn, rồi dần hình thành một cơn lốc xoáy cực đại đem vạn vật trong phạm vi năm dặm đều cuốn vào bên trong. Từng đám, từng đám Âm Thi Sát bị cuốn vào lốc xoáy, rồi bị xay nát thành từng mảnh băng nhỏ, ngay cả đất đá trong phạm vi ảnh hưởng cũng bị tróc lên một mảng lớn. Xung quanh ngoại vi của cơn lốc xoáy, kết lên một tầng băng tuyết thật dày, làm cho mặt đất chỉ còn lại một màu trắng xóa.