Chương 45: Âm Thi Sát

Ẩn Nguyên Tông

Chương 45: Âm Thi Sát

Cơn lốc băng giá tan đi, để lại hàng vạn bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời u ám.

Đúng lúc này, một luồng nguyên lực mênh mông từ dưới đất tràn lên cấp tốc chạy tới chổ ba người Long Phi, cỗ lực lượng này khủng bố đến cực điểm làm cho không gian đầy tuyết vốn giá rét, thì giờ càng thêm âm lãnh.

Một tiếng rống như sét đánh, vang vọng hàng chục dặm phá vỡ bầu không khí yên lặng. Một thủ ấn đen ngòm từ vạn trượng trên không trung chụp xuống chổ ba người Long Phi đang đứng.

Bọn họ lập tức thi triển thân pháp, chân giậm nhẹ xuống đất một cái rồi nhanh chóng lùi ra phía sau. Long Phi bình thản quay sang nói chuyện với Đinh Thế Hoành:

" Lão béo, không phải ông nói chổ này là lối vào an toàn nhất hay sao? Mới đi vào mấy bước đã gặp một con Âm Thi Sát lợi hại như vậy, tin tức của ông mua đúng là hàng dỏm mà."

Đinh Thế Hoành cũng có mấy phần bối rối, cười nói:

" Ấy! Tin tức ta mua là hàng thật giá thật, cái này có lẽ là ngoại lệ, haha. Bình thường trong phạm vị năm mươi dặm tính từ lối vào, thì chỉ có thể xuất hiện Âm Thi Sát cảnh giới Võ Vương là tối đa. Hôm nay, không hiểu sao ngay cả cảnh giới cao hơn Võ Vương, Võ Hoàng cũng có, mà số lượng lại rất nhiều. Ta thấy cái con Âm Thi Sát đang tấn công chúng ta, có thực lực tương đương võ giả cảnh giới Võ Đế sơ kỳ. Nhưng cho dù là cảnh giới Võ Đế sơ kỳ thì đối với chúng ta cũng rất là an toàn không phải sao?"

Đúng thật như lời Đinh Thế Hoành nói, bình thường đi vào trong vòng năm mươi dặm thì thực lực của Âm Thi Sát rất yếu. Nhưng do cổ di chỉ xuất hiện tỏa ra khí tức cường đại, cộng thêm cường giả lớp lớp kéo tới, đã xua đuổi những Âm Thi Sát có thực lực mạnh mẽ từ phạm vi tám trăm dặm bên trong di chuyển ra vùng ngoài rìa.

Cổ Ly Mộ Địa có phạm vi rất rộng, đi vào tám trăm dặm cũng không tính là sâu, càng đi sâu vào bên trong Âm Thi Sát càng ít nhưng thực lực của chúng càng lúc càng mạnh. Thậm chí có những tồn tại phi thường cường đại, thực lực mạnh mẽ đến mức mà bất kỳ cường giả nào của Phương Thiên Đại Lục cũng không nguyện ý trêu chọc vào.

Đinh Thế Hoành chửi thầm trong bụng định lấy đầu con Âm Thi Sát này đem về Thiên Cơ Lâu, để đòi bồi thường vì đã cung cấp thông tin sai. Nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy không ổn, nếu có thể toàn thân trở ra mà lại còn cầm được đầu lâu của một con Âm Thi Sát có cảnh giới Võ Đế, thì cho thấy lối vào này đâu có gì nguy hiểm đối với mình. Lý lẽ đều thuộc về Thiên Cơ Lâu, đem chuyện này cãi nhau, thì thật sự không chiếm được ưu thế, với lại quan trọng hơn là không thể để lộ ra thực lực. Cuối cùng, Đinh Thế Hoành lắc đầu bỏ qua, quay sang Cổ U Minh nói:

" Lão tam, ngươi giết nó lấy viên Tà Tâm Nội Đan, rồi nhanh chóng đi thôi. Chúng ta mà đến trễ là cám cũng không có mà ăn đâu."

Từ lúc bước ra khỏi Hắc Sương Thành thì Cổ U Minh có phần hiếu chiến, trong mấy ngày vừa qua toàn là do Cổ U Minh đóng vai chính xung phong mở đường, Long Phi thì lâu lâu ké được mấy vai quần chúng cũng xuất ra được vài chiêu đỡ ngứa. Lúc này vẫn như thường lệ, Cổ U Minh hăng hái nói:

" Được! Để tên đó cho ta xử lý, chỉ là một Võ Đế sơ kỳ lại biến thành Âm Thi Sát thì thực lực đã giảm đi một nữa. Ta chỉ cần xuất ra vài kiếm đơn giản là giải quyết gọn gàng."

Từ trong hư không, Cổ U Minh rút ra một thanh trường kiếm màu đen huyền, thanh kiếm trong có vẻ xấu xí nhưng sức nặng lại kinh người, ít nhất cấp bậc Võ Tôn là không có khả năng dùng nó để thi triển vũ kỹ.

Cổ U Minh không nói thêm lời nào, tốc độ xuất kiếm cực nhanh, đều là những chiêu thức cơ bản. Từng vệt kiếm nhàn nhạt hiện lên trong không trung cắt những bông tuyết đang rơi xuống thành từng mảnh vụn, kiếm quang tựa như mưa, ào ào rơi lên người tên Âm Thi Sát mặc đạo bào tạo thành những âm thanh réo rắc lúc to lúc nhỏ, lúc nhanh lúc chậm.

Cơn mưa kiếm quang kết thúc, tên Âm Thi Sát mặc đạo bào đứng bất động một chổ, dường như không khác gì so với lúc đầu, toàn thân của hắn không hề thấy bất cứ thương tích gì. Nhưng bổng nhiên chỉ trong tích tắc, thân thể của tên Âm Thi Sát giống như được làm bằng bột mịn, đổ sụp xuống rồi bay theo gió chỉ để lại trên mặt đất một viên ngọc thạch hình trái tim.

Viên ngọc thạch này chính là Tà Tâm Nội Đan của Âm Thi Sát, mà chỉ có Âm Thi Sát có thực lực tương đương Võ Tông Cảnh trở lên mới có thể sinh ra, thực lực càng cao thì Tà Tâm Nội Đan càng có giá trị. Bình thường một viên Tà Tâm Nội Đan của Âm Thi Sát có thực lực Võ Tông cảnh tại các phường thị có giá thấp nhất là sáu trăm viên Nguyên thạch cực phẩm, giá Tà Tâm Nội Đan của Võ Tôn Cảnh khoảng từ một vạn đến ba vạn Nguyên Thạch cực phẩm, còn giá Tà Tâm Nội Đan của Võ Đế Cảnh thì ít nhất là tám vạn Nguyên Thạch cực phẩm. Nhưng đôi khi, cho dù có nhiều nguyên thạch cũng không thể mua được Tà Tâm Nội Đan của Võ Đế Cảnh.

Âm Thi Sát không chỉ thôn phệ huyết nhục của nạn nhân, mà nó còn hấp thu cả oán khí của người chết, thôn phệ và hấp thu càng nhiều thì thực lực càng tăng nhanh. Đây chính là cách Âm Thi Sát nâng lên cảnh giới mà không cần phải dùng nguyên lực trong thiên địa để tu luyện. Những tinh túy trong huyết nhục kết hợp với oán khí trải qua nhiều năm tháng, dần dần tích tụ lại trở thành Tà Tâm Nội Đan của Âm Thi Sát.

Đinh Thế Hoành bước tới nhặt lên viên Tà Tâm Nội Đan có hình trái tim, kích thước của nó to bằng nắm tay, màu đỏ thẩm như màu máu, cứng như ngọc thạch, bên trong lượn lờ từng tia hắc khí tỏ ra u quang. Những tia hắc khí này chính là oán khí xen lẫn với tinh hoa của âm khí tích tụ trong một thời gian dài, đây tuyệt đối là bảo vật của các võ giả theo con đường Ma Tu hoặc là Quỷ Tu. Đinh Thế Hoành cười vui vẻ, quay lại nhìn Long Phi và Cổ U Minh nói:

" Kiếm pháp của Lão tam càng ngày càng lợi hại, xuất chiêu vừa nhanh lại rất chính xác, ra lực cũng rất chuẩn, không hề tổn hại đến một góc nào của viên Tà Tâm Nội Đan. Hai người nhìn xem, bên trong viên nội đan này có rất nhiều nhiều tia hắc khí, nồng độ đậm đặc như vậy không biết là phải tích tụ bao nhiêu vạn năm mới được. Nếu đem viên này ra phường thị bán cho mấy tên tà tu, thì có thể kiếm được hơn mười vạn Nguyên thạch cực phẩm chứ chẳng đùa."

Hai tay Cổ U Minh ôm thanh hắc kiếm trong lòng ngực, nhắm mắt suy suy nghĩ nghĩ, rồi gật gật đầu nói:

" Giá tốt! Giá tốt! Ta phải tranh thủ săn thêm vài còn nữa mới được. Tuy tài nguyên tu luyện ở Phương Thiên Đại Lục so với Ân Nguyên Đại Lục thì phong phú hơn rất nhiều, nhưng vật giá ở đây không những không rẻ, mà còn có phần đắt đỏ hơn ở Ân Nguyên Đại Lục. Lần trước đi hoa lâu, ta cứ tưởng dùng Nguyên thạch thượng phẩm là được rồi, không ngờ lại tốn tới mấy vạn Nguyên thạch cực phẩm. Xém chút nữa là phải độn thổ đi về Tông môn."

" Không trách được! Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu là một trong ba cái hoa lâu cao cấp nhất ở Phương Thiên Đại Lục nên giá cả phải đăt đỏ là tất nhiên. Ài…! Chỉ tiếc cả đám lớn Âm Thi Sát mà Long Phi giết ngay cả một con thực lực Võ Tôn Cảnh cũng không có, chỉ thưa thớt mấy con có thực lực Võ Tông Cảnh." Giọng của Đinh Thế Hoành đầy vẻ tiếc nuối.

Vừa mới tiêu diệt một đám lớn Âm Thi Sát, nhưng từ xa xa Long Phi cảm nhận được có rất nhiều Âm Thi Sát lại tiếp tục tiến về phía ba người bọn họ, Long Phi liền nói:

" Khu vực này chỉ toàn kiến hôi mà thôi. E rằng, muốn kiếm thêm cơm thì phải đi sâu vào bên trong. Nhưng chúng ta cũng đừng quên nhiệm vụ quan trọng nhất khi tiến vào nơi này là tìm Đế Ma Khí để hồi sinh Lý Du Nhi. Bây giờ, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất đi theo hướng này vào sâu thêm tám trăm dặm. Đến nơi mà cổ di chỉ xuất hiện thử vận may xem có thể gặp được Đế Ma Khí hay không? Nếu không gặp được thì phải nhanh chóng rời khỏi, tiếp tục đi sâu vào bên trong tìm một vực thẳm, lại tiếp tục tìm kiếm Đế Ma Khí."

……….

Sau hai giờ đồng hồ di chuyển với tốc độ cực nhanh, ba người Long Phi đã đi đến chân một ngọn núi cao vút. Đây là một ngọn núi đá đen không có thực vật sinh trưởng, hiện giờ dưới chân ngọn núi này xuất hiện một rãnh nứt sâu hun hút, nó cũng chính là lối vào duy nhất dẫn đến chổ cổ di chỉ. Từ bên trong rãnh nứt phóng ra một cỗ áp lực mạnh mẽ, sẵn sàng đè bẹp bất cứ vật gì lọt vào rãnh nứt này.