Chương 22: Ăn chơi thật lắm gian nan.

Ẩn Nguyên Tông

Chương 22: Ăn chơi thật lắm gian nan.

Nắng chiều mờ ảo, mặt trời chênh chếch về Tây, các rặng mây phía xa xa đã nhuốm màu hồng đỏ đặc trưng của hoàng hôn.

Phia dưới hòn đảo nổi, ba người Long Phi đứng yên gần nữa giờ đồng hồ, mà không ai nói tiếng nào. Bởi vì, tự bản thân mỗi người đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, tiền khô cháy túi.

Lúc này để phá vỡ bầu không khí bế tắc, Đinh Thế Hoành hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần, mặt mày vui vẻ, nhìn Long Phi nói:

" Tông chủ lão đệ, người ta thường nói kính lão đắc thọ, nên ta quyết định toàn bộ chi phí ăn chơi lần này do ngươi thanh toán."

Long Phi mặt mày cũng nhăn nhúm khó coi, quay sang nhìn Cổ U Minh nói:

" Tam Trưởng Lão, ta lấy thân phận Tông chủ, ra lệnh cho ông chi trả toàn bộ thiệt hại trong ngày hôm nay."

Cổ U Minh, thần sắc cũng không hề dễ chịu, hậm hực lên tiếng:

" Cái gì? Sao lại là ta? Không phải ngươi thông tri rũ rê bọn ta sao? Ài!!! Được rồi, xem như ta nể cái ghế Tông chủ. Lão Ngũ, ta lấy tư cách là con nợ lâu năm của ngươi, yêu cầu ngươi cho ta mượn mười vạn Nguyên thạch thượng phẩm, chơi khô máu đêm nay."

Đinh Thế Hoành, mặt đầy ngạc nhiên, lắp bắp hỏi Cổ U Minh:

" Lão… lão Tam… ngươi cũng hết tiền rồi sao?"

" Đúng vậy, hơn chín phần mười tài sản của ta đã bị Đại Trưởng Lão trưng dụng để cũng cố Tông môn. Khi nào Tông môn ổn định sẽ trả lại tiền cho ta, hiện giờ nguyên thạch chỉ còn đủ dùng.Với lại, lần này ra ngoài ta cũng không mang theo nhiều nguyên thạch. Mặc dù, đủ để ăn chơi chuyến này, nhưng chúng ta vẫn còn phải ở bên ngoài thăm dò một thời gian, nếu mai mốt có chuyện cần dùng nguyên thạch, thì biết phải làm sao?" Cổ U Minh đau đớn trả lời.

Gương mặt Long Phi cũng đau đớn không khác Cổ U Minh bao nhiêu, nghe vậy, hắn liền nói:

" Ta cũng bị Đại Trưởng Lão trưng dụng nguyên thạch. Hai lão đầu nhìn đi, ngày thường hai bàn tay ta đeo tám cái Không Gian Giới Chỉ. Bây giờ, chỉ còn ba cái, mà chủ yếu là để cất đan dược và dược liệu, cùng mấy thứ lặt vặt, nguyên thạch cũng không còn nhiều."

Đồng bệnh tương liên, thần sắc Ngũ Trưởng Lão thập phần đau khổ, quơ quơ hai bàn tay của mình nói:

" Bình thường, ta đeo mười lăm cái Không Gian Giới Chỉ. Bàn tay trái của ta, mỗi ngón là hai cái. Mà bây giờ, các ngươi nhìn đi, chỉ còn có năm cái Không Gian Giới Chỉ trên một bàn tay. Với lại, ta cũng vừa mua một số lượng lớn tin tức, hiện giờ gần như trắng tay rồi."

Ba người nhìn nhau, thở dài, đồng thanh nói: " Khốn nạn…"

Long Phi suy nghĩ một chút, lại nhìn Đinh Thế Hoành nói:

" Lão béo, ông thông thạo tin tức như vậy? Thì ông có biết, thế lực nào giàu nhất hiện nay ở Phương Thiên Đại Lục hay không?"

Đinh Thế Hoành không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:

" Tất nhiên là biết. Chính là Thiên Minh Gia tộc, cũng chính là Hoàng tộc của Thiên Minh Quốc, một trong bốn Siêu cường Đế quốc."

Long Phi lại nói tiếp:

" Vậy là sản nghiệp của bọn họ trải rộng khắp Phương Thiên Đại Lục này rồi. Bao gồm cả ở Đế đô của Đông Anh Quốc. Thế lực lớn như vậy, trong chuyện làm ăn sẽ rất giữ uy tín, khách hàng rất nhiều, sinh ý hàng tháng là một con số khổng lồ."

" Ngươi nói chuyện thừa, đường nhiên là vậy. Bọn họ kinh doanh rất nhiều mảng, nhưng tập trung chủ yếu vẫn là buôn bán Bảo khí và mở Tiền trang." Đinh Thế Hoành đáp.

Long Phi thần sắc kiên định, dường như hạ quyết tâm làm điều gì đó, nói:

" Vậy được rồi, hai lão đầu đứng đây đợi ta một chút. Không có chuyện dân chơi đã đi tới cửa rồi lại bỏ về, đêm nay chúng ta phải đại náo Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu."

Nói xong Long Phi tiến đến thủ vệ canh giữ Truyền tống trận hỏi vài câu gì đó, rồi đi thẳng một mạch, hướng về trung tâm Đế đô.

Hai người Đinh Thế Hoành và Cổ U Minh, cảm thấy khó hiểu, nhìn nhau nói:

" Lão Tam, hắn hỏi ta thế lực nào giàu nhất Phương Thiên Đại Lục. Có khi nào, hắn đi cướp Tiền trang của người ta hay không?"

Cổ U Minh xoa xoa thái dương, đáp:

" Chơi gái thôi mà, có cần liều mạng vậy không?"

Đinh Thế Hoành lại cười ha hả, nói:

" Cũng dám lắm à….haha. Vì bao huynh đệ đi kỹ viện, mà bất chấp nguy hiểm, thiệt đúng là có nghĩa khí. Quả nhiên cố Tông chủ không nhìn lầm người. Hay lắm… tuyệt vời… sau này, ta phải đối xử với hắn tốt thêm một chút, ít nhất là cho mượn tiền mà không tính lãi. "

Bước đi nhanh như gió, chỉ mất vài phút đồng hồ, Long Phi đã đứng trước một tòa lầu các nguy nga tráng lệ, không kém gì Hoàng cung hay Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu. Bảng hiệu khắc bốn chữ lớn, kim sắc lấp lánh, Thiên Minh Bảo Các.

Lúc này, trên người Long Phi đã phủ lớp chiến giáp màu bạc.

Hắn nhanh chóng tiến vào bên trong, vừa bước qua cửa chính, âm thanh huyên náo bên ngoài lập tức biến mất, cảm giác giống như đi qua hai thế giới chỉ bằng một bước nhỏ.

Chậm rãi dạo bước trong đại sảnh khổng lồ, rơi vào mắt hắn là một khung cảnh hoành tráng, vô số tủ kệ trưng bày bảo khí, đan dược, quyển trục vũ kỹ,….

Phía dưới mỗi đồ vật, đều có ghi lại thông tin cũng như giá cả của vật phẩm. Long Phi nhìn sơ sơ qua vài món thì cái giá thấp nhất cũng là hơn một vạn Nguyên thạch trung phẩm.

Đồ vật trong đại sảnh này, cũng tương đối bình thường không có gì quá trân quý. Muốn tìm đồ vật phẩm cấp cao thì phải đi lên các tầng lầu phía trên. Ở đây ngoài những vật phẩm trưng bày cùng khách nhân ra, thì hắn cũng không thấy bất kỳ một thủ vệ nào, nhưng hắn biết chỉ cần có dị động là vô số cao thủ xuất hiện.

Long phi, trong lòng thầm khen, quả nhiên là một thế lực lớn. Tại một chi nhánh, mà đã có một Võ Đế trấn thủ, có lẽ một phần bởi vì chi nhánh ở Đế đô Đông Anh Quốc cũng là rất lớn, nên mới có sự xuất hiện của Võ Đế. Mặc dù hắn đã tận liễm che dấu khí tức, nhưng không thể nào qua mặt đươc Long Phi.

Nhưng tiểu cánh giới của tên Võ Đế này, thì không thể xác định rõ là sơ kỳ, trung kỳ hay là hậu kỳ. Chỉ khi nào hắn tự thân xuất thủ, thì mới biết được.

Long Phi mặc trọng giáp bao phủ toàn thân, lưng đeo cự kiếm, thu hút không ít sự chú ý của các khách nhân xung quanh. Thậm chí làm cho một số tiểu nhị trong Bảo các có suy nghĩ, tên quái nhân này sẽ không hét lớn " Cướp đây…" đó chứ.

Bổng nhiên, Long Phi hét lớn:

" Quản sự!!!…. Ta muốn bán đồ."

Một tên tiểu nhị lật đật chạy lại, mồm mép nhanh nhẹn, vui vẻ nói:

" Chào mừng đại nhân đến Thiên Minh Bảo Các, không biết đại nhân cần bán vật phẩm gì? Tiêu nhân phụ trách sự vụ ở đại sảnh này, có thể giúp đại nhân giải quyết mọi sự tình."

Gương mặt ẩn sau lớp nón giáp, giọng Long Phi không mặn không nhạt, trả lời:

" Ta cần bán đan dược phẩm cấp cao, ngươi không giải quyết được đâu. Mau gọi Quản sự ra đây."

Tên tiểu nhị chần chừ trong chốc lát, rồi cũng nói:

" Vậy làm phiền đại nhân đợi một lát. Nơi đây, vật phẩm đa dạng, đại nhân có thể tham quan một chút. Tiểu nhân sẽ lập tức đi báo cho Quản sự."

Quản sự của Thiên Minh Bảo Các, ngoại trừ khách quý thì người bình thường khó mà gặp được. Không phải vì một, hai câu của Long Phi, mà tên tiểu nhị đi báo cho Quản sự, mà là vì bộ giáp mà hắn đang mặc.

Bảo khí cùng Tiền trang là hai mảng kinh doanh mạnh nhất của Thiên Minh Gia tộc. Có thể nói, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, dù gì cũng là người của Thiên Minh Bảo Các. Tên tiểu nhị vừa thấy bộ giáp của Long Phi, thì hai mắt đã tỏa sáng.

Đối với người ngoài nghề, thì bộ giáp của Long Phi chỉ được cái trạm khắc tinh xảo, chứ cũng không thấy gì đặc biệt, khí tức tỏa ra từ bộ giáp cũng bình thường không mạnh mẽ. Nhưng đối với người trong nghề như tên tiểu nhị, thì vừa nhìn đã biết bộ giáp này là một kiện huyền khí cực phẩm.