Chương 26: Đấu giá hoa bài

Ẩn Nguyên Tông

Chương 26: Đấu giá hoa bài

Từ trong gian phòng tầng bảy nhìn ra giếng trời, có thể nhìn thấy các hòn giả sơn đang trôi nổi giữa không trung. Nơi đây, sương vụ mờ ảo, khó lòng mà nhìn rõ bốn khu lầu các còn lại. Từ những hòn giả sơn, thác nước chảy róc rách, đổ xuống một cái hồ sen bên dưới.

Bổng nhiên, những cánh hoa sen rơi lả tả, rồi lại bay lên tạo thành một cái bình đài bằng nhiều cánh hoa. Một thiếu nữ xinh như tranh vẽ bước lên bình đài, một giọng nói thanh thúy, ưu nhã vang lên, truyền khắp cả hoa lâu.

" Chào mừng các vị đã đến Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu. Hôm nay, cũng chính là ngày đấu giá Hoa bài, tiểu nữ nghĩ đa phần mọi người đến đây trong buổi tối nay, cũng là vì điều này."

" Trong Thập Nhị Hoa Bài, thì tối nay, có chín người nguyện ý đi ra bồi tiếp các vị khách quý. Hoa bài Đệ nhất, Đệ bát, Đệ thập nhị sẽ không xuất hiện."

Chuyện Hoa bài Đệ nhất, Đông Phương Tuyết Lan không có xuất hiện, cũng nằm trong dự đoán của mọi người. Mỹ nhân này, cho dù có nhiều nguyên thạch cũng khó mà gặp được.

Không gian trước mặt người thiếu nữ dao động nhè nhẹ, rồi xuất hiện chín tấm thẻ bài xích hồng sắc, lơ lửng tại một chổ.

Giọng nói thanh thúy lại một lần nữa vang lên:

" Hoa bài Đệ thập nhất, Hoàng Ly Mộng. Ly Mộng cô nương, dáng người như hoa tựa nguyệt, tinh thông sao trúc. Ngoài ra, nàng còn am hiểu thơ ca, thi phú cũng là tai hoa hơn người."

" Hiện tại bắt đầu đấu giá hoa bài, khởi điểm là năm vạn Nguyên thạch thượng phẩm."

Sau khi thanh âm vừa dứt, cả Khuynh Thành Nhất Tiếu Lâu trở nên yên tĩnh một chút, rồi lại giống như một bầy ong vỡ tổ, vô số giọng nói vang lên. Làm cho cái giá năm vạn Nguyên thạch thượng phẩm tăng lên không ngừng.

Lúc này, Long Phi quay sang nhìn hai vị trưởng lão hỏi:

" Hai lão đầu, chúng ta có tham gia không?"

Đinh Thế Hoành để ly rượu vừa mới uống xong xuống bàn, lắc đầu nói:

" Không cần vội vàng!"

Cổ U Minh, mặt cười vui vẻ, đáp lời:

" Đúng vậy, gấp gáp làm gì. Chúng ta chỉ cần sáu cái hoa bài là được.
Mỗi người chúng ta trái ôm phải ấp, hai tay hai đại mỹ nhân, ngắm cảnh đẹp hoa lâu, thưởng thức tuyệt thế hảo tửu. Tận hưởng mỹ vị của nhân sinh."

Đinh Thế Hoành, vẻ mặt hớn hở, vừa nói vừa cười: " Nếu Đại Trưởng Lão mà biết chúng ta ra ngoài ăn chơi sa đọa kiểu này, thế nào cũng tặng cho mỗi người một chưởng, tiễn đi theo cố Tông chủ… kha kha."

Nhắc tới Đại Trưởng Lão, gương mặt Long Phi có phần không được tự nhiên, nhưng vẫn bình thản nói:

" Sợ cái gì…, cùng lắm ba người chúng ta liên thủ đánh một trận, chưa chắc đã thua."

" Sợ cái gì…??? Ngươi đã thấy Đại Trưởng Lão xuất thủ đánh nhau bao giờ chưa?" Đinh Thế Hoành hỏi.

" Mặc dù, ta ở trong Tông môn đã hơn hai trăm năm, nhưng thật sự chưa từng thấy Đại Trưởng Lão xuất thủ." Long Phi trả lời.

Gương mặt của Đinh Thế Hoành có một chút hoài niệm, rồi nói:

" Năm đó, hai đại thế lực liên thủ đánh lên đỉnh Bạch Thiên Phong. Một mình cố Tông chủ đánh với Hội trưởng Quang Minh Hội và Môn chủ của Nhât Kiếm Môn."

" Còn Đại Trưởng Lão…, một mình lão ta đánh với ba Võ Đế đỉnh phong, … cuối cùng Đại Trưởng Lão dùng một chưởng kinh thế hãi tục, trực tiếp diệt sát một người, hai người còn lại may mắn trốn thoát nhưng cũng tàn phế."

Long Phi, gương mặt cứng đơ, cố gắng nhả ra bốn chữ: " Lợi hại vậy sao…?"

" Chẳng lẽ, ta đùa với người. Cách Bạch Thiên Phong sáu dặm theo hướng Tây bắc có một cái thảo nguyên. Lúc trước, nơi đó cũng là một ngọn sơn phong, bởi vì một chưởng của Đại Trưởng Lão mà bị sang bằng thành thảo nguyên."

Ngồi một bên uống rượu, Cổ U Minh cũng cố gắng chen vào một câu:

" Như vậy cũng chưa có gì đáng sợ. Dọa người nhất là trong trận đánh đó, lão ta chưa từng dùng tới bảo khí. Chỉ đơn thuần là dùng nguyên lực thi triển vũ kỹ."

Khóe môi Long Phi giật giật mấy cái, rồi quay sang nhìn Cổ U Minh hỏi:

" Vậy năm đó, chắc là Tam Trưởng Lão cũng đại phát thần uy dọn sạch cường địch?"

Cổ U Minh, gương mặt sượng sượng, khó khăn trả lời:

" À …ừm…thì… Lần đó, ta bị tiêu chảy, mới có xách kiếm lên múa may vài đường, thì lại đau bụng phải tìm chổ giải quyết, nên cũng không thể hiện được nhiều."

Nghe vậy, Long Phi cũng không biết nói gì, liền quay qua nhìn Đinh Thế Hoành, nói:

" Lão béo, còn ông thì sao?"

Đinh Thế Hoành trầm ngâm một chút, rồi trả lời:

" Lần đó, ta cũng không có giao thủ với cường giả cảnh giới Võ Đế. Chỉ gặp mấy tên tép riu, ta dùng nguyên thạch ném vào mặt chúng. Bọn chúng vì tranh giành nguyên thạch tự chém giết lẫn nhau, cuối cùng còn một, hai tên. Ta nhẹ nhàng thu dọn tàn cuộc, lấy lại cả vốn lẫn lãi."

" Ta đùa thôi… À, thật ra năm đó, ta uy dũng vô song, một mình chấp hai trăm Võ Đế, ta…."

" Thôi, được rồi…, dừng lại, dừng lại nhanh." Long Phi vội vàng lên tiếng.

Hiện giờ, hai cái hoa bài đã được đấu giá thành công. Hoa bài Đệ thập nhất có giá là mười sáu vạn Nguyên thạch thượng phẩm. Hoa bài Đệ thập có giá là hai mươi hai vạn Nguyên thạch thượng phẩm.

" Hoa bài Đệ cửu, Lâm Tuyết Sương. Tuyết Sương cô nương, băng cơ ngọc cốt, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, chuyện trong thiên hạ hiểu biết sâu rộng, lại có thiện nghệ đánh đàn."

" Giá khởi điểm của Hoa bài là mười vạn Nguyên thạch thượng phẩm."

Ba người Long Phi cũng không còn nói chuyện về Tông môn, lúc này Đinh Thế Hoành lên tiếng:

" Ừm, ta thấy vị cô nường này rất phù hợp với người mù thông tin như người. Long Phi hay là đấu giá cái hoa bài này đi."

Một lúc thoát qua, giá nguyên thạch đã tăng lên gấp hai lần. Rồi một cái giá cao ngút bất ngờ xuất hiện.

" Ta ra giá năm mươi vạn Nguyên thạch thượng phẩm."

Cái giá này, nhất thời làm toàn trường phải yên lặng.

Tại một gian phòng tầng bảy ở khu Đông, một nam nhân mặc giáp da, từ từ bước ra lan can chổ giếng trời, nhìn xuống người thiếu nữ đang phụ trách đấu giá hoa bài. Chính hắn là người đã ra cái giá năm mươi vạn vừa rồi.

Người thiếu nữ đưa mắt nhìn lên tầng bảy khu Đông, cười nói:

" Thành chủ Vĩnh An Thành, Lý Du Thiên, ra giá năm mươi vạn. Có vị khách gia nào, đưa ra giá cao hơn không?"

Trong lúc mọi người lắc đầu ngao ngán, thở dài, thì một giọng nói bình thản vang lên từ tầng bảy khu Nam:

" Ta trả sáu mươi vạn Nguyên thạch thượng phẩm."

Lý Du Thiên nhướng mày, nội tâm cảm thấy khó chịu. Người thiếu nữ chủ trì đấu giá đã báo ra tên hắn, vậy mà vẫn còn có người muốn cạnh tranh. Từ trước đến nay, tại Đông Anh Quốc, hắn làm mưa làm gió đã thành thói quen. Cho dù là người của Hoàng tộc cũng phải nể hắn ba phần.

Hai tay của Lý Du Thiên siết chặt thành lan can, báo ra một cái giá:

" Tám mươi vạn Nguyên thạch thượng phẩm."

Một giọng nói nhàn nhã, không có vẻ gì bực tức hay gấp gáp lại vang lên:

" Chín mươi vạn Nguyên thạch thượng phẩm."

Nghĩ tới việc còn sáu đại mỹ nhân ở phía trước, Lý Du Thiên nén lại cơn nóng giận, quay trở lại chiếc ghế của mình.

Cũng không còn ai đưa ra cái giá cao hơn chín mười vạn Nguyên thạch thượng phẩm. Tất nhiên, Hoa bài Đệ cửu, Lâm Tuyết Sương sẽ tiến đến gian phòng ở khu Nam của Long Phi.

Cửa phòng mở ra, một người thiếu nữ tuổi tầm hai mươi, một thân thể mềm mại uyển chuyển, như ẩn như hiện sau lớp thanh y mỏng như cánh ve.

Cổ áo xẻ xâu làm lộ ra nữa đôi gò bông đảo nhẹ nhàng phập phồng theo nhịp thở của nàng. Váy áo xẻ cao, một đôi chân dài miên man tuyết trắng kích thích mọi ánh nhìn, đang chậm rãi bước về phía ba người Long Phi.

Mang theo một cỗ mê hương, người thiếu nữ ôn nhu hạ người thi lễ và cất giọng nói như mật ngọt:

" Tiểu nữ, Lâm Tuyết Sương ra mắt ba vị khách gia."

Long Phi khó khăn thu hồi ánh mắt của mình rời khỏi đôi chân thon dài, trấn định lại một chút, rồi nói:

" Tuyết Sương cô nương, qua đây ngồi bên cạnh ta. Lúc nãy, ta nghe nói cô nương là một người có học thức uyên thâm, hiểu biết nhiều chuyện. Hiện giờ, ta muốn thử một chút kiến thức của cô nương có giống như đồn đãi, có được hay không?"

Lâm Tuyết Sương tiến đến, ngồi bên cạnh Long Phi, nhẹ nhàng đáp:

" Khách gia đã bỏ ra nhiều nguyên thạch để mời tiểu nữ đến góp vui, đương nhiên Tuyết Sương sẽ phụng bồi yêu cầu của khách gia."

Trong đầu Long Phi đang suy nghĩ đắn đo, nên bắt đầu như thế nào để ngươi ta không biết mình mù tin tức đến mức dốt nát.