Chương 16: Trịnh Siêu huyết thề

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 16: Trịnh Siêu huyết thề

Bước vào lều chánh xa ánh mắt của các binh sĩ Long Cán mới thở phào nhẹ nhõm, áp lực của đám đông thật đáng sợ, vậy mới biết các vị lãnh đạo các nhà diễn thuyết có bao can đảm khi đứng trước hàng nghìn người nói chuyện tuy nhiên hắn tin chắc rồi một ngày không xa chính mình cũng làm được như bọn họ đứng trước hàng ngàn người mà diễn thuyết, nhưng có lẽ hiện tại hắn vẫn không thể bình tĩnh đến như thế.

Nhếch miệng cười khẽ tiến đến bên cạnh bàn rót một cốc nước ngửa mặt một hơi uống cạn, vừa rồi thật sự hắn toát quá nhiều mồ hôi dẫn tới mất nước nên mới có cảm giác khát như vậy, sờ sau lưng mình đến bây giờ vẫn còn cảm giác ướt ướt.

Vừa đặt mông ngồi vào chiếc ghế chủ vị, Trịnh Siêu ngay lập tức bước vào lều cung kính cúi đầu nói "không biết bệ hạ gọi vi thần có việc gì căn dặn"

Long Cán ánh mắt đầy cảm kích nhìn Trịnh Siêu hài lòng nói "vừa rồi cũng may có ái khanh nhanh chí hiểu ý giải vây cho trẫm, nếu không quả thật trẫm sẽ rất mất mặt trước ba quân tướng sĩ cãm ơn khanh"

Trịnh Siêu bất ngờ trước lời nói của Long Cán vua cãm ơn thần tử điều này thật hiếm thấy không biết trong đầu suy nghĩ cái gì bỗng cưới nói "haha! Hoá ra hoàng thượng là người thế này vi thần thật không nhìn lầm người" nói đoạn liền một lần nữa quỳ xuống đưa ngón trỏ lên miệng cắn mạnh khiến máu tươi phọt ra, sự việc bất ngờ khiến Long Cán thót mình không kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng của Trịnh Siêu kiên định nói:

"Trịnh Siêu trước anh linh tổ tiên Việt tộc lấy máu tươi của mình làm khế ước từ giờ tới lúc chết nguyện làm tôi tớ trung thành nhất của bệ hạ làm thanh kiếm sắc bén trong tay bệ hạ chém ngã tất cả kẻ thù nếu có trái lại lời thể thiên địa không dung muôn đời thế nhân phỉ nhổ"

Nói đoạn mặc cho Long Cán trống cự lấy ngón tay đẫm máu ấn vào mi tâm của hắn "xin bệ hạ thứ lỗi tội mạo phạm đây là cách thề ước của Trịnh gia chúng thần, thân là gia tộc chiến binh chỉ khi nào lấy máu của mình mới có tư cách thề trung thành với 1 chủ nhân."

Làm song nghi thức thề trung thành Trịnh Siêu đứng ngay bên cạnh Long Cán im lặng như đợi chỉ thị của chủ nhân mình.

Nãy giờ một loạt chuyện bất ngờ xảy ra khiến Long Cán vẫn đang ngơ ngác lúng túng mãi tới lúc này mới lấy lại được tinh thần nhìn Trịnh Siêu tức giận nói "hoá ra lần trước thề trung thành là người không thật lòng phải không?"

Nhìn hoàng đế có vẻ tức giận Trinh Siêu chỉ còn biết cười khổ không dám nhìn thẳng vào mắt Long Cán nói "xin bệ hạ thứ tội việc này quá quan trọng, thần không phải cố ý lừa bệ hạ mà chỉ muốn đợi thêm một thời gian nữa đến khi chắc rằng mình chọn đúng minh quân thì mới dám lấy máu thề chung thành, đây là việc hệ trọng liên quan tới sự tồn vong của gia tộc thần" nói song vội quỳ suống hắn biết đây chính là mạo phạm đế vương, thần tử dám nghi ngờ năng lực vua của mình là tội không thể tha thứ, nhưng nếu đã thề chung thành tới chết với Long Cán thì hắn cũng không ngại nói ra nếu có bị chém đầu tội khi quân thì cũng coi như mình xui xẻo ko có mắt nhìn người chọn lầm chủ công đi.

Tuy vẫn tức giận nhưng Long Cán biết lần này thật sự đã có được sự trung thành của Trinh Siêu, nghĩ tới đây trong lòng vui vẻ Trinh Siêu trung thành với mình tức là toàn bộ cấm vệ quân đều nằm trong tay đây là một lực lượng lớn, từ bây giờ hắn đã có thế lực cho riêng mình nếu thật sự Chiêu Linh thái hậu và bảo quốc vương dám làm loạn âm mưu lật đổ ngai vàng thì hắn cũng có cái mà trống lại không đến nối bị động.

Nhìn Trinh Siêu vẫn quỳ dưới đất Long Cán nói "đứng lên đi ta không muốn việc thế này lần thứ hai mong Trịnh tướng quân nhớ kĩ"

Nghe giọng nói đầy uy hiếp Trinh Siêu không khỏi dùng mình tuy nhà vua còn bé nhưng đã bắt đầu có đế vương khí tức ẩn hiện rồi, có lẽ từ bây giờ mình không nên nghĩ bệ hạ chỉ là trẻ con nữa.

Trong lều vải chỉ có hai người, một đứa bé và một tráng niên, đứa bé chỉ khoảng 3 tuổi đầu đội mũ quyển vân màu đen, có phần vành được trang trí bằng các hạt ngọc, chính giữa đính miếng trang sức hình lá đề, chạy dọc thân mũ là các viền trang trí màu trắng bằng bạc, hai bên thái dương có gắn miếng vải màu đen, dây thao cùng màu và to bản, chóp mũ uốn cong về phía sau, trên người mặc áo viên lĩnh cổ tròn, thân áo màu đen, dài quá đầu gối, không thắt đai, tay áo rộng, vạt dưới xòe ra, quần bằng là trắng, chân đi hài bằng da, người tráng niên còn lại thì đứng cạnh đưa bé thân mặc áo giáp tiêu chuẩn cấp tướng quân quân đội Đại Việt, hai người đó chính là Long Cán và Trịnh Siêu.

"Người nói cái gì, Chiêu Linh thái hậu và Bảo Quốc vương muốn nhân dịp tết nguyên đán để âm mưa khởi binh đánh vào hoàng cung lật đổ trẫm cướp ngôi sao"

Long Cán đập bàn tức giận nói, tuy biết là chuyện tạo phản của Bảo Quốc vương không sớm thì muộn cũng xảy ra nhưng thật không ngờ lại đến sớm như vậy, nếu không có Trinh Siêu Thông báo quả thật hắn vẫn không biết gì điều này thật quá nguy hiểm hắn vẫn chưa chuẩn bị được gì cả, mấy tháng nay hắn chỉ toàn lo việc học chữ nôm và việc viết các sách vở tài liệu để chuẩn bị cho việc dạy phổ biến chữ quốc ngữ, tất cả mọi chuyện chính trị, triều chính đều giao cho Đỗ thái hậu, Tô Hiến Thành và các quan lại lo liệu, nếu đến bọn họ cũng không biết việc tạo phản của Bảo Quốc vương hoặc giả có một số biết nhưng làm ngơ hoặc tiếp tay cho loạn đảng đánh vào hoàng cung thì hắn chết là chuyện không thể nghi ngờ.

Chỉ nghĩ tới hai cánh quân với ít nhất hơn 4000 lính đánh vào hoàng cung với cấm vệ quân cũng chỉ tương đương nhưng trong trạng thái bất ngờ thì mồ hôi lạnh của Long Cán lại tuôn ra ướt cả lòng bàn tay. Quân phản tặc không cần chiếm hoàng cung làm gì chỉ cần đem hắn giết chết rồi Chiêu Linh thái hậu cùng Bảo Quốc Vương đứng ra khuyên bảo triều thần dù gì Bảo Quốc vương cũng là tiền nhiệm thái tử chắc chắn đại đa số đại thần sẽ nghe theo đưa Bảo Quốc vương lên làm vua, dù gì thì hắn cũng đã chết có giết Bảo Quốc vương cũng không có lợi gì cho quốc gia cả chi bằng để Bảo Quốc vương lên ngôi như thế sẽ tốt hơn dù sao hắn tuy là vua nhưng chỉ được cái danh thôi vẫn chưa có uy quyền chính thức, đây chính là chính trịnh chỉ quan tâm tới lợi ích Long Cán tin chắc điều đó sẽ sảy ra.

"Người nói tháng trước Chiêu Linh thái hậu đã cho người đến mời chào người ra nhập thế lực của bà ta nhưng lại bị người cự tuyệt?"

"Thưa đúng như vậy, không chỉ mời chào thần mà còn rất nhiều các tướng lĩnh khác trong các cánh quân cũng đều có người Chiêu Linh thái hậu qua lại, theo thần điều tra được thì hai vị phó chỉ huy sứ cấm vệ quân dưới chướng thần cũng đã ngả theo phía Chiêu Linh thái hậu rồi"

Nghe tới cả hai vị phó chỉ huy sứ cấm vệ quân cũng đã theo Chiêu Linh thái hậu thì mặt Long Cán đen lại, mọi chuyện đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn lo lắng hỏi "thế bây giờ khanh có thể nắm chắc điều khiển được bao nhiêu quân trong số 4000 cấm vệ quân trong cung?"

Cứ nghĩ mình có thể nắm chắc 4000 cấm vệ quân trong tay như thế dù Chiêu Linh thái hậu có hai cánh quân với tầm 4000 quân thì hắn cũng có thể đối đầu lại nhưng nghe Trinh Siêu nói thế hắn biết mình quá coi nhẹ sự việc cũng như thủ đoạn của Chiêu Linh thái hậu rồi.

Cảm nhận được sự lo lắng của Long Cán, Trịnh Siêu cũng biết hiện tại tình thế vô cũng cấp bách vội trấn an nói "bệ hạ yên tâm tuy hai vị phó chỉ huy sứ đã theo Chiêu Linh thái hậu nhưng đây là cánh quân thần làm chủ soái dù cho hai tên kia có làm phản cũng chỉ có thể kéo tối đa 1000 cấm vệ quân là thủ hạ trực tiếp của chúng thôi, nói cách khác trong tay thần có 3000 cấm vệ quân tuyệt đối trung thành với bệ hạ"

Nghe Trinh Siêu nói có vẻ tình hình vẫn chưa tới mức quá tồi tệ đi, ít ra vẫn còn hi vọng thật may mắn là hắn đã biết được mọi việc nếu không thì thật nguy hiểm.

Suy nghĩ một lúc Long Cán tiếp tục nói "Khanh hãy tiếp tục cho người theo dõi mọi động tĩnh từ phía Bảo Quốc Vương cùng tất cả những tướng quân có mối quan hệ đi lại thân thiết với người Chiêu Linh thái hậu nếu có gì bất thường ngay lập tức báo lại cho trẫm, à còn về việc hai vị tướng quân em trai của khanh chiều ngày mai hãy dẫn hai người đó vào cung gặp trẫm, trẫm có truyện muốn nói với họ"

Hiện tại thời gian cũng gần đến trưa Long Cán cần phải quay lại trong cung hơn nữa ở đây quá lâu cũng không tiện rất có thể Chiêu Linh thái hậu sẽ nghi ngờ phát giác việc Trịnh Siêu đã là người của hắn.

Trước khi đi Long Cán còn cùng Trịnh Siêu chao đổi thêm một số việc, lúc gần bước ra khỏi lều Trịnh Siêu nói với lại "xin bệ hạ chú ý lão thái giám Cường" làm Long Cán suýt nữa thì lảo đảo ngã, ngay từ lần đầu gặp lão Cường hắn đã không thích, lão khả năng cung không phải người tốt gì nhưng đấy chỉ là cảm giác đến bây giờ nghe thấy Trịnh Siêu nói thế Long Cán mới nhận ra có lẽ sau này phải hảo hảo để ý đến lão ta, Chiêu Linh thái hậu hảo thủ đoạn, mưu kế đủ sâu, ngay cả người thân tín cạnh ta cũng bị bà ta mua chuộc, nhỡ may phòng khi mình không đẻ ý mà lão Cường cho một dao sau lưng hay một cốc nước độc e rằng mạng nhỏ này không giữ được mất.