Chương 15: hoàng cung náo động

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 15: hoàng cung náo động

Đoàn người tiếp tục đi vào võ trường dường như quá quen thuộc với sự xuất hiện của Trịnh Siêu tất cả binh lính vẫn mải mê tập luyện hoặc làm công việc riêng của mình không khí võ trường thật sôi động chia thành từng khu vực nhỏ, gần với đoàn người của Long Cán là một nhóm binh sĩ đang tập đấu vật từng đôi từng đôi một lao vào nhau như những con trâu đất khỏe mạnh, nhìn từng bó cơ bắp trên thân thể người lính kia Long Cán không khỏi nhớ đến những thành viên trong câu lạc bộ gym trường học viện cảnh sát trước kia nhưng so với họ thì đám sinh viên tập gym lại thiếu rất nhiều phần dã tính và bá đạo.

Lướt qua những đôi đấu vật và đám binh sĩ gieo hồ cổ vũ ầm ĩ như đổ thêm dầu vào cuộc chiến dực lửa, nhìn xa hơn là nhóm binh sĩ đang tập đâm giáo, họ xếp thành từng hàng đứng so le nhau để tránh cho mũi giáo của người đằng sau đâm phải người đằng trước và kẻ địch của họ là những người gỗ thân thể đã chi chít lỗ thủng ra những lưỡi giáo gim vào, Long Cán thầm nghĩ chả biết đám hình nộm kia có thâm thù đại hận giết cha cướp vợ gì với đám binh sĩ kia không mà nhìn họ đâm hăng hái thế, đã thế hai mắt lại toát ra sát khí lành lạnh như muốn ngay lập tức bổ nhào vào dùng cả hàm răng mà cắn mà xé lũ hình nộm tội nghiệp.

Long Cán quả thật kinh ngạc với không khí tập luyện tại võ trường này, không biết có phải biết hắn tới vi hành mà tạo nên khí thế chấn động này nhằm gi điểm trước mặt hắn không, hay là vốn đây là khí thế bình thường mọi khi của võ trường, tất nhiên suy nghĩ của hắn nghiêng về cái thứ hai hơn, đây là hắn tới bất ngờ mà không hề báo trước, nếu quả thật thế thì Trịnh Siêu quả thật là tướng lĩnh tài giỏi không bình thường, chớ nghĩ là khu vực huấn luyện của quân đội thì không khí này là tất nhiên, như thế là sai lầm lớn, Long Cán cũng xuất thân từ lực lượng vũ trang hắn còn lạ gì việc tập luyện của lực lượng Công an trước kia đại đa số chỉ gọi là múa may, loáng thoáng gần như chả có tính nghiêm túc chiến đấu nào cả, khác hoàn toàn với cảnh tượng mà hắn đang nhìn, không khí tập luyện này chỉ có thể xuất hiện tại một vài đơn vị đặc biệt trong quân đội nhân dân Việt Nam mà thôi ví dụ như lực lượng đặc công chả hạn.

Tiếng hò hét, tiếng binh khí và chạm xung thiên mơ hồ tỏa ra từng tia sát khí nhàn nhạt làm cho những tên thái giám vốn ẻo lả ăn sung mặc sướng cả đời chưa từng thấy cảnh này hoảng sợ khép nép tất cả đều sợ hãi lẩn tránh ánh mắt như dã thú của đám binh sĩ mỗi khi chúng lướt qua người mình.

Đám binh sĩ thấy có nhóm người ăn mặc trang phục thái giám hiện diện cũng ngạc nhiên nhưng cũng không dừng tập luyện, khu võ trường này cũng thỉnh thoảng có vài tên thái giám mò tới để truyền ý chỉ từ trong cung, mỗi lần có thái giám đến là cả đám binh sĩ lại trừng mắt dọa đám thái giám sợ mất mật, dường như việc dọa đám thái giám yếu đuối nhát gan là sở thích của đám binh sĩ nơi đây, và hình như đây cũng là lý do tại sao mỗi lần có ánh mắt binh sĩ nhìn tới mình là đám thái giám lại cúi gằm mặt xuống ko dám ngửa mặt lên.

Long Cán dưới sự dẫn dắt của Trịnh Siêu đi tới chủ đài lúc này đám binh sĩ dường như nghe thấy lệnh tập hợp nhanh tróng để vũ khí lên giá kê, tạm dừng việc tập luyện của mình nhanh tróng tập hợp thành hàng ngay ngắn trước mặt Trịnh Siêu động tác nhanh tróng tất cả xếp hàng ngay ngắn hay tai chắp sau mông chân khép lại chỉ trong vòng 3 phút điều này thật hoàn chỉnh với số lượng người lên tới hơn 1 nghìn tại võ trường.

Trịnh Siêu rất hài lòng với biểu hiện của binh sĩ dưới trướng của mình gật đầu bước lên trước mặt hàng quân quát theo lệnh quân đội:

"Binh sĩ! Nghiêmmmm"

Toàn bộ quân lính ưỡn ngực nghiêm trang nhìn vị điện tiền chỉ huy sứ đáng kính của họ, lướt qua ánh mắt của từng người lính Long Cán thấy trong mắt họ sự kính trọng ngưỡng mộ nồng nhiệt mỗi khi nhìn lên thân ảnh của Trịnh Siêu, điều này càng làm đáng giá của hắn về vị điện tiền chỉ huy sứ này cao hơn, quân tâm quy tụ, quân hồn hình thành không phải quân đội nào cũng có được và quân hồn của cánh quân này chính là Trịnh Siêu thật không ngờ trong biên chế quân chính quy của quân Đại Việt lại có nhóm kì binh này, càng nhìn Long Cán càng thấy khâm phục và yêu thích cánh quân này, trong lòng thầm quyết tâm sau này sẽ làm cho tất cả binh lính Đại Việt đều giống thế tuy rằng điều này rất khó nhưng hắn nhất định cố gắng thực hiện được.

"Binh sĩ các người vinh dự cũng như may mắn vô cùng vì hôm nay đích thân hoàng thượng đến thị sát võ trường của chúng ta, tất cả quỳ xuống"

Nói dứt lời ngay lập tức Trịnh Siêu quy người về phía Long Cán quỳ mật chân xuống cúi đầu toàn bộ binh lính phái dưới thấy chủ soái của mình quỳ cũng vội quỳ theo động tác giống hết Trịnh Siêu ngay cả đám thái giám và lão Cường đứng bên cạnh Long Cán cũng vội quỳ sụp xuống, cuối cùng trên cả võ trường rộng lớn người duy nhất còn đứng chỉ có mình Long Cán đang dạo dực nhìn khung cảnh đồ sộ trước mắt

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."

Trịnh Siêu bất ngờ trước tiên hô to điều này làm Long Cán đang không biết làm gì lúng túng giữa võ trường giật cả mình, không đợi hắn hoàn hồn ngay lập tức hơn 1 ngàn người cùng đồng thanh hô lớn khiến hắn tý nữa thì giật mình té ngã, tiếng hô kinh thiên của hơn 1 nghìn quân pha lẫn sát khí xung lên trời khiến đám chim chóc đang nhởn nhơ cách đó vài trăm mét giật mình bay ào lên bầu trời đầy hoảng loạn, tất cả tạo nên một khung cảnh quái dị khi mọi thứ đều im lặng sau tiếng hô vạn tuế của các binh sĩ đến ngay cả tiếng động khẽ cũng không có, mơ hồ Long Cán chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp của mình và tiếng trái tim loạn nhịp như muốn nhảy sổ khỏi lồng ngực mà rớt ra ngoài.

Cố gắng hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh, trước mắt đông đảo binh lính không thể tỏ ra lúng túng sợ hãi được, việc này sẽ làm giảm lòng tin sự tín nhiệm của binh sĩ tuy rằng mình còn bé nhưng nếu tỏ ra bình tĩnh tất sẽ lấy được sự kính trọng của binh lính và của Trịnh Siêu không thể sợ hãi được, trong tâm chí Long Cán đấu tranh không ngừng để chiến thắng sự lúng túng tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt hít một hơi thật sâu thật dài lấy lại bình tĩnh Long Cán cố gắng vận hết sức mình hét to:

"Các binh sĩ ta tự hào về các người!"

Ngừng vài giây Long Cán hét tiếp

"Vinh quang cho Đại Viêt"

Chỉ nói hai câu ngắn ngủi cả hội trường lại chìm vào yên lặng, Long Cán chết đứng tim hồi hộp thầm nghĩ "chết cha, chả lẽ mình nói không ổn đáng lẽ theo kịch bản mình nghĩ sau khi hô vinh quang cho Đại Việt tất cả mọi người phải cùng hô lên mới đúng chứ" mặt bắt đầu đỏ bừng hắn nghĩ hôm nay bị hố thật rồi thật là mất mặt, đang lúng túng không biết làm gì để lấy lại điểm đã mất, dường như Trịnh Siêu thấy hắn có biểu hiện bất thường liền hiểu ý ngay lấy hết sức Trịnh Siêu hét lớn.

"Vinh quang cho Đại Việt"

Ngay lập tức như hiệu ứng đô mi nô tất cả binh sĩ cùng hô lớn.

"Vinh quang cho Đại Việt... vinh quang cho Đại Việt...!"

Đồng loạt hô khoảng chục lần như thế không khí võ trường như sôi sục sát khí lại bộc phát trùng thiên lần này ngay cả đám lính gác trong hoàng cung cũng giật mình kinh sợ khi nghe thấy tiếng cả ngàn người vọng đến.

Đỗ thái hậu và vài cung nữ hầu cận đang nhàn nhã ngắm hoa trong vườn cũng giật mình khi nghe thấy tiếng hét của cả ngàn người vội vời một tên thái giám hầu cận lại nói "có việc gì mà ta nghe thấy tiếng hô của nhiều người thế, hôm nay là ngày lễ gì ak?"

Tên thái giám cũng mù tịt không biết gì đáp lại "dạ thưa nô tài cũng không biết việc gì xảy ra, nhưng dường như hôm nay không có buổi lễ nào lớn ạ"

Đỗ thái hậu ngạc nhiên thế thì tiếng hô "Vinh quang cho Đại Việt" là thế nào. Quay sang tên thái giám Đỗ thái hậu dặn "người ngay lập tức đi điều tra xem có chuyện gì sảy ra rồi ngay lập tức quay lại báo cho ta", tên thái giám tuân lệnh chạy nhanh về phía có tiếng hô trong khi Đỗ thái hậu thì ngay lập tức quay về thư phòng bà cũng không còn tâm trạng mà ngắm hoa cho tới khi tìm hiểu rõ nguyên nhân tiếng hô kia là sao.

Tình trạng như thế diễn ra ở các cung các phòng trong hoàng cung, một số quan lớn khi nghe tin cũng lập tức cho người điều tra sự việc, đang yên lành ngày bình thường tự nhiên lại có tiếng hô "vinh quang cho Đại Việt" thì thật kì lạ nhất là tiếng hô xuất phát từ võ trường gần hoàng cung, chả lẽ binh lính nơi đấy không biết làm ồn làm quá ảnh hưởng tới hoàng cung và hoàng thượng sẽ bị trị tôi sao, nếu không có lý do chính đáng thì chính người chỉ huy cánh quân đó sẽ bị phạt, trong thời gian nhạy cảm này có khi còn bị gán tội tạo phản chém đầu không thì cũng bị ấn cái tội gây mất trật tự trốn hoàng cung bị phạt ăn đòn nặng thì bị tức chức vị có khi bị phe cách nào đó gán tội lại phải rơi đầu chứ chả chơi.

Trở lại võ trường cả Long Cán và Trịnh Siêu đều bất ngờ trước biểu hiện của quân sĩ, nhìn ánh mắt nóng bỏng của họ khi chiếu lên người mình Long Cán cảm tưởng như mình là mĩ nữ bị lột truồng đứng trước một đám tù phạm thật lâu không có được thấy phụ nữ vậy, điều này làm cho hắn thêm phần lúng túng ngượng ngùng, không muốn lộ vẻ lúng túng trước binh sĩ Long Cán lấy hết can đảm nói to.

"Tất cả bình thân, Trịnh Siêu theo trầm vào trướng bồng, những người còn lại ở ngoài không cho bất luận kẻ nào vào nếu không có sự đồng ta của ta"

Nói đoạn không để mọi người kịp phản ứng liền quay ngoắt đi nhanh chui tọt vào lều chỉ huy gần đó, đến lúc Trịnh Siêu kịp phản ứng thì đã không thấy nhà vua đâu vội cười khổ ra lệnh cho binh sĩ đứng lên tiếp tục chở lại tập luyện còn mình vội đi theo Long Cán chui vào trướng bồng.

Đến khi cả Long Cán và Trịnh Siêu đều vào trướng bồng lão thái giám Cường mới kịp phản ứng đứng lên mặc dù lão cũng rất muốn theo vào lều nhưng Long Cán đã nói không cho ai vào ngoài Trịnh Siêu lão cũng không dám không theo lệnh nhà vua, nhất là khi xung quanh là đám binh lính đằng đằng sát khí này, có lẽ nếu bình thường ở nơi khác với lý do vì sự an toàn của nhà vua lão có thể theo vào nhưng nơi này lại khác, ghé vào tai một tên thái giám khác thì thầm rất nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe "ngay lập tức quay về báo lại với Chiêu Linh thái hậu chuyện hôm nay".

############

Tác giả: hai chương 14-15 viết bon tay ghê mất có 5h là được hai chương không như mọi khi thẫn thờ cả ngày được có một chương có khi còn tịt:)) Hi vọng phong độ luôn như vầy! Haha

Méo có ny đầu óc Thông thoáng hẳn