Chương 21: Trần Trung Tá hiến mưu

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 21: Trần Trung Tá hiến mưu

Biết đã đến lúc không thể cứ im lặng mãi Trần Trung Tá chắp tay cung kính nói "chuyện Chiêu Linh thái hậu tất không thể làm bừa được, nếu bệ hạ ngay lập tức hạ lệnh bắt giết đám người đó mà chưa có chứng cứ cụ thể thì thiên hạ sẽ nghĩ là bệ hạ là hôn quân bạo ngược vô cớ giết hại thân huynh đệ chỉ vì lo lắng sợ bị cướp mất vương vị, các nhân sĩ thiên hạ sẽ nghĩ ngài là kẻ đa nghi, cuồng sát đến anh em ruột thịt cũng lấy cớ giết hại, chuyện đánh mất lòng tin với nhân sĩ thiên hạ là tối kị với bậc đế vương"

Long Cán nghĩ thấy lời Trần Trung Tá nói cũng đúng, có câu nói gần vua như chơi với hổ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, tất cả những mưu thần đều sẽ chọn cho mình một minh quân có tấm lòng bao dung không ai muốn phò tá một vị bạo chúa đa nghi bất cứ khi nào cũng có thể lấy đầu bọn họ.

Gật đầu tỏ ý tán thành, Long Cán nói tiếp "khanh nói có lý, chuyện này không thể làm ẩu được, không thể để nhân sĩ thiên hạ có cái nhìn thiếu thiện cảm về trẫm, nhưng nếu không thể ngay lập tức bắt bọn chúng thì ta phải làm thế nào? Ái khanh cứ nói tiếp"

Biểu hiện này của Long Cán lọt vào mắt của bốn vị đại thần ngay lập tức làm cả đám gật đầu tán thưởng, điều này khiến đánh giá của các đại thần về hắn tăng lên một tầng cao mới, một vị vua biết tiếp thu ý kiến của thần tử, biết nghe lời can gián đúng chính là một vị minh quân đáng để phò tá.

Nếu hỏi các mưu sĩ trong thiên hạ sợ nhất là cái gì có lẽ sẽ người đáp ngay mà không cần tốn một giây suy nghĩ "làm mưu thần sợ nhất chính là chủ tử không biết nghe lời can gián phải trái mà độc đoán làm theo ý mình"

Thử hỏi trong lịch sử có vị đế vương vĩ đại nào lập nên nghiệp lớn mà sau lưng không có bóng dáng của những mưu thần giúp sức. Quang Trung đánh thắng quân Thanh tạo nên nhà Tây Sơn không thể bỏ qua những đóng góp to lớn của Ngô Thì Nhậm, Lê Lợi đuổi quân Minh gây dựng nên nhà Lê trăm năm thịnh trị không thể thiếu bóng dáng của Nguyễn Trãi.... nói cho cùng tất cả những hoàng đế vĩ đại đều rất biết dùng người, biết tiếp thu ý kiến đúng đắn của thần tử mới làm được sự nghiệp như thế, dù sao sức một người cũng có hạn.

Trần Trung Tá nghĩ ngợi một lúc liền thưa "chỉ bằng ta dùng tương kế tự kế"

Long Cán hỏi "thế nào là tương kế tựu kế?"

Những người khác cũng tò mò im lặng lắng nghe kế sách của Trần Trung Tá.

Trần Trung Tá nói tiếp "nếu chúng đã có dự định phản nghịch tấn công hoàng cung vào dịp tết ta sẽ tạo cơ hội cho chúng bộc lộ dã tâm của mình rồi một mẻ bắt hết cả bọn. Thần có kế sách có thể tóm gọn cả bọn mà lại hạn chế tối đa mức thương vong của hai bên."

Long Cán nghe vậy vui mừng giục "kế sách thế nào ái khánh cứ nói tiếp"

Trịnh Siêu thấy bảo là có kế sách vẹn toàn vừa bắt hết bọn phản nghịch vừa hạn chế tối đa thương vong của binh sĩ hai bên cũng hưng phấn hối thúc, dù sao cả hai đều là binh lính Đại Việt vì mệnh lệnh của cấp trên mà phải giết hại lẫn nhau, hắn nếu không phải tình thế ép buộc cũng không muốn giết hại bọn họ, dù ghì trước đây cũng là anh em đồng đội nhiều lần sát cánh chiến đấu bên nhau "Trần đại nhân mau nói diệu kế đó đi, nếu có thể hạ thấp tối đa quân lính thương vong coi như Trịnh Siêu ta nợ ngài một ân tình"

Trần Trung Tá cười nói "ân tình thì không dám nhận nhưng kế sách này khá nguy hiểm không biết Trịnh tướng quân có dám hi sinh bản thân hay không?"

Trịnh Siêu nghe vậy quát nói "chỉ cần có thể giúp bệ hạ trừ phản nghịch dù có mất đi mạng sống tôi cũng cam lòng"

Trần Trung Tá cười cười nói "mạng thì chưa chắc đã mất, nhưng nguy hiểm thì có đấy."

Quay sang Long Cán cúi người chắp tay Trần Trung Tá nói "kế sách của thần là dụ địch, phân tán quân địch tiêu diệt từng cánh quân một. Nghe nói lão Cường chính là nội gián mà Chiêu Linh Thái hậu cài bên cạnh hoàng thượng, vậy chúng ta có thể lợi dụng lão ta, đầu tiên xin bệ hạ phái hắn ra ngoài thành tìm mua củi - lúa gạo - lợn với lý do chuẩn bị nấu bánh trưng ngày tết hạn trong vòng đúng ngày 28 phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, cũng trong ngày đó bệ hạ xin hãy xuất cung đi lễ chùa ở ngoài thành, tất cả mọi chuyện đều phải đến được tai Chiêu Linh Thái hậu."

Nghe tới đây Đỗ Kính Tu nãy giờ im lặng bèn khoát tay bảo "không được theo như kế sách của Trần đại nhân chả phải muốn lấy bệ hạ làm mồi nhử sao, chuyện này nhất định không được, nhỡ bệ hạ có mệnh hệ nào thì mọi công sức đều đổ bể hết sao."

Long Cán không có phản ứng gì nhưng hai vị đại thần còn lại đều nhất trí với Đỗ Kính Tu không thể lấy bệ hạ ra làm mồi nhử được.

Trần Trung Tá biết mọi người hiểu sai ý của mình bèn nói "Tôi chỉ nói bệ hạ xuất cung chứ đâu có nói lấy bệ hạ làm mồi nhử xin các vị đại nhân hãy bình tĩnh, sau khi bệ hạ xuất cung chỉ cần để đám tai mắt của Chiêu Linh Thái hậu biết là có mặt bệ hạ không phải là giả đợi đến lúc đi qua khu phố đông người sẽ lập tức đánh cháo bệ hạ bằng một đứa bé khác."

Nói tới đây Trần Trung Tá nhìn sang Trinh Siêu đứng cạnh mình gật đầu nói tiếp "vì để cho đám phản tặc không nghi ngờ ghì lần này xin Trịnh Siêu tướng quân hãy đi cùng với giả bệ hạ ra ngoài thành cố gắng không để lộ sơ hở."

Không đợi Trần Trung Tá nói tiếp Long Cán như hiểu ra vấn đề nói "bọn phản tặc muốn giết trẫm nhất định không bỏ qua cơ hội quý giá này sẽ cho quân chặn đường đón đánh đoàn tuỳ tùng cùng Trinh Siêu, hơn nữa muốn hoàn toàn khống chế triều đình nhất định bọn chúng sẽ chia một nửa quân số tấn công hoàng cung nhằm khống chế tất cả các đại thần không theo phe Long Xưởng. Hơn nữa lão Cường được phái ra ngoài mua vật liệu cũng sẽ cấu kết với đám phản tặc lợi dụng việc mua vật tư cho trẫm mà đưa quân vào thành, như thế vừa không phải giao chiến với quân coi thành lại thuận lợi tiến vào cung nhất định bọn phản tặc sẽ không bỏ qua thời cơ này."

Trần Trung Tá ngẩn người không ngờ chỉ cần nói thế mà bệ hạ cũng hiểu được kế sách bèn cúi phục nói "bệ hạ anh minh quả là kế sách thần chính là như thế"

Đỗ Kính Tu cả kinh nói "cho đám quân phản loạn vào thành như thế vô cùng nguy hiểm nếu không khống chế được sẽ gây cho bá tánh trong thành vô tận tai ương, xin bệ hạ suy nghĩ kĩ"

Trần Trung Tá thấy vậy bèn giải thích "Đỗ đại nhân yên tâm, tôi chỉ bảo cho người vào thành chứ đâu có bảo cho một đám binh lính đầy đủ khí giới vào thành."

Trinh Siêu thấy vậy vẫn không hiểu hỏi "không đem khí giới liệu bọn phản tặc có dám nhập thành không? Làm cách nào để bọn chúng không đem vũ khí vào thành được?"

Long Cán nghe vậy bèn nói "chính vì không muốn chúng cường công cổng thành nên mới tạo cơ hội cho chúng đem khí giới vào thành, chính là các xe chở vật tư của lão Cường, nhất định chúng sẽ cất giấu binh khí trong các xe hàng đó khi đấy chỉ cần chúng ta đánh cháo được các xe hàng mà chúng không hay biết thì đám phản tặc sẽ như đám chó không răng không vuốt mặc ta cầm nắn."

"Bệ hạ đoán việc như thần, quả đúng như vậy" - Trần Trung Ta gật đầu nói.

Đỗ Kính Tu lại hỏi "nếu đã có cách tước đoạt khí giới của chúng sao không cho tất cả đám phản tặc vào rọ luôn mà lại phải chia hai, như thế chả phải ta vẫn sẽ đánh nhau với cánh quân chặn đường giả bệ hạ sao?"

Trần Trung Tá giải thích nói "không được, có hai lý do không thể cho toàn bộ phản quân vào thành được. Thứ nhất nếu đồng ý cho một lượng lớn người nhập thành chỉ với lý do vận chuyển và bảo vệ vật tư Chiêu Linh thái hậu nhất định sẽ nghi ngờ đó phải chăng là cái bẫy đợi bọn chúng, tôi không nghĩ là đám phản tặc ngốc nghếch, chủ quan tới mức ngay cả chuyện bất thường như thế cũng không nghi ngờ. Lý do thứ hai chính là không thể để một lượng lớn phản quân cùng một lúc vào thành, khi đạt tới một số lượng quá lớn dù mất vũ khí nhưng với nhân số đông đảo chúng cũng sẽ phản kháng rất mạnh đã thế chúng ta còn không biết trong thành có bao nhiêu quân tiếp ứng của chúng, đặc biệt là các quan lại theo phe Chiêu Linh thái hậu, đó cũng là một lực lượng không thể khinh thường, nếu không cẩn thận nhanh nhất khống chế số phản quân trong thành sẽ có kẻ lọt lưới, đến lúc đó quân đội bên ngoài thấy thế sẽ ngay lập tức công thành tiếp ứng, như vậy hai mặt thụ địch quá nguy hiểm rất có thể lật thuyền."

Tới đây gần như kế hoạch đã rõ chiến trường chính sẽ là ở trong thành, đám người Trịnh Siêu cùng giả hoàng thượng chỉ là mồi nhử nhằm phân tán quân lực của địch có nhiệm vụ dẫn kẻ địch cách xa kinh thành càng tốt, tới lúc phản quân trình thành tất cả bị bắt đến lúc đó chủ lực quân ta mới toàn bộ suất kích tiêu diệt hoàn toàn toán quân còn lại chấm dứt bạo loạn.

Sau khi nghe toàn bộ kế hoạch của Trần Trung Tá tất cả đều khen hay Tô Hiến Thành cũng rất hài lòng, người mà ông coi trọng tiến cứ quả nhiên bất phàm đề ra một kế hoạch kín kẽ như vậy lần này nhất định phản tặc sẽ bị tiêu diệt dễ dàng.

Long Cán cũng rất bất ngờ với kế hoạch của Trần Trung Tá, quả nhiên không thể kinh thường người xưa nghĩ ra kế sách này tỉ lệ thành công rất cao, tuy nhiên hắn vẫn thấy kế hoạch này có thể cải tiến để đạt hiệu quả cao hơn bèn nói "theo trẫm vẫn có thể chia nhỏ tiếp phản quân, như thế khi chiến đấu diễn ra sẽ hạn chế tối đa thương vong cho binh sĩ"

Cả bốn vị đại thần đều bất ngờ, kế hoạch đã như thế chả lẽ chưa đủ hoàn hảo sao nhất là Trần Trung Tá rất tò mò kế sách của mình không biết thiếu sót cái gì bèn hỏi "không biết bệ hạ định làm thế nào để có thể tiếp tục chia nhỏ phản quân?"

Long Cán trầm ngâm một lúc rồi nói "sau khi toàn bộ phản quân trong thành bị tóm gọn, chúng ta cho đốt nhiều đống lửa trong hoàng cung tạo hiện trường giả là một cuộc giao tranh khốc liệt tại cửa thành, sau đó cho người giả làm lính của Chiêu Linh Thái hậu chạy tới báo cho toán quân ngoài thành nói là trong thành chiến sự đang nghiêng về phía phản quân cần quân tiếp viện để nhanh chóng chiếm lấy hoàng thành, nhất định đám quân ngoài thành sẽ tiếp viện cho quân trong thành để nhanh chóng giành thắng lợi, tuy nhiên để đám quân ngoài thành chia quân về thì số quân đi theo Trịnh Siêu và giả ta phải ít hơn nhiều quân bọn chúng làm sao cho đám phản tặc nghĩ chỉ cần một nhóm quân nhỏ có thể bắt được ta thì chúng mới an tâm chia quân về tiếp viện. Đợi đám quân về tiếp viện hoàn toàn bị tiêu diệt thì Trịnh Siêu hãy chạy về phái kinh thành lúc đó toàn quân ta sẽ toàn lực nhất kích bắt gọn cả ổ."

Trịnh Siêu lo lắng hỏi "nhưng làm cách nào để biết lúc nào phải quay chở lại kinh thành?"

Long Cán bèn cười đáp "lấy khói làm tín hiệu, khi nào người thấy cháy khói bốc lên thì chứng tỏ đám quân trong thành đã bị tiêu diệt, lúc đó hãy đổi hướng chạy lại gần kinh thành nhưng không được quá gần, khói tắt hoàn toàn thì người cứ phi về phía kinh thành, quân ta sẽ đứng đón tại đó, nhưng điều kiện tiên quyết là người và giả ta nhất định không bị bắt, người có làm được không?"