Chương 01: Xuyên qua thế giới song song

Xuyên Qua Ta Là Nữ Sinh

Chương 01: Xuyên qua thế giới song song

Cộp cộp cộp…

- Dậy mau Linh ơi! Sáng bảnh ra rồi! Mau dậy rồi còn đi lên trường!

Hoài Linh loáng thoáng nghe thấy tiếng của mẹ mình, hình như là gọi dậy, thân mình ẩn sau lớp chăn đang bị bàn tay của ai đó lay qua lay lại như muốn đánh thức mình dậy.

Hắn khó nhọc hé mắt ra nhìn mẹ mình một chút rồi nhắm lại, hé miệng nói:

- Rồi rồi, con dậy rồi đây.

Mẹ hắn nói:

- Tối qua mẹ bảo mày ngủ sớm rồi không nghe! Dậy mau! Muộn tới nơi rồi kia kìa!

Hoài Linh biết tỏng tính mẹ, nói muộn thế kia thôi chứ thực ra còn lâu mới muộn. Hắn lí nhí:

- Con biết rồi… Biết rồi…

Ờ mà sao giọng mình khang khác thế nhỉ? Tại khuya hôm qua uống say quá nên giờ lạc giọng rồi? Hay do mới ngủ dậy nên giọng mình mới lạ lạ thế? Thôi kệ.

Hoài Linh theo thói quen đưa tay trái lên cạnh gối định lấy điện thoại xem thử bây giờ mấy giờ rồi, nhưng bàn tay lại chạm phải khoảng không, điện thoại không có ở đó. Hắn thử mò mẫm chung quanh xem thử nhưng cũng không thấy điện thoại đâu, hắn nhủ thầm ‘chắc lại rơi xuống sàn nhà rồi’.

Cố nướng thêm 2 – 3 phút nữa, hắn nhích người dần dần ra mép giường, bỏ hai chân xuống sàn rồi đứng dậy. Sau đó hắn giang hai tay ra hai bên, há to miệng ngáp một cái, lắc lắc cổ rồi chập chững bước từng bước tới chỗ toilet.

Theo thói quen, Hoài Linh đi tới trước bồn cầu để ‘xả lũ’. Hắn mắt nhắm mắt mở đưa tay kéo 2 lớp quần xuống một khoảng, định cầm ‘cậu bé’ điều khiển hướng đi của ‘cơn lũ’ nhưng lại bắt hụt, hắn mặc kệ, dí sát thân dưới tới chỗ bồn cầu rồi bắt đầu xả.

Tóc tách! Tóc tách! Tóc tách!

Hoài Linh không nghe thấy âm thanh ‘rỏn rỏn’ quen thuộc khi cơn lũ chạm thành bồn cầu, mà chân hắn lại bị ướt, hơn nữa còn ướt từ chỗ bắp đùi xuống tới bàn chân.

- Fuck’in wow shit, chẳng lẽ tao không điều khiển nổi mày, phản rồi, ướt hết cả chân. – Hắn bực mình chửi.

Hoài Linh cố gắng điều khiển ‘cậu bé’ của mình xả đúng hướng, nhưng thật đáng tiếc, chả hiểu sao càng xả thì chân hắn lại càng ướt hơn, thậm chí hắn có cảm giác như mình đang đứng trên một vũng nước.

Hắn bực mình mở mắt nhìn xuống thì bất chợt hoảng hốt hét to:

- AAAAAAAAAA!!!

Mẹ hắn ở dưới nhà đang bày bữa sáng nghe tiếng hét thì giật mình, bực bội quát lên:

- Cái gì vậy Linh?

- Kh… không có gì. – Hoài Linh lắp bắp trả lời.

- Con với cái, mới sáng ra đã hét toáng lên, giật cả mình. – Mẹ hắn ở dưới nhà làu bàu.

Hoài Linh kinh hoảng, run rẩy đứng dựa người lên tường, mắt nhìn chằm chằm chỗ ‘cậu bé’ ở phía dưới với vẻ không thể tin nổi. Chẳng biết từ bao giờ mà cũng chẳng hiểu tại sao, ‘cậu bé’ giờ đã biến ‘cô bé’ mất rồi.

Sau một hồi kinh ngạc hoảng sợ, hắn dần dần bình tĩnh lại, nhắm mắt chậm rãi kéo 2 lớp quần lên rồi bước nhanh tới trước gương soi mặt trong toilet.

Ở trong gương là một gương mặt xa lạ trẻ trung giống như của một bé gái mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt đen láy to tròn cùng hàng mi dài cong cong, chiếc mũi thon dài, đôi môi nhỏ đỏ tự nhiên hình trái tim mỏng manh, mái tóc đen dài có chút rối do mới ngủ dậy, trông thế nào cũng thấy gương mặt của cô bé này thật xinh đẹp đáng yêu.

Hoài Linh há hốc mồm nhìn gương mặt của cô gái cũng đang há to miệng nhìn lại mình ở trong gương. Hắn không thể tin nổi đó là mình. Hắn giơ tay lên nhéo má thử, bàn tay chạm lên má chỉ có cảm giác là trơn láng mịn màn không hề đau, hắn ngần ngừ một chút thì quyết định tát thử một phát xem có phải mình đang nằm mơ không, mặc dù giấc mơ này có hơi… Biến thái.

- Oái a!

Hắn xuýt xoa một tiếng, đưa tay thoa má.

Cứ thế, má trái của hắn dần đỏ lên, một bên mặt hiện ra trong gương dần trở nên đỏ hây, trông thật xinh không tả nổi. Còn bản thân hắn lúc này lại khóc không ra nước mắt, không phải khóc do đau má, mà khóc do sự thật hiện ra trước mắt, chẳng biết tại sao hắn giờ lại biến thành một bé gái có gương mặt xinh đẹp như thế này.

Hoài Linh hắn 30 tuổi, là một người đàn ông đích thực, chủ chuỗi cybernet nổi tiếng khắp Đà Nẵng, tuy chưa lập gia đình nhưng không phải do hắn kén chọn mà là còn chưa quên được tình đầu cũng là tình cũ.

Hắn không thể nào tin nổi, sau một giấc ngủ hắn đã biến thành một cô gái mười bốn mười lăm tuổi như thế này.

Xem nào, hình như lúc nãy mẹ gọi hắn dậy không có nhận ra ngoại hình khác lạ của hắn. Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ mình xuyên qua thế giới khác rồi à? Nhưng người kia thật là mẹ mình, cũng là giọng nói đó, mẹ cũng gọi mình là Linh kia mà?

Hoài Linh nhủ thầm:

- Hm… Mình cần phải xuống hỏi mẹ xem sao, chuyện này thật không thể tưởng tượng được.

Hoài Linh bước nhanh ra khỏi phòng, đi xuống lầu hỏi mẹ.

Ừ? Ngực mình hình như phồng to hơn trước, lại nặng nặng nữa, chẳng lẽ thật là ngực của con gái sao?

- Fuck’in wow shit.

Hắn chửi lên, cũng đưa tay sờ thử ngực mình, sau đó lẩm nhẩm ‘là thật, ừ, cũng đầy đặn phết đấy, chỉ hơi khó chịu là tầm nhìn bị hẹp lại khi phải đi xuống lầu’.

Xuống tới dưới nhà, Hoài Linh thấy mẹ mình đang quét tước sân nhà, hắn chạy tới hỏi:

- Mẹ thấy con có gì khác biệt không?

Mẹ hắn ngẩng đầu lên đánh giá hắn một lượt, hỏi lại:

- Khác gì? Sao không lo chải tóc lại đi, rối hết tóc thế kia!

Hoài Linh nghe như sấm bên tai.

Chẳng phải hắn là nam à? Chẳng phải bây giờ hắn đang mang hình hài của một đứa con gái hay sao? Lại còn là mười lăm mười sáu tuổi nữa. Làm sao mà mẹ không nhận ra được sự thay đổi này? Mẹ đâu phải già tới mức trông gà hóa cuốc đâu chứ…

Hoài Linh kìm lại xúc động trong lòng, hỏi tiếp:

- Con là con gái hả mẹ?

Mẹ hắn đang quét sân, nghe thế thì cười mắng:

- Ơ hay cái con bé này! Mày không phải con gái chả nhẽ lại là con trai?

Hoài Linh ngẩn ra, lát sau lầm bầm:

- Xem ra mình là con gái thật rồi!

Đến lúc này, hắn đã có thể xác định kia là mẹ mình, và mình là con gái chứ không phải là con trai của mẹ. Nơi này, ngôi nhà này, mọi thứ xung quanh đều là khung cảnh quen thuộc mà mình đã sống trong 30 năm qua.

Nhưng…

Chẳng lẽ là mình xuyên qua một thế giới khác? Một thế giới song song nơi mọi thứ diễn ra bình thường, duy chỉ có mình là trở thành con gái ư?

Hoài Linh lại hỏi mẹ:

- À hôm nay ngày mấy rồi mẹ? Phải năm 2021 không ạ?

Mẹ hắn nói:

- Năm 2021 cái gì, hôm nay thứ ba ngày 5 tháng 9 năm 2006, khai giảng đó, mau lên phòng thay đồ rồi xuống ăn sáng, nhanh mẹ còn chở lên trường.

Hoài Linh máy móc ‘dạ’ một tiếng rồi chạy tút lên phòng mình.

Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới năm 2006 chứ không phải là năm 2021. Vậy có nghĩa là mình đã xuyên qua một thế giới khác, biến thành con gái, thời gian lùi lại. Như thế tính ra, hôm nay hẳn là ngày khai giảng năm học lớp 10 của mình.

Có lẽ… quay lại năm 2006 cũng tốt. Quá khứ có rất nhiều điều mình đã bỏ qua cũng như làm sai, bây giờ quay lại thì có thể hoàn thành những tiếc nuối lúc trước. Con người mà, tuy mạnh miệng nói không bao giờ hối hận quá khứ, nhưng nếu cho họ cơ hội qua lại quá khứ để sửa đổi thì sẽ chẳng ai từ chối cả.

Chỉ tiếc, mình lại biến thành con gái.

Ông trời ơi! Tại sao lại biến con thành con gái chứ không phải là con trai như cũ?!

Hoài Linh quyết định tạm thời gác lại mọi chuyện, mau chóng đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Dù sao bây giờ cũng đã 6 giờ kém 15 rồi, hôm nay là ngày khai giảng năm học mới nên hắn cần phải có mặt sớm ở trường.

20 phút sau.

- Mẹ ơi! Áo dài của con đâu?

Hoài Linh theo thói quen mở tủ đồ tìm trang phục nam sinh quần xanh áo trắng để mặc, nhưng một lúc sau hắn mới chợt nhận ra mình giờ là con gái, phải mặc áo dài nữ sinh. Mà trong tủ đồ không móc áo dài, hắn không thấy đâu cả nên mới hỏi mẹ mình như thế.

Mẹ hắn ở dưới nhà nói lên:

- Ở dưới đây, mẹ mới là xong cho con đây.

Hoài Linh cẩn thận bước xuống dưới nhà, theo hướng mẹ chỉ tìm được chiếc áo dài trắng tinh phẳng phiu đang treo trên móc.

Sau khi thấy Hoài Linh cầm áo dài đi thẳng lên lầu, mẹ hắn nói:

- Thiệt tình, con gái con lứa gì tới cả áo quần đi học cũng chẳng lo ủi trước gì cả.

Kiếp trước hắn là con trai nên chưa từng mặc qua áo dài, nhưng dù sao chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, vậy nên hắn bắt đầu công cuộc mặc áo dài lần đầu tiên trong đời mình.

Đầu tiên, hắn lần mò được cách mở các hột nút ở bên cánh áo. Sau đó hắn xỏ áo qua người rồi bắt đầu cài các nút áo lại, bắt đầu từ nút ở chỗ cổ áo dần dần xuống tới ngang dưới ngực. Việc cài nút này quả thật rất khó, một phần là do chưa quen chưa làm bao giờ, hắn tốn tới 5 phút mới có thể cài xong các nút áo. Sau cùng, hắn xỏ quần dài trắng mỏng vào.

Mà khoan, hình như có gì đó sai sai.

Hoài Linh ngẫm nghĩ một lúc thì nhận ra là mình chưa mang áo ngực, soi qua gương thấy rõ hai cái núm hồng hồng ẩn hiện sau lớp áo dài trắng tinh. Quả thật chết người mà.

Tuy rằng hiện tại dáng người mảnh mai nhưng ‘hung khí’ trước ngực lại nhô ra như hai ngọn núi, cộng thêm kiểu dáng của chiếc áo dài nên thân hình nổi lên hình S trông thật cuốn hút.

‘Hung khí’ trước ngực khiến hắn không quen, cảm thấy ngột ngạt nằng nặng, tầm nhìn cũng bị hạn chế đôi chút, nhất là khi đi xuống cầu thang thì sẽ hơi khó thấy rõ đường. Đoán chừng ‘hung khí’ này cũng cỡ trên E dưới D rồi.

Hoài Linh đi tới chỗ tủ áo, mở cả 4 ngăn để xem thử áo ngực của mình cất ở đâu. Hắn phát hiện ra ở trong ngăn thứ hai bên dưới là một kho áo nịt ngực lẫn quần chip, lại có đủ màu sắc nhưng chủ yếu là tông trắng, còn lại là màu hồng cùng đen. Hắn thậm chí thấy cả một chiếc quần lót hoa bảy màu sặc sỡ, một số chiếc in hình mèo Doremi, chuột Minnie, Hello Kitty các kiểu. Xem ra ‘hắn’ hoặc là ‘mẹ hắn’ cũng mua không ít thứ hay ho.

Hoài Linh chọn lấy một chiếc áo ngực màu trắng sữa để mặc. Hắn không chọn màu đen, tuy như thế sẽ càng thêm sexy nhưng đây là đi học chứ không phải đi chơi hay đi khoe thân. Còn về quần thì do ‘hắn’ đã mặc sẵn trước khi đi ngủ rồi, lại là màu trắng nữa nên không cần thay, tránh đụng chạm cho an toàn.

Kiếp trước hắn từng cỡi qua áo ngực của người yêu không biết bao nhiêu lần nên cũng biết cách mặc áo ngực. Hắn phải cởi áo dài ra để mặc áo ngực. Lần này tổng cộng chỉ tốn có 3 phút, hắn đã mặc xong xuôi mọi thứ, đâu ra đấy.

Hoài Linh ngắm nhìn gương mặt trái xoan trong gương, mái tóc đen dài đã được hắn cẩn thận chải lại cho suôn thẳng, hai má hây hây chẳng biết do tự nhiên là như thế hay tại ngắn còn ngại ngùng, cánh môi đỏ phơn phớt. Tổng thể trông ‘hắn’ cũng xinh đẹp phết, qua thêm ít năm tô thêm vẻ mặn mà thì hứa hẹn sẽ là một mỹ nhân ‘khuynh thiên hạ’ cho xem.

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Bây giờ bản thân xuyên qua thế giới song song, trở lại năm 2006, tuy sống trong hình hài một cô gái nhưng hắn quyết tâm không bị ‘gái hóa’. Kiếp trước có rất nhiều thằng tuy là con trai nhưng tâm hồn lại của thiếu nữ, thậm chí có nhiều đứa còn đi Thái Lan phẫu thuật, trả một khoản tiền rất lớn, chịu đựng nỗi dày vò cắt bi cứa thịt đau thấu tâm can mới có thể mang hình hài của nữ tính được. Còn hắn hiện tại, chả phải tốn tiền hay chịu đau gì cả, ngủ một giấc dậy đã biến thành con gái luôn, mà lại còn xinh đẹp quá trời nữa chứ.

- Ài…

Hoài Linh thở dài một tiếng.

Số phận đã an bài như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là đành chấp nhận hiện thực. Những chuyện trong quá khứ hắn còn dang dở tiếc nuối, còn sai lầm, kiếp này hắn sẽ hoàn thành trong hình hài nữ tính này.

- Xong chưa Linh ơi! Xuống ăn sáng nhanh rồi còn đi!

Mẹ hắn ở dưới lầu gọi lên.

- Con xuống ngay đây mẹ!

Hoài Linh đáp lại rồi bước nhanh xuống dưới nhà.

Trong phòng bếp, trên bàn ăn đã bày sẵn một đĩa bánh ướt thật ngon, đây là một trong những món ưa thích của hắn.

- Xem ra mẹ mình vẫn vậy, vẫn quan tâm lo lắng chu đáo cho mình như kiếp trước, thật thích là mọi thứ chung quanh đều không thay đổi gì cả. – Hắn vừa ăn vừa nghĩ thầm.