Chương 06: Cảm nắng (1)

Xuyên Qua Ta Là Nữ Sinh

Chương 06: Cảm nắng (1)

Ánh nắng sáng len lỏi qua những ô cửa kính tạo thành một cột trụ sáng mà nhìn mắt thường cũng có thể thấy được từng hạt bụi sáng li ti bay bay bên trong, cột sáng chiếu lên bàn học tạo thành một vòng tròn nhỏ sáng bóng.

Hoài Linh xoay người lại giơ tay trái chạm tới cột sáng, mắt khẽ nhắm lại như muốn cảm nhận những hạt bụi sáng đó.

- Quay lại cuộc sống thời học sinh quả thật không tệ, nhưng mà trải nghiệm kiếp sống này bằng thân phận này thì thật sai quá sai. Phải chi...

Hoài Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài.

Một lúc sau, hắn rút tay trái lại, đồng thời cũng mở mắt ra nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Hắn thấy được những tán cây bàn bập bè to xanh, hẳn là tận 5 cây, bên dưới có hai nhóm học sinh đang chơi đá cầu. Xa xa bên phải là một hố cát trắng mới đổ chắc là để giành cho những buổi học nhảy xa. Gần bức tường rào bên phải là bụi cỏ dại trải dài, bên trong có thể thấy được một ít hoa dại trắng nhỏ tô điểm cho một chút xanh của cỏ.

Ở phía cuối sân trường là một giàn thiên lý cao rộng, nơi giành cho những học sinh học thể dục mỗi khi trời nắng chan chan, tiếc là mùa này thiên lý chưa nở hoa. Sau đó là bức tường ngăn cách nhà trường, có thể thấy được những ngôi nhà của người dân sinh sống ở quanh đó.

Hoài Linh không thấy hết được mọi thứ phía bên trái sân trường nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được chỗ đó là những dãy ghế nhỏ dành cho học sinh ngồi nghỉ ngơi, bên trên là những chiếc ô bằng xi măng được dựng lên để che nắng che mưa.

- Lúc này chắc bên dưới đông vui nhộn nhịp lắm!

Hắn nghĩ tới giờ ra chơi các học sinh nối đuôi nhau chạy nhanh xuống dưới căn tin, thi nhau gọi những món ăn thức uống thì không khỏi mỉm cười.

Kiếp trước, thời cấp 3, cứ mỗi khi ra chơi hắn lại từ từ xuống căn tin gọi hai ổ mỳ bơ cùng một bịch nước cam để nhâm nhi. Thường thì buổi sáng do hắn dậy muộn nên chỉ kịp chạy tới trường cho kịp giờ chứ không kịp ăn gì, nên cứ phải nhịn ăn sáng cho tới khi học xong 2 tiết đầu hắn mới xuống căn tin mua đồ ăn sáng cho mình, thành ra mới có chuyện mua những hai ổ mỳ bơ như thế. Mà thực ra cũng chẳng phải do hắn đói bụng mới ăn hai ổ, mà tại hắn thích ăn bánh mỳ, ngày bình thường thì đều ăn hai ổ cả bởi hắn rằng một ổ không no nên cứ phải ăn hai ổ cho lấp bụng.

Ngày nào hắn cũng xin mẹ cho mười ngàn ăn sáng nên chuyện chi sáu ngàn cho hai ổ mỳ bơ kèm một ngàn rưỡi cho bịch nước là chuyện trong khả năng. Số tiền còn lại thì hoặc hắn mua thêm mấy món ăn vặt như thèo lèo (đây là món ăn vặt hắn thích nhất) hay bánh gấu, kẹo cao su gì đó; hoặc hắn để giành tích cóp lại cho những lần chi tiêu sau.

Cứ tính đơn giản thế này, mỗi sáng mẹ cho hắn mười ngàn, hắn chi bảy ngàn rưỡi để ăn sáng, thêm năm trăm gửi xe là hết tám ngàn, còn dư hai ngàn hoặc hắn mua đồ ăn linh tinh hoặc là tích lại, cũng có thể là cho tụi bạn mượn.

Thật ra lên cấp 3 trong lớp có cả chung hụi, kiểu như một nhóm có bao nhiêu đứa đó, mỗi ngày mỗi đứa trong nhóm đưa cho 1 đứa thủ quỹ của nhóm một khoản tiền quy định, rồi tới lượt đứa nào thì đứa đó rút hết số tiền cả bọn chung lại trong một tuần, cứ thế tiếp diễn cho tới khi tất cả mọi người tham gia đều nhận được tiền. Hoài Linh có thể sử dụng hai ngàn còn lại để chơi hụi, nhưng kiếp trước hắn nghĩ đây là trò của bọn con gái nên không có tham gia, ngại mất mặt.



Hoài Linh không hề hay biết rằng, cậu bạn thân kiếp trước của mình là Minh Đức đang ngồi nói chuyện rôm rả cùng lũ bạn cấp 2 ở bàn trên cùng dãy thứ ba trong lúc xoay người thì bất gặp khoảnh khắc Hoài Linh mắt nhìn xa xăm miệng nhoẻn cười kia.

Khoảnh khắc chỉ xảy ra đúng một giây thôi, nhưng Minh Đức có cảm tưởng như nó diễn ra lâu thật là lâu. Hắn ngẩn ngơ đứng đó. Hắn cảm thấy đó là nụ cười đẹp nhất hắn từng thấy từ trước đến nay.

Một cô nữ sinh xinh đẹp dễ thương mỉm cười dịu dàng trong những tia nắng sáng xuyên qua ô cửa, đây quả thật là một khoảnh khắc chí mạng với bất cứ cậu học sinh nào, và Minh Đức cũng vậy, hắn cảm thấy xao xuyến không thôi.

Kể từ hồi cấp 2 cho đến giờ, mặc cho bọn con gái xinh đẹp ra sao, mặc kệ lũ bạn chung quanh gán ghép như thế nào, Minh Đức đều chưa từng cảm nắng hay thích một ai.

Thế nhưng hôm nay, Minh Đức chẳng hiểu sao lại có cảm giác rất lạ với cô lớp trưởng kia. Từ lúc ban đầu xếp hàng chờ ở bên ngoài trường bị đối phương trừng mắt, cho đến lúc nãy trao đổi cùng đối phương và đến giờ đột nhiên thoáng thấy nụ cười kia… Hắn cảm thấy dường như mình đã cảm nắng đối phương mất rồi.

Thoáng ngẩn người, Minh Đức nhanh chóng ngồi rụt xuống để che giấu cảm xúc chân thật hiện tại. Hắn không muốn ai phát hiện ra tình cảnh bản thân lúc này.

Không may cho Minh Đức, cậu bạn mập mập Trung Kiên lại phát hiện ra dị thường của hắn.

- Ê sao thế lớp phó? – Trung Kiên hỏi.

Minh Đức nghe thấy Trung Kiên hỏi thế thì giật mình, kiếm cớ giải thích:

- Sao là sao mày? Mắt tao dính bụi, tao đang phủi nó ra.

Vừa nói xong, Minh Đức giả bộ như mắt mình đang dính bụi thật, đưa tay lên "chà chà" con mắt như thể nếu không làm thế thì không chứng minh được rằng mắt mình bị dính bụi thật.

Trung Kiên nhất quyết không buông tha, nói:

- Xạo hả mày, rõ ràng tao thấy…

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Minh Đức quát cho câu "im đi".

- Chuyện gì thế mập?

Đám bạn chung quanh đang tán dóc chợt quay sang hỏi Trung Kiên, ai cùng tò mò nhìn tên mập cùng Minh Đức.

- Nãy tao thấy thằng Đức cống nó liếc con nhỏ lớp trưởng xong đứng hình. – Trung Kiên giải thích.

- Đù…

- Phải không mày?

- Gì? Lớp phó bị lớp trưởng hút hồn à?

- Thôi đi pa ơi!

- Có phải lớp phó "điếc không sợ súng" của chúng ta không vậy? A ha ha…

- Ủa mà mập, phải không đó mày? – Một cậu bạn trong đám tỏ ra nghi ngờ.

Trung Kiên thấy có đứa nghi ngờ hỏi mình thì giơ tay lên chém cái rụp xuống giữa khoảng không, nói giọng chắc nịch:

- Thằng nào xạo làm chó.

- Nhân cách cho chó ăn của mày không đáng để làm chó đâu. – Quốc Anh cười nói ha hả.

Lúc nãy Quốc Anh bị Trung Kiên đâm sau lưng nên giờ cố ý chọt lại.

Lũ bạn chung quanh nghe Quốc Anh nói thế thì cười lên hô hố, ai cũng cho rằng cậu bạn ốm này nói không hề sai. Hồi cấp 2 thì Trung Kiên cũng hay nói láo lắm, nên giờ hắn có nói thật đi nữa thì mọi người cũng khó có thể tin tưởng.

- Mệt tụi mày ghê, bị bụi bay vô mắt thôi mà cũng vẽ vời đủ chuyện. – Minh Đức quay lại nói.

- Tao thấy sao nói thế thôi! – Trung Kiên tỏ ra vô tội.

- Tóm lại là tao bị bụi bay vào mắt, tụi mày cũng thôi nghĩ lung tung đi.

Lũ bạn nghe thế thì nhao nhao hô thôi không đùa giỡn nữa, tất cả quay lại câu chuyện cũ.