Chương 03: Lớp 10C3

Xuyên Qua Ta Là Nữ Sinh

Chương 03: Lớp 10C3

Phòng học của lớp 10C3 nằm ở đầu dãy tầng ba, sát bên cầu thang. Như thế xem ra rất thuận tiện cho Hoài Linh cũng như các bạn học trong lớp di chuyển lên xuống giữa các tầng, đặc biệt là giờ giải lao xuống căn tin nhanh nhất có thể, hoặc là về sớm dắt xe sớm khỏi bị kẹt xe tắt đường.

Hoài Linh cùng bạn học theo cô giáo đi vào trong phòng học. Hắn chọn ngồi ngay bàn thứ 3 dãy trong cùng như một thói quen, bởi kiếp trước hắn học ba năm cấp 3 đều là ngồi ở vị trí này.

Từ chỗ này, hắn có thể thoải mái quan sát khoản sân sau của trường, nơi chủ yếu để dạy học thể dục hoặc tổ chức những trận đấu bóng, đá cầu… Hơn nữa, do đảm nhiệm lớp trưởng nên cũng cần đảm bảo tầm nhìn bao quát lớp, vị trí ở giữa luôn là hợp lý.

Diện tích phòng học tương đối rộng, học sinh có thể ngồi & di chuyển một cách thoải mái. Tường phòng được sơn màu xanh lơ trông khá dịu mắt. Bàn ghế trong phòng học được xếp thành 4 dãy, mỗi dãy có 6 bàn, mỗi bàn ngồi được 2 học sinh. Những bàn ghế này được ốp bằng mica vàng vân trắng nên trông khá sáng sủa đẹp mắt. Ghế ngồi được cố định sẵn với bàn nên trông cũng gọn, không thể xê dịch gây ra tiếng động ồn ào ảnh hưởng mọi người trong lớp được.

Ở phía trước những dãy bàn là một bục giảng lớn được xây bằng xi măng, bên ngoài tô lớp đá mài xanh lá. Góc trong bục giảng được xây to hơn thành hình chữ L để có thể đặt bàn cho giáo viên ngồi ở đó.

Từ chỗ ngồi của Hoài Linh nhìn lên, ập ngay vào mắt là tấm bảng xanh đen to lớn dựng trên bục giảng, nó chiếm như ½ chiều dài bục giảng. Chẳng biết từ bao giờ ở trên bảng đã có sẵn dòng chữ ‘Chào mừng các em đến với lớp 10C3’ được viết bằng phấn trắng tô viền vàng.

Bên phải tấm bảng xanh đen là một tấm bảng nhỏ màu trắng viền xanh, ghi lại 5 điều bác Hồ dạy, bên trái thì là một chiếc quạt treo tường. Phía trên tấm bảng xanh đen thì là một bóng đèn tuýp thật dài, trên nữa là tấm bảng dài màu đỏ ghi hoa dòng chữ ‘tiên học lễ hậu học văn’, còn nơi cao nhất đặt ảnh chân dung bác Hồ.

Hoài Lâm như đắm mình trong ký ức xưa cũ, những con người ấy, những gương mặt ấy, hết thảy mọi thứ đều như mười mấy năm kiếp trước.

Cô chủ nhiệm ở trên bục ra hiệu để mọi người yên lặng, sau đó nói:

- Chào các em!

Nói đoạn, cô khẽ dừng lại hắng giọng, sau đó nói tiếp:

- Cô xin tự giới thiệu, cô tên là Phạm Thị Thu Thảo, như các em đã biết thì cô được nhà trường phân công chủ nhiệm lớp 12C3 chúng ta, bên cạnh đó cô cũng sẽ phụ trách giảng dạy bộ môn tiếng Anh cho các em.

Cả lớp xì xầm một hồi, một học sinh ở dưới giơ tay hỏi:

- Cô ơi, cô bao nhiêu tuổi rồi ạ? Em thấy lớp mình thật may mắn khi được một cô giáo xinh đẹp như cô làm chủ nhiệm.

Cả lớp được dịp cười ồ lên, cô giáo Thảo cũng cười mỉm một lúc mới nói:

- Em không biết hỏi tuổi phụ nữ là điều cấm kỵ sao? Cô năm nay 25 tuổi, tức hơn các em đúng mười tuổi đấy.

Hoài Linh nhận ra cậu học sinh đặt câu hỏi kia. Đối phương có một cái tên rất đặc biệt, Trần Độc Lập Tự Do. Thật chẳng hiểu cha mẹ cậu ta nghĩ gì khi đặt cho cậu ta cái tên như thế. Đất nước đã được hưởng một nền độc lập tự do hoàn toàn từ năm 1975 rồi chứ đâu phải đợi đến năm 1991 đâu?! Hay cha mẹ cậu ta mong muốn cậu ta độc lập khỏi gia đình, tự do trước mọi người? Thật sự là một cái tên rất lạ tai nhưng lại dễ nhớ. Nói thế thôi chứ tính cách phóng khoáng tự nhiên của cậu ta xem ra cũng khá hợp với tên, mỗi tội cậu ta học rất dốt.

Trần Độc Lập Tự Do nghe thế lí nhí ‘dạ’ một tiếng. Bây giờ hắn thật sự rất ngại, chẳng dám nói gì thêm trước, chỉ ước có cái lỗ nào để bản thân chui vào đấy trốn cho xong việc.

Cô giáo Thảo ở trên bục nói tiếp:

- Theo như danh sách, lớp chúng ta có tổng cộng 43 bạn. Bây giờ cô gọi tên ai thì em đó đứng lên giới thiệu cho cả lớp biết nhé.

Hoài Linh nghe thế, thầm hô trong lòng ‘tới rồi’.

Tiết mục giới thiệu bản thân trước lớp này luôn là tâm điểm của những sự chú ý.

Bản thân Hoài Linh là thủ khoa đậu trường Thái Phiên, lại từng trải qua chuyện này một lần nên biết rõ bản thân sẽ trải qua những gì. Huống chi, bây giờ hắn lại là con gái chứ không phải trai. Kiếp trước khó khăn gì cũng có thể sử dụng nắm đấm để giải quyết được, còn hiện tại hắn thân là con gái thì sao có thể giải quyết mọi chuyện bằng sức mạnh được. Hơn nữa, học giỏi thôi đã đành đi, đằng này hình hài bản thân lại xinh đẹp nữa… Trời ạ, hắn biết chắc tương lai sẽ bị lắm kẻ theo đuổi phiền phức đây.

- Nguyễn Quốc Anh.

Cậu học sinh được cô giáo gọi tên lập tức đứng dậy, dáng người mảnh khảnh nhưng được cái da dẻ trắng trẻo, mắt đeo kính trông như là kính cận. Cậu học sinh này chính là người khen Hoài Linh xinh đẹp tốp 3 trường.

- Quốc Anh xin chào mọi người, mình 15 tuổi, cấp 2 học trường THCS Huỳnh Thúc Kháng, à, mọi người có thể gọi mình là Khỉ Con. – Hắn nói.

Cô giáo lại gọi tên tiếp theo:

- Lê Minh Đức.

Minh Đức nghe thấy cô giáo gọi tên mình thì từ từ đứng dậy, nhìn quanh lớp một lượt rồi nói:

- Chào mọi người, tôi tên Lê Minh Đức, 15 tuổi, tới từ trường THCS Huỳnh Thúc Kháng, tạm thời đảm nhận lớp phó của lớp.

Mọi người nghe thế thì ồ lên, lập tức ấn tượng Minh Đức. Chàng trai da hơi ngăm, tướng mạo đường hoàng, mặt mày nghiêm nghị khí khái trông khá có tốt chất của một cán bộ lớp.

- Hoàng Trung Kiên.

Lần này là một cậu học sinh mập mạp đứng lên, hai tay chống bàn. Trông bộ dạng của hắn thì dường như đứng lên là một chuyện gì đó có vẻ khó khăn. Thật không hiểu sao hắn có thể mập được như thế, dùng từ ‘phì lũ’ để hình dung cũng không sai.

Học sinh mập nói:

- E hèm… Chào mọi người, mình tên là Hoàng Trung Kiên, 15 tuổi, tốt nghiệp cấp 2 trường Huỳnh Thúc Kháng.

Mọi người trong lớp nghe hắn giới thiệu biệt danh là Mập thì bật cười cả lên, nhao nhao gọi ‘Mập, ê Mập… Kiên mập, mập mập …’, Hoài Linh cũng mỉm cười nhìn đối phương.

Kiếp trước, tên mập mạp chết tiệt này từng nhiều lần chơi ngu bị cả lớp hùa lại tẩm quất cho một trận với lí do rất chính đáng là ‘giúp hắn giảm béo’, thậm chí giờ thể dục hắn cũng được thầy dạy thể dục ưu tiên cho chạy thêm 1 vòng nữa là 4 vòng thay vì 3 vòng quanh sân.

- Võ Thị Uyên Vui.

Lần này là một bạn nữ, dáng người khá đầy đặn, da trắng, gương mặt bầu bĩnh, tóc ngắn ngang vai để theo kiểu bob không mái. Bạn nữ khẽ đứng dậy chào cô chủ nhiệm, sau đó quay sang mọi người nói:

- Chào các bạn, mình tên là Võ Thị Uyên Vui, 15 tuổi, cấp 2 học trường THCS Chu Văn An – Huế.

Là một cô bạn đến từ thành phố Huế.

Cho dù Uyên Vui không nói quê quán thì chắc ai trong lớp cũng biết cô đến từ Huế, bởi giọng nói của cô có đặc trưng rất riêng mà chỉ những người ở đó mới có. Một giọng nói rất lạ tai, tuy có thể sẽ có nhiều người khó nghe vì không "tròn vành rõ chữ", nhưng không ai có thể phủ nhận sự ngọt ngào, thân thương, êm ái mà nhẹ nhàng của giọng Huế.

- Nguyễn Trần Hoài Linh.

Khi cô chủ nhiệm đọc lên cái tên này, cả lớp đang rầm rì ở bên dưới lập tức im bật, mọi người đã nghe đến cái tên này một lần trong lễ khai giảng cách đây mấy phút rồi.

Bản thân Hoài Linh cũng hơi ngại ngùng. Kiếp trước hắn từng đứng lên giới thiệu bản thân như thế này, cũng từng làm lớp trưởng "trải qua sương gió" hai năm, nhưng giờ trở lại chốn cũ làm lại hành động ngày xưa từng làm thì hắn cứ có cảm giác là lạ, bởi bây giờ hắn đã biến thành một cô gái, lại còn học siêu giỏi nữa.

Hắn đứng đó nhìn quanh lớp, hít hà một hơi lấy bình tĩnh rồi nói:

- Xin chào mọi người, mình tên là Nguyễn Trần Hoài Linh, 15 tuổi, đến từ trường THCS Nguyễn Công Trứ, mình sẽ đảm nhận chức lớp trưởng tạm thời của lớp chúng ta, rất mong nhận được sự ủng hộ của các bạn.

Xung quanh bắt đầu xì xầm trở lại.

- Lớp trưởng của chúng ta đó à? Xinh đáo để mày nhỉ?!

- Ê, lúc nãy khai giảng tao nghe nói là nhỏ đó đậu thủ khoa trường mình đó.

- Thật không? Vừa xinh vừa học giỏi như vậy hỏi có chết không? Ây chà chà.

- Suỵt! Nói nhỏ thôi!

- THCS Nguyễn Công Trứ là trường nào nhỉ? Sao tao chưa nghe qua bao giờ, không phải trường chuyên à?

- Cứ biết thế đi, hỏi gì chớ, ngon đi hỏi thẳng nhỏ đó đi! Lớp trưởng đại nhân của chúng ta đó!

Hoài Linh có thể nghe thấy gần như tất cả những lời mọi người nói. Tuy hắn hơi cúi đầu nhưng có thể cảm nhận rõ ràng có rất nhiều người đang nhìn mình, trong đó có Minh Đức ngồi ở bàn đầu dãy bên cạnh.

- Các em, trước mắt, bạn Hoài Linh sẽ đảm nhiệm chức lớp trưởng lớp chúng ta. Lí do tại sao chắc mọi người cũng biết cả rồi, đến họp lớp cuối tháng chúng ta sẽ tổ chức bầu lại một cách công bằng. Hiện tại, cô mong rằng các em sẽ nghe theo sự sắp xếp của bạn Hoài Linh. Nghe rõ cả chứ?

Cô giáo Thảo cảm nhận được bầu không khí có chút nóng lên, nhanh chóng phân công cho các học sinh trong lớp.

Cả lớp đồng thanh hô ‘rõ ạ’.

- Được rồi, tiếp theo là em Trần Độc Lập Tự Do.

Cả lớp mới ngồi ngay ngắn lại chưa được 10 giây thì đã hú hét cả lên khi nghe thấy cái tên thật ấn tượng này.

- Chào mọi người, mình tên Trần Độc Lập Tự Do, 15 tuổi, đến từ trường THCS Phan Đình Phùng, sau này cứ gọi mình là Kudo hoặc Dodo là được.

Trần Độc Lập Tự Do đứng lên nói một cách dõng dạc. Tự Do có chiều cao hơi khiêm tốn, có lẽ tại chưa dậy thì hoàn toàn, hoặc bản chất gien của hắn là như thế. Mái tóc rối bời bo quanh tựa như ổ chim vậy, có khi các chú chim còn tưởng tóc của hắn là ổ của mình cũng nên.

- Gì? Cu to hả?

- Đậu phụ cười chết mất thôi, Kudo chứ không phải cu to mày ơi!

- Chậc chậc, Kudo trong Shinichi Kudo đó hả? Nó nghĩ mình là ai vậy?

Các bạn học trong lớp lại được một phen bàn luận cười nghiêng ngã với cái tên và nickname của Tự Do. Bản thân Hoài Linh cũng phì cười khi nghe thấy cô bạn học ngồi sau mình hỏi ‘cu to hả’.



- Còn ai cô trong lớp cô chưa đọc tên nữa không?

Cô giáo Thảo sau khi gọi từng tên một ở trong danh sách lớp thì hỏi lại cả lớp, xem thử có bỏ sót ai chưa giới thiệu không.

Một giây, hai giây… mười giây…

Chợt có một cánh tay giơ lên cao.

Chủ nhân của cánh tay kia là cô bạn ngồi cùng bàn Hoài Linh, im lặng suốt từ đầu buổi đến giờ.