Chương 04: Cô bạn cùng bàn

Xuyên Qua Ta Là Nữ Sinh

Chương 04: Cô bạn cùng bàn

Thật ra, còn một nguyên nhân khác cũng quan trọng không kém khi Hoài Linh lựa chọn ngồi tại bàn 3 dãy 4 này. Vì người còn lại ngồi tại bàn này ở kiếp trước là người bạn thân thiết đã ngồi chung bàn cùng hắn tới 7 năm từ cấp 3 cho đến khi tốt nghiệp đại học, và cũng là người hắn yêu trong từng ấy năm.

Người ngồi cùng bàn Hoài Linh là một cô bạn có cái tên rất đẹp là Ý Nhi.

Tên đẹp mà người cũng đẹp như tên. Ý Nhi có mái tóc dài đen được bện tít một bên, da trắng như bạch tuyết, điểm nổi bật trên gương mặt là sống mũi rất thẳng mà lại nhỏ, đeo một chiếc kính cận kiểu Nobita, trông bộ dạng giống như một con ‘mọt sách xinh đẹp’.

Kiếp trước Hoài Linh và Ý Nhi học chung lớp, ngồi cùng bàn từ lớp 10 đến tận khi tốt nghiệp đại học. Thường thì chỉ cần ngồi học chung một học kỳ thôi cũng đã hiểu sơ qua tính cách của người bạn ngồi cùng bàn mình rồi, đây những 7 năm thì có thể hiểu là hai bên biết nhau nhiều nhường nào.

Ông bà ta nói ‘lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén’, Hoài Linh và Ý Nhi ngồi cùng bàn những 7 năm, một trai một gái thì nảy sinh tình cảm là chuyện khó có thể tránh khỏi. Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, họ chỉ như hai người bạn ngồi cùng bàn học chung một lớp, tình bạn sinh ra rồi dần "trưởng thành" theo năm tháng, những hành động hay lời nói dù vô tình hay cố ý giữa hai người sẽ khiến cả hai sinh ra cảm xúc khác lạ đầu đời, cái rung động thoáng qua khởi đầu cho một tình yêu thời học sinh, một mối tình đầu đầy lãng mạn nhưng cũng lắm lúc lãng xẹt cùng những nỗi đau chẳng ai hiểu ai…

Là học sinh đầu tiên bước vào lớp sau cô chủ nhiệm, Hoài Linh hắn đương nhiên có thể tự quyết định chỗ ngồi của mình. Hắn có thể không chọn chỗ mà kiếp trước mình đã từng ngồi suốt ba năm cấp 3; nhưng không, hắn vẫn chọn ngồi ở chỗ cũ, chiếc bàn mà hắn đã có rất nhiều kỷ niệm ở kiếp trước.

Hoài Linh biết Ý Nhi nhất định sẽ ngồi ở chỗ này, không bởi điều gì cả mà chỉ là tin tưởng đối phương sẽ chọn như thế, chọn ngồi ở chiếc bàn mà kiếp trước cả hai đã cùng ngồi học chung với nhau.

Suốt từ đầu buổi đến giờ, hắn luôn cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng không để ý đến Ý Nhi. Hắn thật sự thành công không để ý đến đối phương, nhưng chỉ thành công cho đến trước khi đối phương giơ tay tỏ ý bản thân chưa được cô chủ nhiệm gọi tên mà thôi.



Ý Nhi cho đến hôm kia mới biết được mình sẽ học tại lớp 10C3.

Suốt cả tuần nay ba mẹ lẫn nàng đều bận bịu lo chuẩn bị chuyển nhà, gần như không thu xếp được thời gian lên trường hoàn thành các thủ tục nhập học. Phải tới hôm kia ba của nàng mới kịp hoàn thành mọi thứ, thu xếp cho con gái của mình xong xuôi, thông báo cho nàng biết tên lớp.

Sáng sớm hôm nay, khi đứng xếp hàng chờ ở bên ngoài, Ý Nhi tự chọn đứng ở gần cuối hàng để quan sát xem thử có ai mình quen mặt hay không, nhưng đáng tiếc là lại chẳng thấy người quen nào ở lớp này cả.

Cho đến khi bước lên phòng học, bởi vì Ý Nhi là một trong những người đi cuối nên khi vào phòng thì thấy những bàn hàng trên đều đã đầy, chỉ những bàn ở hàng sau mới trống ra nhiều chỗ mà thôi.

Ý Nhi không cao lắm, chỉ khoảng 1m57, mà nàng lại bị cận nữa nên không thể ngồi những bàn ở hàng sau được. May thay, bàn thứ 3 dãy trong cùng là một trong những bàn hiếm hoi còn dư lại một chỗ trống, Ý Nhi liếc thấy nên lập tức đi lại chỗ này rồi ngồi xuống, không quản người ngồi cùng mình là nam hay nữ.

Ý Nhi sau khi ngồi xuống thì quay sang xem thử người ngồi cùng mình là ai, thấy đối phương cũng là nữ thì nàng an tâm hơn không ít. Nàng thoáng nhìn chung quanh xong rồi lại khẽ khom người nhìn cô chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng giải thích cho các học sinh trong lớp.

Bản tính Ý Nhi rụt rè, lại không giỏi bắt chuyện, mà chung quanh lại toàn những gương mặt xa lạ nên nàng lựa chọn im lặng ngồi nghe cô giáo cùng các bạn học thay phiên giới thiệu bản thân, trong lòng cũng hồi hộp chờ đợi cô chủ nhiệm gọi tên mình.

Ý Nhi vừa nghe vừa suy nghĩ lúc đứng lên mình nên nói những gì, các bạn học sẽ có phản ứng gì, vân vân… Thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến khi cô giáo hỏi còn ai chưa được gọi tên không thì nàng mới giật mình nhớ ra, bản thân đã lo lắng quá mức đến nỗi quên đưa giấy báo nhập học lớp cho cô chủ nhiệm, vậy nên Ý Nhi giơ tay biểu thị mình chưa được đọc tên.

Cô giáo Thảo thoáng kinh ngạc nhìn qua Ý Nhi, thấy em học sinh này không ngờ lại ngồi cùng bàn Hoài Linh.

Cô giáo Thảo không ngờ mình lại gọi thiếu tên học sinh có trong danh sách lớp, hỏi:

- Ồ em là…?

- Thưa cô, em tên Nguyễn Thị Ý Nhi, em học cấp 2 trường Lê Thị Hồng Gấm, em mới nhập học mấy hôm trước, đây là giấy vào lớp của em.

Nói đoạn, cô gái tên Ý Nhi bước ra khỏi bàn đi lên bục giảng, đưa tờ giấy vào lớp đang cầm trong tay cho cô giáo Thảo.

- Thì ra em là học sinh mới nhập học, vậy mà cô còn tưởng là đọc sót bạn nào nữa chứ. Được rồi, em về chỗ đi, cô sẽ ghi lại trong đây.

- Dạ!

Ý Nhi xoay người quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Hoài Linh đều nhìn rõ, từ lúc Ý Nhi đứng lên khỏi chỗ ngồi đi lên bục giảng cho tới khi quay trở lại chỗ cũ.

Cảm xúc hiện tại của hắn hơi không được ổn định.

Người bạn cùng bàn này, hắn không biết nên cư xử ra sao nữa.

Kiếp trước, hắn đã nợ đối phương quá nhiều, đã khiến đối phương đau khổ quá nhiều.

Kiếp này, được quay trở lại đây, ngồi bên cạnh nàng, có lẽ hắn nên tận khả năng giúp đỡ nàng, bù đắp lại những tổn thương mà hắn đã gây ra cho nàng ở kiếp trước.

Hoài Linh hít một hơi thật sâu, chìa tay ra nói:

- Chào bạn, mình là Hoài Linh.

- A, chào bạn.

- Chúng ta ngồi cùng bàn rồi, từ nay cả hai cùng giúp đỡ nhau nhé!

- Tất… tất nhiên rồi, mình rất hân hạnh, lớp trưởng.

Ý Nhi khá bất ngờ khi cô bạn lớp trưởng cùng bàn lại bắt chuyện trước, hơn nữa lại còn thân thiện như thế. Tuy thấy hành động chìa tay làm quen này của lớp trưởng có hơi lạ lùng, nhưng nàng cũng khách sáo bắt tay.

Hoài Linh tiếp tục bắt chuyện:

- Hì hì, lớp trưởng chỉ là tạm thời thôi, cậu cứ gọi mình là Hoài Linh là được rồi! Cậu có quen ai trong lớp không?

- À không, chắc bạn mình học lớp khác cả rồi!

- Mình cũng vậy, hai tụi mình cùng chung cảnh ngộ rồi, hì hì!

- Ừ, mình thì…

Ý Nhi chưa kịp nói hết câu thì cô giáo Thảo ở trên bục giảng đã nói át đi tiếng của nàng.

- Các em, hiện tại lớp chúng ta chưa có bí thư, không biết có bạn nào tự ứng cử không? Bằng không thì cô sẽ chọn một bạn nhé.

Mọi người trong lớp đang xì xầm làm quen nhau, nghe cô nói như thế thì dần im lặng lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tất cả đều đang chờ một ai đó xung phong nhận việc.

10 giây… 20 giây… 30 giây…

Sau một phút, cô giáo Thảo tấy không có học sinh nào xung phong nhận chức thì đành lên tiếng:

- Nếu không bạn nào tự tin nhận chức bí thư này, cô đành phải chỉ định một bạn đảm nhận tạm thời vậy. Do tạm thời còn chưa hiểu các em nhiều, ừm, Ý Nhi, em tạm thời đảm nhận bí thư nhé.

- Dạ?

Ý Nhi nghe cô nói thế thì giật mình.

Hoài Linh ngồi ở bên cạnh nghe cô nói thế thì cười thầm trong lòng. Kiếp trước Ý Nhi cũng được cô chủ nhiệm chủ định làm bí thư tạm thời như thế này, thế rồi từ đó chẳng biết thế nào lại đảm nhiệm bí thứ cả ba năm cấp 3 luôn, lúc học đại học cũng tương tự.

- Em làm bí thư tạm thời của lớp, Ý Nhi.

Cô giáo Thảo lặp lại một lần nữa.

- Nhưng thưa cô, em không biết làm như thế nào cả…

- Không sao, ai cũng có lần đầu mà, rồi từ từ em cũng sẽ quen thôi! Cố lên!

Đúng thế, ai hay thứ gì chuyện gì cũng đều có lần đầu, chỉ có lần đầu thì những lần sau mọi chuyện sẽ trơn tru hơn. Ví dụ như nụ hôn đầu của bạn vậy. Thử hỏi lần đầu bạn biết hôn không? Đương nhiên bạn sẽ trả lời kiểu ‘tao mà lại chả biết hôn á, lầm rồi’, nhưng đến khi bạn sắp hôn người yêu mình lần đầu tiên trong đời, kiểu gì lại chả môi lướt qua phớt qua môi chỉ trong một khoảnh khắc rồi rút đi thật nhanh chứ? Người ta bảo đấy là ngại, là lần đầu chưa có kinh nghiệm. Nhưng chỉ cần hôn được một lần rồi thì bạn sẽ có thể hôn lại lần thứ hai thứ ba và nhiều lần hơn nữa, hôn nhiều rồi thì bạn sẽ trở thành một người hôn lão luyện, kể cả đối tác…

Và Hoài Linh nghĩ rằng Ý Nhi cũng sẽ như vậy, hắn biết cô nàng trước giờ chưa từng làm chi đội trưởng nên giờ được cô chủ nhiệm phân công cho chức bí thư sẽ cảm thấy bỡ ngỡ hay khó khăn này nọ, nhưng nếu thử quen dần thì chắc chắn sẽ thích ứng, có khi là hoạt động bí thư rất tốt như cách mà cô nàng đã làm được ở kiếp trước.

Hắn động viên Ý Nhi:

- Không sao đâu cậu! Cố lên!

- Ừ… nhưng…

- Còn nhưng nhị gì nữa, cô chủ nhiệm cũng chỉ định rồi thì sao thay đổi được, vả lại còn mình mà, mình là lớp trưởng đó nhé, hai tụi mình có thể giúp đỡ lẫn nhau mà.

- Ừ, mình sẽ cố xem sao.

Ý Nhi hoang mang nhìn hắn, thở dài một hơi chấp nhận sự thật.

Nàng từ nhỏ giờ chưa từng đảm nhận bất cứ chức gì trong lớp, chỉ là tổ viên, một thành viên bình thường của lớp. Lí do chính chủ yếu là từ tính cách của nàng, không hoạt náo lại rụt rè không biết mở chuyện nên không thích hợp để đảm nhiệm các chức trách. Lần này không ngờ lại được cô chủ nhiệm chỉ định làm ngay chức bí thư to đùng, có thể nói là nàng ‘tới số’ mà cũng là ‘trúng số’.

Lúc này, cô giáo Thảo ở trên bục thoáng nhìn qua mặt đồng hồ trên tay phải, sau đó nhìn xuống lớp nói:

- Tạm thời ban cán sự sẽ như vậy, đến thứ bảy họp lớp thì chúng ta sẽ bầu ra thêm tổ trưởng tổ phó rồi cô sẽ phân công cụ thể hơn. Các em có muốn hỏi gì nữa không?

Mọi người dưới lớp im lặng nhìn nhau.

Cô giáo Thảo chợt nhận thấy Ý Nhi lại giơ tay lần nữa.

- Em hỏi đi.

- Thưa cô, bí thư là làm gì ạ?

- Em không biết? Bí thư cũng giống như chi đội trưởng ở cấp hai vậy em, quản lý tổ chức các bạn Đoàn viên trong lớp tham gia các phong trào hoạt động do nhà trường tổ chức. Cô tin là em sẽ làm được.

- Dạ, thưa cô!

- À, lớp trưởng ghi lại sơ đồ lớp tranh thủ hết giờ ra chơi nộp lại cho cô nhé!

Cô giáo Thảo vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay trái.

Hoài Linh ở dưới lớp ‘dạ’ một tiếng rồi bắt đầu lấy bút giấy ở trong cặp ra để ghi lại sơ đồ chỗ ngồi của các bạn học trong lớp.

Sau khi kẽ xong xuôi các ô, hắn điền tên mình cùng Ý Nhi lên ô thứ 3 hàng thứ 4, sau đó đưa tờ giấy lên bàn trên bảo hai người ngồi trên điền tên. Cứ như thế, lần lượt từng học sinh trong lớp ghi tên mình lên vị trí đang ngồi.

Tranh thủ trong khoản thời gian này, cô giáo Thảo cũng nhanh chóng đi xuống dưới lớp truyền đạt lại một số kinh nghiệm quản lý lớp cho ba người Hoài Linh, Ý Nhi và Minh Đức.

REENG! REENG!!!

Khi tờ giấy ghi sơ đồ chỗ ngồi của từng học sinh trong lớp về lại tay Hoài Linh thì cũng là lúc tiếng chuông reng báo hiệu kết thúc một tiết học.