Chương 1: Xuyên không.
Sau khi tạch chuỗi Lên Bạc đoàn ở game Liên Minh Huyền Thoại, Hùng về nhà trong cay cú.
-" thằng daxua ngu vãi, để tao mà cầm là win chắc rồi"
Vừa cay cú trước trận thua Liên Minh Hùng hồn nhiên không chú ý có chiếc xe tải đang từ đằng xa phóng tới với vận tốc bàn thờ...
"Bùm!!!"
------------
Đang lúc dùng 4 giác quan cảm nhận mọi sực vật xung quanh, thì bỗn chốc Hùng cảm nhận được thên thể mình đang được nâng lên, sau đó có một vật gì đó đự vào trong khoang miệng.
Một chất lỏng, không phải nói đúng hơn là máu đang không ngừng chảy vào trong khoang miệng, một cỗ cảm giác tanh tưởi tràn ngập trong miệng, sau đó xông thẳng lên tận não. Cảm giác buồn nôn mãnh liệt dâng lên.
Lúc này cơ thể không thể cử động được lại giống như có lại bản năng. Hùng vận sức mà vùng lên, nôn ra hết những thứ gì có trong miệng,thốt lên: " eo kinh vcl! clgt này."
Chưa biết khoai môn gì ra sao thì bỗng nhiên một cơn đau khủng bố tràn ngập đầu Hùng, khiến hắn phải hét thảm một tiếng, toàn thân không ngừng co giật.
Thế nhưng sau khi cơn đau qua đi thì trong óc lại tràn ngập ký ức về một tên thiếu nhi nhỏ tuổi người dã nhân.
Hắn Hùng đã trọng sinh vào một cái thân thể dã nhân người cổ đại. cha cái dã nhân này là ai, hắn không biết, còn mẹ hắn thì đã chết vào sáng nay khi đang tìm kiếm thức ăn trong rừng thì bị một con sói nanh kiếm cắn chết, hắn may mắn được vũ cứu sống.
Trong cái trí nhớ rất ít ỏi của đứa nhóc dã nhân này thì nơi đây chính là một cái thời đại nguyên thủy, nơi mà loài người có thực lực vô cùng nhỏ bé, luôn phải sống trong sợ hãi bỡi các loại hung thú và các bộ lạc con người khác.
Hùng đứng lên nói: "Ta biết các ngươi luôn sống trong sợ hãi.Nhưng không sao ta Hùng người đến từ tương lai thế giới khác sẽ cứu các ngươi".
đó là những gì hùng nghĩ trong đầu chứ nếu nói ra như thế sẽ bị coi là thằng thần kinh.
Bộ lạc hắn đang ở chính là một cái cỡ nhỏ bộ lại có hơn 70 người, trong đó chỉ có 15 là nam có thể tham gia sắn bắn, còn lại là phụ nữ, trẻ con và người già.
Thực lực kém vô cùng, hơn nữa vị trí bộ lạc cũng là cực kỳ không thuận lợi cho việc tìm kiếm thức ăn, nhưng lại gần nguồn nước, nên bộ lại mới đóng tại đây mãi không đi.
Bộ lạc này tên sói trắng vì lúc trước tộc trưởng lấy tên này vì nghĩ nó ngầu.
Hùng nghĩ trong đầu khi nào có cơ hội đổi mẹ tên bộ lạc đi.
Xung quanh bộ lạc sói trắng còn có hơn 5 cái bộ lạc khác, bao gồm Lửa Bộ Lạc, Cây Bộ Lạc, Khô bộ lạc, Nanh Bộ Lạc và Đá bộ lạc. trong đó sói trắng bộ lạc lại là nhỏ yếu nhất, mạnh mẽ nhất là Đá bộ lạc.
Đá bộ lạc mạnh mẽ nhất là bởi vì nơi trú đóng của bọn chúng có một mỏ muối, mà muối là thứ quan trong trong thời đại nguyên thủy này, nhờ có muối mà Đá bộ lạc có thể trao đổi được nhiều thứ ăn lẩn là nhân khẩu, chính vì vậy đá bộ lạc không ngừng lớn mạnh.
Nhìn thấy Hùng phun ra máu tươi vũ nói: "đây là máu, máu uống vào sẽ khỏe mạnh. Vậy mà tên này lại phun ra, thật là lãng phí". Trong lòng vũ vô cùng tiếc nuối.
Hùng lớn tiếng nói: "cổ hủ máu không chữa được bệnh."
Vũ nói lại: "từ trước tới nay bộ tộc ta luôn dùng máu chữa bệnh sao mà lại không chữa đc."
Lần này thì hùng chịu cứng vì cái nghề này nó gắn vào máu người ở đây rồi hùng chỉ nói lại một câu: "Cứ làm theo cách của ông, miễn ông thấy ổn là được."
Lần này Hùng lại chú ý một ông già,Thì ra cái vị dã nhân già nhất kia chính là Dũng của sói trắng bộ lạc. lão khẽ nhìn quan Minh Vũ một cái rồi phân phó gì đó. Tiếp sau đó vũ mang đến cho Hùng một cái đùi trước của một con gì đó, tuy đã được nướng chín thế nhưng mùi vị thật là nhạt nhẻo.
Hùng cố gắng định thần lại, sau đó tiếp nhận miếng thịt nướng kia. Hắn cũng không có ăn vội mà suy nghĩ bước tiếp theo mình sẽ làm gì.
Hùng là một tên thanh niên sống tại thế kỷ 21, nhà làm nông, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì trực tiếp lên thành phố học đại học với một giấc mơ thay đổi một cái nghề khác.
Thế nhưng sau khi tốt nghiệp thì mọi mơ mộng của hắn đã bị tan vỡ vì sự thực quá là tàn khốc, trong lúc có ý định trở về làm nông thì biến cố lớn sảy ra.
Hắn không những làm nông mà còn làm những việc khủng khiếp hơn thế nữa. hắn phải làm mọi cách để sinh tồn trong cái thế giới nguyên thủy đầy hung hiểm này.
Mà trong thời đại này, thứ quý giá nhất chính là thực phẩm, chỉ cần có thực phẩm, thì có tất cả trong tay.
Theo như trí nhớ còn sót lại. thì nơi này một năm có 4 mùa. Hiện tại bây giờ là gần cuối mùa thu, là thời gian để thu thập thức ăn dự trữ cho mùa đông khắc nghiệt.
Hắn bắt đầu vận dụng trí tuệ của mình sắp đến mùa đông rồi, hiện tại là mùa thu nên hắn này ra ý định là đi bắt cá vì đây là thời đại nguyên thủy nên lương thực thì đéo thể thiếu được có kiến thức là có tất cả, Hùng cười vang cả cái hang đá.
Vũ quát to lên: "Đêm rồi có để cho người khác ngủ không" thế là Hùng đi ngủ, lại 1 đêm trăng sáng trời quang mây tạnh trôi qua.
Sáng sớm khi ánh bình minh ló dạng thì một ngày mới của bộ lạc sói trắng lại bắt đầu, sau khi ăn sáng mọi người trong bộ lạc bắt đầu công việc. nhóm thợ săn do vũ dẫn đầu đi vào trong rừng sâu tìm kiếm con mồi.
Những người phụ nữ cùng mấy người già thì đi xung quanh bắt đầu hái lượm, mấy đứa nhỏ cũng đi theo nhặt về không ít thứ.
Trong hang đá chỉ còn lại tộc trưởng dũng và hùng do hôm qua đi săn hùng bị thương nên hôm nay được phép nghỉ 1 hôm.
Hùng ra ngoài tìm kiếm xem còn thứ gì dùng được không. Cái bộ lạc này thật là nghèo nàn, thức ăn chính là thịt trừ dã thú, ngoài ra còn có các loại hạt, quả,. Và công cụ chính là dao đá, rìu đá. Nói cách khác, đây chính là thời kỳ đồ đá sơ khai của loài người.
khi lê lết ra được khỏi hang thì đập vào mắt hắn là một cái khung cảnh hùng vĩ, xung quanh là một mãng núi trong trùng điệp, tiếng chim kêu, vượng hú vang vọng.
Vị trí hang động khá cao, nên hắn có được tầm nhìn rộng lớn. hắn dựa theo con đường mòn bước xuống phía dưới.
Từ trên cao nhìn xuống hắn có thể nhìn thấy không ít đứa nhỏ cùng phụ nữ đang đào cái gì đó, cùng bắt giun dế trên đồng đỏ đang dần ngã sang màu vàng kia.
Nhìn đi nhìn lại Hùng phát hiện các sợi dây leo, chợt nảy ra ý tưởng lớn.