Chương 2: Thần giới - Tần Thiên Thư

Vũ Thiên Thần

Chương 2: Thần giới - Tần Thiên Thư

Bước vào nếp gấp không gian, không gian bị bóp méo, mất đi trọng lực nơi Hải tinh và áp suất khí quyển làm cho cơ thể Vũ thiên chịu áp lực cả trong và ngoài cơ thể, đau đớn tột độ quần áo rách nát máu me đầy người.
Ngay lúc muốn không chịu nổi thì mảnh sáng trong ngực bay ra bao phủ lấy Vũ thiên. Ánh sáng nhu hòa chiếu khắp cơ thể vết thương và chữa trị song song diễn ra cơ thể vũ thiên như được tẩy cân phạt tủy một lần.
Một thời gian lâu sau đó, Vũ Thiên tỉnh dậy cảm giác đau nhức lan tràn khắp cơ thể, trên người lá cây, dây leo bụi bặm bám đầy. Nhưng cảnh vật đầu tiên thấy là một mảnh rừng rậm xanh mát- cái khung cảnh đã lâu lắm rồi hắn không còn thấy nữa đã xoa dịu moi đau đớn.
Sống,! Sống Thật! Hahahaha… Hắn cười mừng rỡ ai biết được sau cái vết nứt kia không phải là thế giới âm u kia mà là một chân trời mới như thiên đường vậy.
Dù không động đậy được nhưng hắn tràn đầy hi vọng. sau khi qua đường hầm không gian nhờ chịu áp lực mạnh thì mảnh sáng đã dung nhập hết vào cơ thể Trần Vũ Thiên làm cơ thể hắn biến hóa mạnh hơn nhiều so với trước. hắn nhắm mắt lại cảm nhận.
AHHHH….. Trần Vũ Thiên hét lên hắn vậy mà nhìn được cảnh vật sau lưng, trước mắt,… xung quanh phạm vi bán kính tận 50m, tất cả đều rõ ràng.. sau đó hắn mỉm cười, chắc do mảnh sáng kia đem lại rồi. đúng là ở hiền gặp lành mà. Hahaahaha!!!!.
Vì không ngồi dậy hay đi lại được Trần Vũ Thiên cứ nằm như vậy một ngày liền, đói bụng thì gặm cỏ, nhai lá cây bên cạnh.
Rồi đột nhiên hắn mở mắt – "Có người đến!".
Là nữ? sao lại một mình nhỉ còn chạy rõ nhanh như trốn cái gì vậy. Thôi kệ.Hahaha!. Thoát rồi!
AHH!! cô gái nhỏ chạy đến gần Trần Vũ Thiên thì bỗng ngạc nhiên vì con yêu thú đuổi theo mình vậy mà không đuổi nữa. cô thở phào nhẹ nhõm.
"Hey cứu với!" hắn nói với giọng van nài.
Thấy Vũ Thiên nằm dưới cỏ khô, người đầy bụi bặm cô dè dặt tiến đến nhìn vẻ mặt lo lắng Thiên cười cố, tỏ vẻ hiền hậu chân thật, có thế thì khả năng được cứu sẽ cao hơn.
- hey sao vậy, chuyện gì xảy ra? nhìn ngươi tả tơi như bị yêu thú tấn công nhưng tôi không thấy có xác con nào xung quanh cả. Cô cố giao tiếp với Thiên.
- Hả cô nói gì vậy.?Trần Vũ Thiên hỏi lại.
Nhưng đáp lại vẻ ngơ ngác của Vũ Thiên cũng là cả khuôn mặt ngẩn ra! Lý do đơn giản! -vì bất đồng ngôn ngữ.
Trần Vũ Thiên cố rung lắc di chuyển thân mình để cho thấy mình không đi được. Ngôn ngữ cơ thể luôn là cách tốt nhất lúc này. Nhìn thấy vậy cô liền hiểu ra đỡ hắn ngồi dậy đưa ít nước uống. Cô vẫn tò mò vì sao hắn ở trong U Minh Sâm Lâm này một mình mà không có yêu thú ăn thịt,nên cô ở lại bên hắn.
Cứ vậy 2 người bằng ngôn ngữ cơ thể trao đổi có thể hiểu nhau nói ít nhiều. Vì sợ yêu thú tấn công cô ở cũng một chỗ để tiện chăm sóc cho Thiên trong liền mấy ngày sau đó đến khi hắn có thể di lại. Thời gian này hắn có thể cẩn thận quan sát cô kỹ hơn. Một cô gái trẻ với mái tóc đuôi ngựa dài đến ngang lưng có thắt bím gọn gàng, cao tầm 1m60, làn da trắng mịn màng, khuôn mặt trái xoan khả ái không đẹp xuất sắc nhưng đẹp rất dịu dàng rất đúng với vẻ ân cần của cô.
Dù đã khỏi nhưng 2 người vẫn đi cùng nhau trong Sâm Lâm này. Thiên nghĩ dù sao cũng là nam nhân phải bảo vệ nữ chứ. Dần dần Trần Vũ Thiên cũng học được ít nhiều ngôn ngữ nơi này.
Hóa ra cô gái là Tần Thiên Thư, nàng năm nay 17 tuổi nơi đây là Thần giới, nó rất rộng lớn.chỗ này là U Minh sâm Lâm, nằm gần với học viện Đế Tư Lạp-nơi nàng theo học. Ngay cả Thiên Thư cũng không quá rõ ràng. Nàng không muốn nói về thân thế thì hắn cũng không tiện hỏi. Hắn 24 tuổi nên 2 người quyết định xưng hô huynh muội, gặp nhau coi như hữu duyên.
Nàng nói mấy hôm trước nàng đi cùng với đồng bạn và giáo sinh trong học viện đi liệp sát Yêu thú nhiệm vụ và lịch lãm nhưng không hiểu sao yêu thú đột nhiên bạo động hơn họ gặp phải nhiều yêu thú cường đại. Hầu hết học viên khác và giáo sinh bỏ mạng số ít khác chạy trốn tán loạn trong U Minh Sâm Lâm này. Nói tới đây nàng 2 mắt lệ rưng. Cảm giác này Trần Vũ Thiên hiểu hơn ai hết, hắn đã qua 1 lần, hắn 1 tay nắm tay nàng 1 tay lau nước mắt đồng cảm.
Đột nhiên hắn nhìn nàng hỏi:
- ở đây con người có thể giết được yêu thú cường đại sao.
- Tất nhiên nhưng phải là cấp bậc cao cường giả.. Huynh không phải võ giả sao.? Thiên Thư nhìn Vũ thiên với vẻ ngạc nhiên.
- Không ta là đến từ……. à ta chỉ là người thường. mà võ giả là như nào? Hắn không muốn cho người khác biết thân phận mình còn nàng dù khó hiểu người thường có thể ở trong sâm lâm này lâu vậy không chết nhưng vẫn rất tôn trọng hắn.

-Ở thế giới này võ giả là tầng lớp thượng lưu, bọn họ tu luyện thần lực- như kiểu linh khí trong trời đất này. Theo tăng cảm ngộ và thần lực mà phân cáp võ giả từ Khai mạch, Ngưng mạch, Thiên Nguyên, Thần võ Tam cấp (võ vương, võ hoàng, võ đế), Hỗn nguyên cảnh…
-Thấp nhất là Khai Mạch thường thì từ nhỏ đã phải quán thông được bát mạch. Nếu không quán thông được đủ bát mạch thì không thể trở thành một võ giả.. tiếp theo là Ngưng Mạch, khi quán thông bát mạch xong, hấp thu vận chuyển thần lực dọc theo đó tăng cường cơ thể đến trình độ hóa lỏng trong đan điền tạo vòng xoáy thần lực. lúc này có thể xem là võ giả rồi. Nàng vừa giảng giải vừa cười với hắn.
- Vậy muội là cảnh giới gì? Tu luyện lâu chưa? Vũ thiên tò mò.
- Muội?. Thiên Nguyên trung kỳ. khi thần lực của huynh áp súc cao hơn, tạo được Nguyên Đan, thông qua nguyên đan hấp thu thiên địa chi khí tu luyện đó là cảnh giới Thiên Nguyên. Muội tu luyện từ năm 7 tuổi. cũng 10 năm rồi mà thần lực tăng lên rất chậm so với huynh trưởng.
- Muội có bệnh? Hắn nhìn nàng nói. Dù mặt nàng cười rất tươi nhưng hơi nhợt nhạt so với người thường, thở cũng khá gấp. Làm một sinh viên y khoa cảm giác của hắn với bệnh khá là nhạy cảm.