Chương 1: Nếp gấp không gian

Vũ Thiên Thần

Chương 1: Nếp gấp không gian

Đây là Hải Tinh, một hành tinh bé tý trong hàng vô số hành tinh trong vũ trụ này. Cuộc sống của con người nơi đây diễn ra bình dị ngày qua ngày…rất đẹp.
- Này Vũ Thiên nhanh lên mày, lúc nào cũng lề mề như đàn bà.
- Ây sai. Mày lại giảm giá trị của phụ nữ rồi. nó lúc nào chả vậy. hahahahhaha.…
Lúc nào cũng vậy với lũ bạn cùng trường thì Trần Vũ Thiên là người dễ gần. dù không đẹp trai nhưng Vũ Thiên nhờ cách sống hòa đồng và sư thong minh của mình mà rất được long mọi người.
Vũ thiên từ nhỏ mồ côi cha mẹ vì tai nạn và bệnh tật hiểm nghèo, được ông bà nuôi nấng lên người. Hắn luôn muốn lớn lên có thể giúp đỡ nhiều người, chữa bệnh cứu người.
Do vậy hắn mới cố gắng học tập giành lấy được học bổng toàn phần Y Học của Học viện Y khoa Thanh Hoa này. Đến giờ đã 4 năm trong trường, đây là chuyến dã ngoại kết thúc năm học của cả lớp. Hắn có rất nhiều bạn bè tốt như Giang Thần, Tiểu Tiêu, Đông phong ….. dù cả bọn hay xóc đểu rồi trêu đùa nhau như vậy.
- đợi tao tý thôi.!.
- Ông bà ở nhà mạnh khỏe con đi với lớp năm, sáu ngày rồi con về. Hắn chào ông bà rồi quay nhanh đi lấy xe để đi với bọn bạn đến trường tập trung.
Nhưng vừa quay người cười với lũ bạn, hắn chứng kiến một màn đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình. Trên bầu trời trong xanh đầy nắng vậy mà xuất hiện một điểm rách rồi từ đó khói đen và đi đầu một đám người áo choàng đen đi ra sau đó nhiều sinh vật hung dữ tràn vào.
- Ầm Ầm ……
Toàn bộ khống gian sau đó tràn ngập một mùi máu tanh tận trời. Bạn bè hắn, ông bà hắn, người quen hắn chỉ sau một khắc chết sạch ngay trước mắt.
- Không!!!!! Vũ thiên và nhiều người sống sót gào khóc thống khổ đến bên xác của người thân....
Một thứ đau khổ không nới hết bằng lời.
Vũ thiên chỉ biết gào lên một cách bất lực.Hắn nhìn lên chỉ kịp thấy nguời áo đen với hình ngọn lửa đen trên ngực ra lệnh gì đó cho người ở sau rồi ngất đi…

Khi tỉnh dậy hắn chỉ thấy mình ở trong một phòng tối cùng với nhiều thanh niên khác tay chân xích sắt nặng trịch đến đi lại còn khó khăn.
- Hừm. tên cai ngục nhìn đô con mắt đầy sẹo,cũng có nét giống nhân loại, hắn ngày nào cũng bị đánh đấm, bị đưa đi lao động nặng.khắp nơi khai thác tài nguyên và nộp lên cho trên.
Ở trong đây hắn chỉ thấy ngột ngạt, hàng ngày đều "được" chăm sóc cẩn thận, chăn dắt và làm việc như trâu ngựa. Hắn chỉ muốn chết đi nhưng nghĩ đến mối thù chưa báo khiến hắn kiên cường hơn rồi dần dần là vô cảm, lạnh lùng hơn, hắn biết hắn phải sống. Còn sống là còn hi vọng.
Hắn luôn tồn tai suy nghĩ phải trốn thoát. Nhưng bằng cách nào,cả cái Hải tinh này đều bị bọn người này khống chế.
Đã 2 năm kể từ khi "chúng" đến đây chiếm lấy nơi này, khai thác Hải tinh này. giờ cả hải tinh toàn khô khốc, sự sống bình thường như bị rút cạn đi từng ngày. Nhưng các dạng thực vật, động vật quái dị dần xuất hiện thay thế. Nó như một kiểu Ma hóa vậy.
Nhìn đã thấy đau lòng, nếu không có những ác mộng này,hắn năm nay cũng ra trường, làm bác sĩ như ai rồi.
Hắn nhớ ngày tháng trước đây. nhớ lắm những ký ức đẹp đẽ nay không còn.
Soạt …-Lại một đêm không ngủ được hắn hay tỉnh dậy khi có tiếng động dù rất nhỏ. Đó là cách cảnh giác để sống suốt 2 năm của Thiên..
-Kỳ quái bình thường bọn nó ở đây mà - Đi ra sát mép ngục Thiên không thấy bọn quản ngục như mọi ngày. Dạo này cũng ít cai ngục ở tại đây càng ngày càng ít đi hay chúng có âm mưu gì.
Ầm Ầm…!!! nhiều tiếng vang rền rồi như động đất rung chuyển, cả nhà lao cũng bị phá hư một phần mọi người ùa chạy ra.
Sống rồi! Thoát rồi!!! đó là suy nghĩ của tất cả khi chạy ra mà khống thấy cai ngục. Nhưng vừa nhìn lên tất cả sợ mặt cắt không ra máu. Chỉ thấy hoang tàn, cả mặt đất, hành tinh như sụp đổ dần dần rồi nhanh hơn. Vết rách không gian màu đen kia cũng khép lại gần hết.
Hết!! Hết thật! bọn ma quỷ kia không chỉ là chiếm lấy khai thác tài nguyên mà làm xong còn để cho cả hành tinh sụp đổ. Sẽ không một ai sống sót.
Tất cả mọi người chạy, chạy và chạy thật xa khỏ các hầm khai thác. Chúng là trung tậm sụp đổ, càng ra xa bao nhiêu càng sống lâu bấy nhiêu.
Vũ thiên cũng vậy, hắn chạy,chạy và chạy thật nhanh. tận mười phút sau hắn mới dừng lại vì xung quanh đều là sụp đổ tát cả dung nham phụt lên xuống xung quanh làm Vũ thiên tuyệt vọng quỳ xuống. 2 năm chịu khổ hắn kết thúc như vậy sao.
Không!!!! Sao lại tuyệt đường người vậy trời ơi hắn định nhắm mắt dần mặc cho số phận. Ngay lúc đó một mảnh vỡ sáng lên trước mắt Vũ thiên, rất giống với thứ hàng ngày bọn họ khai thác nhưng nhìn nó đẹp hơn, sáng hơn, tinh khiết hơn và rất lớn.
"Nó bay được??" Sợ mất mật là biểu hiện đầu tiên của Vũ thiên. Từ bé giờ chưa từng thấy một màn như vậy nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, Hắn không ngừng thắc mắc bọn kia lấy mấy cái này làm gì.
Thiên bắt lấy mảnh sáng, nhưng rất nhanh nó chui tọt vào trong ngực Vũ thiên, biến mất không thấy. Ngay sau đó một vết rách xuất hiện ngay trước mắt Thiên.
"Là nó, thông đến nơi bọn người kia đến sao?" suy nghĩ nhanh quyết định dứt khoát Vũ thiên bước vào trong vết nứt đó. Dù sao cũng sắp chết phải thử,nếu đến được nơi đó sẽ có cơ hội báo thù sao hắn không đi được chứ.
Đó là một nếp gấp không gian. Có thể qua đó di chuyển được giữa các hành tinh và thiên hà rất xa nhau trong vũ trụ.