Chương 5: Mục lão

Vũ Thiên Thần

Chương 5: Mục lão

Trần Vũ Thiên vẫn hàng ngày làm việc tích góp linh thạch. Muc tiêu của hắn chỉ có 1 là dành đủ tiền hỏi xem nhờ người dạy mình cách tu luyện. Hắn cũng không hỏi Thiên Thư vì hắn không muốn phiền nàng nhiều.Với lại nàng cũng là học viên không thể lúc nào cũng đi bên mình được và quan trọng nhất Hắn lớn tuổi rồi. 24 dù sao qua rất lâu thời gian thích hợp tu luyện từ đầu ở thế giới này. Thiên thư chưa chắc đã giup được.
Có điều đặc biệt là như này.
Hôm nào đào khoáng cũng vậy hắn luôn thấy một ông lão tóc không bạc hết chỉ hơi điểm trắng ngồi uống rượu.Vũ Thiên cũng không hỏi chỉ nghĩ chắc là quản giáo ở đây thôi. Vì để nhanh chóng tăng năng suất tinh thach trong lúc đào khoáng hắn âm thầm phóng thích tinh thần tìm kiếm nơi nhiều khoáng. Hắn cũng không biết vì hành động này mới bị ông lão chú ý.
Đột nhiên hắn cảm giác có người tới, tốc độ tới rất nhanh.Ngẩng đầu lên, một cô gái tầm 20 rất đẹp người đầy đặn da trắng khá cao nhưng mặt khá lạnh lùng. Mọi người xung quanh bỗng ồ lên nhưng không phải hưng phấn mà là sợ hãi. Ai ở lâu trong học viện cũng biết Tần Doanh Doanh một trong tam đại Mỹ nữ của học viện,thành tích song song chiến tích truyền kỳ ai động đến nàng và người của nàng đều có chung kết cục là bị đánh đến tả tơi hoa lá. Đến trước người vũ thiên nói:
- Ngươi là Trần Vũ Thiên?đi theo ta.
- Phải là ta!! Không biết học tỷ là ai.Có chuyện gì? Hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng binh tĩnh lại đi theo cô gái.
- Haha. Ta là Tần Doanh Doanh biểu tỷ của Thư Nhi
Hóa ra là biểu tỉ của nàng. Làm mình hết hồn. Hắn vuốt mồ hôi trán
- Không biết tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì? Vũ Thiên khá dè dặt
- Đầu tiên ta nên cám ơn ngươi cứu Thư Nhi, nhưng mục đích của ngươi là gì. Ta không tin một phàm nhân như ngươi có thể làm được..
Nói xong nàng xông đến một chưởng hướng Vũ Thiên dánh đi. Trần Vũ Thiên Hơi bất ngờ vì nàng. thật khó hiểu. nhưng nhờ phóng ra tinh thần hắn có thể đoán được chưởng này. một động tác tránh né khá chật vật nhưng vẫn thành công.

- Ồ!!!……Tần doanh doanh ngạc nhiên nhưng càng chắc chắn về nhận định Hắn không bình thường.
- Học tỷ, thật ra ta gặp Thiên Thư muội rất tình cờ…. không hẳn là ta cứu muội ấy mà là muội ấy cứu ta mới đúng…
- Lúc đó là ta không đi lại được.đều nhờ muội ấy cứu ta khỏi U Minh…ah
….. Hắn vừa tránh được liền thanh minh
Nhưng không để hắn có thời gian rảnh một cước mới lại đến. lần này tránh không Kịp. Vũ Thiên bị đá bay xa chục mét, miệng rỉ máu. Bỗng một bóng người chạy đến đỡ hăn lên.
-Vũ Thiên ca! huynh không sao chứ!!?.
- Tỷ tỷ …. Nàng hét lên với Doanh Doanh.
Tần Doanh doanh nhướng mày. Từ bé giờ Thư Nhi không phản ứng như vậy lúc nào.
Thư Nhi tránh ra hắn tránh được quyền đầu của ta. dù không vận dụng thần lực nhưng cũng đủ chứng tỏ hắn đang giấu diếm gì đó.
- Kệ muội tin huynh ấy!!
Thiên Thư từ nhỏ đến giờ chưa từng đi xa nhà một mình nhưng hơn 1 tháng ở cùng Vũ thiên nàng cảm nhận được an toàn. trước đây gia gia nói cuộc sống bên ngoài rất khắc nghiệt không một ai có thể tin tưởng Nhưng khi có Vũ thiên bên cạnh nàng thấy rất an toàn. Phụ nữ là vậy, chỉ cần cho họ có cảm giác được bảo vệ, chở che thì đã có thể nhận được sự tin tưởng và đôi khi là cảm tình.
Vũ Thiên bỗng thấy trong ánh mắt nhìn mình của thiên thư có phần dịu dàng, nhu hòa và rất thân thiết. Hắn đứng dậy nắm tay Tần Thiên Thư rồi nhìn thẳng Tần Doanh Doanh:
- Học tỷ thật sự ta không là người ở nơi này. Trước đây không biết ngôn ngữ nơi đây. T đã từng mất tất cả, gia đình bạn bè … mất hết hi vọng nhưng khi gặp được Thiên Thư trong U Minh Sâm Lâm ta kaij được nhen nhóm hi vọng tiếp tục sống vì ta lại có người để cố gắng bảo vệ.
Rồi hắn kể lại mình bị yêu thú tấn công bị thương khá nặng chạy trốn được thì ngất xỉu khi tỉnh lại một thời gian thấy thiên thư mới kêu cứu thì được Thiên Thư chắm sóc đến khi khỏe lại,. Vì không người thân nên may mắn nhờ được Thiên Thư giúp đưa vào Học viện Đế Tư Lạp tạp dịch đệ tử.

- Hửm ….Tần Doanh Doanh Cảm thấy ngạc nhiên 2 người kể 2 câu chuyện dường như không lien quan mấy đến nhau. Nhưng lại không xung đột.
Tần doanh doanh nhìn qua Thư nhi. Rồi nói.
-Vậy tức là ngươi thích nàng! Người ngươi muốn bảo vệ là nàng??
- Phải ta thích Thư Nhi. Ta sẽ bảo vệ nàng. Trần Vũ Thiên rất kiên định, càng nắm chặ hơn bàn tay mềm mại của Thiên Thư.
Như sét đánh ngang tai, Tần thiên thư chưa bao giờ thấy người con trai trước mắt mình nam tính đến vậy. nàng cũng có cảm tình rất tốt với Vũ Thiên, có sự tin tưởng và cảm giác an toàn. Nàng không rút tay lại, cứ để vậy cho hắn nắm.
Hừ lạnh một tiếng Doanh Doanh đi đến trước mặt Trần Vũ Thiên giật lấy tay Thư nhi kéo về sau lưng mình cao giọng:
- Bảo vệ nàng? Ngươi có năng lực đó sao. Nhìn lại mình đi còn chưa khai mạch nữa Cùng một chỗ với nàng? Trăm năm nữa ngươi cũng không xứng vì căn bản 2 người không cùng thế giới!.
Nói xong không để ai nói thêm gì Tần Doanh Doanh kéo Tần Thiên Thư đi để lại một mình Trần Vũ Thiên ngơ ngác, tay không chủ động nắm chặt.

Bỗng nhiễn hắn quay lại, đứng sau hắn cách tầm 30m là ông lão lúc trước ở mỏ khoáng. Ông đi đến gần,:
-Haha! Ngươi muốn biết thân thế nàng? Theo ta!
Thiên đi theo ông lão đến đỉnh núi đá ngồi bệt xuống cầm chai rượu ông đưa cho và dốc 1 hơi rõ to.
- Ahh Sảng khoái! Lâu lắm rồi mới có người cùng uống với ta. Ta họ Mục ngươi có thể gọi ta Mục lão.
- Mục lão không biết Ngài biết gì về Thư Nhi.
Rượu vào mất ngại, hắn mạn phép hỏi thẳng.
- Này chàng trai trẻ. Có hoài bão là tốt nhưng khó khó khó.
3 chữ khó làm hắn càng tò mò.
- Ngươi bảo không phải người ở đây, không biết thần lực, không tu luyện nhưng linh hồn lực lại ở cảnh giới cao chắc là xuyên qua không gian mà đến?
Chi một câu làm Trần Vũ Thiên choáng váng. Mục lão là ai? Làm sao nhanh vậy đã đoán được thân phận mình?