Chương 3: Học viện Đế Tư Lạp

Vũ Thiên Thần

Chương 3: Học viện Đế Tư Lạp

-Sao huynh biết…. Nàng ngạc nhiên. Nàng chưa từng nói với ai về bệnh của mình, cả bạn thân cùng học viện cũng vậy.
- À chỉ là ta khá nhạy cảm với lại nhìn muội hơi yếu. Vũ Thiên gãi đầu.
- Gia Gia muội nói cơ thể muội có bệnh nên tu luyện chỉ để tăng cường sức khỏe mà không nên cưỡng cầu cường giả. Mắt Thiên Thư thoáng chút buồn.
Nhìn nàng có vẻ bình thường nhưng hắn không biết cơ thể nàng còn chưa phát triển. tức là vì mắc bệnh mà dù 17 nhưng nàng kém hơn so với đồng bạn cả cân nặng chiều cao và sức mạnh.
Hắn phải chữa khỏi bệnh cho nàng! Đây là suy nghĩ hiện tại của hắn.
Nàng là người hắn gặp đẩu tiên tại thế giới này, nàng chăm sóc hắn khi hắn yếu nhất. Một thứ cảm xúc như người thân nhất vậy bởi hắn đã mất từng hết tất cả nên hắn muốn sau này thành cường giả bảo vệ người bên cạnh thật tốt.

Nhưng hắn có thể là cường giả sao? Đã 24 tuổi chưa biết gì về tu luyện vừa đặt chân lên nơi này chưa được tháng trời. Vũ Thiên có thể coi là mất hết gốc tu luyện.

Đúng rồi học viện. nàng đang theo học ở học viện Đế Tư lạp. Để tu luyện được hắn phải có người chỉ dạy mới ổn.. không biết có thể học, không giỏi có thể luyện. mọi thứ đề có thể. Đó luôn là cách sống của Vũ thiên.
Hắn quay sang nhìn nàng
- Thiên Thư! Giờ muội quay về học viện phải không? Ta có thể nhờ muội chuyện này không?
- Gì vậy?
- Có thể có cách nào cho ta vào học viện Đế Tư Lạp không.! Ta biết 24 tuổi chưa từng tu luyện nhưng huynh có thể học. huynh nhất định phải làm cường giả. Ta có người cần bảo vệ.! Hắn kiên định nhìn nàng
Tần Thiên Thư suy nghĩ một tý rồi gật đầu. 24 tuổi cũng không phải không thể vào học viện nhưng sẽ chỉ là một tạp vụ học viên. Rất khó trở thành ngoại viện học sinh chứ đừng nghĩ là nội viện họ viên như Nàng.
Lên đường ra khỏi Sâm Lâm nàng nói qua cho hắn về Đế Tư lạp. Đây là học viện có lịch sử gần Vạn năm… rất nổi tiếng. Ở Thần giới thì có tam Đại Học viện là Bắc Linh, Hoàng Long và Thánh Vũ. Đế Tư Lạp chỉ là một học viện hạng trung. Nhưng vì bệnh của mình gia gia muốn tránh cho nàng phiền toái nên để nàng theo học tại đây. Dù xa nhà nhưng viện trưởng Tư Đồ Phong có quen biết gia gia nàng Tần Khiếu nên nàng rất được chiếu cố.
Đi hơn nửa ngày, 2 người dừng lại nghỉ chân cạnh một dòng suối.
- Muội đã nấu cho huynh ăn rồi. làm huynh trưởng cũng cần chăm sóc muội muội chứ. bữa nay để huynh. Hắn ưỡn ngực
- Được!! Thiên Thư cười rất đẹp.
Hắn xắn tay cầm lấy con dao nhỏ chặt một đoạn trúc dài cót nhọn. Đây cũng khong phải lần đầu bắt cá như này. Ở Hải Tinh lớp Vũ thiên đi dã ngoại suốt nên sinh tồn là cần thiết. Nhưng lúc phóng ra tinh thần quan sát xung quanh hắn thấy bắt cá chưa bao giờ nhanh gọn thế đúng là thần kỳ mà.
Làm sạch cá, gia vị là của Thien thư mang theo hắn nướng cá theo nột phong cách riêng. Một lúc sau Ngồi bên cạnh Thiên Thư mắt không dời khỏi con cá. Đây là cá nướng thơm nhất nàng từng thấy.
Khi ăn vào vỏ vàng giòn, thịt cá thì mềm ngọt. -Oa thật ngon quá.! Nàng thốt lên.
Sau này ta sẽ nấu ăn cho muội. nhiều món ngon hơn này nữa cơ. Nhìn nàng ăn Vũ Thiên cũng đủ no rồi.
Hai ngày sau đó 2 người mới nhìn tháy thành thì đầu tiên. Nó phong cách khá cổ nhưng rất đông người, tấp nập, ăn mặc khá lạ. Hắn đi qua ai cũng nhìn cách ăn mặc kỳ quái, quần áo không gọn gàng, rách rưới. không bọ để ý khinh bỉ mới lạ.
- Đi!đi mua một ít quần áo cho huynh. Nhìn như khất cái vậy haha.! Thiên thư nhanh chóng kéo hắn đi đến một cua hàng gần đó.
- Mại dô mại dô. Quý khách mua gì đây.!. cam đoan hàng đẹp lại bền!!!! tiếng chào hàng không ngớt.
Dù hắn rách rưới nhưng Thiên Thư lại khác rất quý tộc.
- Cho ta 3 bộ quần áo nam cho huynh ấy. nàng chỉ Vũ Thiên.
Mua xong tắm rửa thay đồ hắn mới nhìn kỹ lại mình. Thật là thê thảm mà. Tóc tai rối dài, râu cũng khá tốt nhưng cũng còn trẻ chán. Chưa phải vừa xấu vừa già. Cạo râu chăm sóc lại tóc tai tý, Vũ thiên bước ra ngoài.
Đang đứng đợi ở ngoaig là Thiên Thư vừa nhìn thấy Vũ Thiên liền như choáng váng. Trước đây cũng không phải xấu trai nhưng vì quần áo và bộ râu nên nàng không để ý. Trước mắt nàng Trần Vũ Thiên cao ráo hơn 1m 8, khuôn mặt nam tính làm da trắng vai rất rộng. quả thật là soái mà!!!.
- Thiên Thư! Muội không sao chớ. Hắn khua khua tay trước mắt nàng mới giật mình quay mặt đi vẻ xấu hổ: Mình tự khi nào lại dại trai vậy chứ..

Hai người tiếp tục lên đường về học viện. vì họ mặc áo choàng xám và đi một mach nên không thu hút chú ý bớt rắc rối không đáng có. Ba ngày sau, trước mặt Trần Vũ Thiên là một ngôi trường rộng lớn rất xa hoa. Đẹp!! là thứ đạp vào mắt đầu tiên.
-Dừng lại, 2 người là ai. Đây là học viện Đế Tư Lạp không phận sự thì không được vào.
Cởi áo choàng đi đến bên cạnh lão sư nàng đưa ra huy chương học viện. Lão sư kia có vẻ ôn hòa đi nhiều.
Đi vào học viện 2 người đầu tiênđến gặp lão sư của Thiên Thư để báo cáo nhiệm vụ
- Vương Minh lão sư! Là ta!
Hóa ra là tiểu nha đầu. Không phải ngươi đi nhiệm vụ cùng Thiên Đấu sao. Sao lại về một mình. mà ai đây?
- Chuyện dài lắm lão sư, đoàn chúng ta lần này đi gặp cường đại yêu thú vậy công. Thiên Đấu lão sư vì bảo vệ mọi người khác chạy đi mà chọn đồng quy vu tận. nhưng chạy tán loạn trong Sâm Lâm hầu như ta ko thấy ai sống sót. Ta là may gặp Huynh ấy.
- Huynh ấy tên Trần Vũ Thiên, ta gặp hung ấy trong sâm lâm cũng bị yêu thú tấn công. 2 người bọn ta chiếu cố nhau mới chạy được về đây.
-Sao như vậy được. Thiên Đấu đã là Thần Võ Võ Hoàng sơ kỳ làm sao ….. Vương Minh có vẻ hoảng hốt. Không tốt. cần phải báo cho viện trưởng mới được… -Con dẫn theo hắn sắp xếp một chỗ ở rồi trở lại gặp ta.
- Lão sư.đợi chút. Vũ Thiên huynh cũng là gặp nạn, lại không người thân. người có thể xếp cho huynh ấy một vị trí trong học viện được không? Thiên Thư này nỉ
Thôi được rồi. con cầm cái này đến chỗ Tạp vụ Đường bảo họ sắp xếp. nói xong ông đưa cho nàng một lệnh bài và quay đi.
Sắp xếp xong xuôi tạp dịch đệ tử vị trí Thiên Thư căn dặn hắn một số điều rồi trở lại nội viện.
Hắn ở là một gian phòng nhỏ chừng 15 mét vuông cũng không có gì đặc sắc.đây chắc là đãi ngộ theo cấp bậc đệ tử mà.Ít nhất còn cõ chỗ ở. Lạ nước Lạ cái cứ quen dần đã tính sau vậy.