Chương 7: Nhật kí của mẹ

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 7: Nhật kí của mẹ

30/07/2017
Thủ đô Hà Nội- 21:15
Lãnh gia- Phòng ngủ vợ chồng Lãnh Văn

"Đây là đâu vậy? ta lại ngủ nữa ư, đây là cái cảm giác gì vậy, nó thật dễ chịu"- chàng trai bỗng mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cậu phát hiện bốn phía dường như đều là chất lỏng sền sệt, thân thể mình cũng nhỏ đi, nhưng điều đặc biệt hơn là cậu rất tròn tròn như một trái hồ lô còn chưa hóa thành người

Bi thảm nhất là trên người bình bóng loáng như trái hồ lô – không hề có tay chân.. Sao lại như thế vậy, chàng trai bỗng nhiên muốn dùng sức

Chờ một chút. Đây là chuyện gì xảy ra? Sao lại có thể nghe loáng thoáng được âm thanh nói chuyện đây?Nhưng cậu không thể nghe hiểu họ đang nói gì

"Bà xã em không sao chứ? Em không khỏe chỗ nào à"- Lãnh Văn lần này không vận công vì sợ làm hại đứa bé

"Ọe, ông xã hình như con chúng ta đang di chuyển"- Nhan Nghiên vừa nói xong rồi Lãnh Văn cúi xuống áp tai vạo bụng Nhan Nghiên

"Để ta nghe một chút, thật này bà xã hình như đúa bé đang di chuyển này"- Lãnh Văn vui mừng nói

"Họ đang nói gì thế nhỉ nhưng có vẻ họ đang rất vui"- Chàng trai rất tò mò, bây giờ cậu đang có một cảm giác rất đặc biệt, cậu chư từng trải qua nó, cảm giác như muốn được mãi như vậy

"Con à, tại sao con không ngủ vậy không ngủ được à?"- Nhan Nghiên bắt đầu tự nhủ với con mình

"Nè con không được làm phiền mẹ nữa đâu nếu không coi chừng cha sau này đánh đòn con đó"- Lãnh Văn mắng yêu

"Họ đang nói gì vậy nhỉ? Nhưng giọng nói của họ không mang ác ý ngược lại nó có vẻ rất quan tâm "- Lãnh Băng bây giờ có thể nghe mang máng nhưng không biết nghĩa của nó là gì

Nhan Nghiên véo tái chồng "Anh sau này mà ăn hiếp con thì không xong với anh đấu"

"Con không ngủ được thì để mẹ hát cho con nghe nhá"- Nhan Nghiên nhỏ nhẹ nói

"Ghen tị thật, bình thường cha muốn mẹ hát thì mẹ không chịu bây giờ mẹ lại hát vì con"


"Anh ghen tị cái gì, trước kia không phải ngày nào em cũng hát anh nghe hay sao. Nếu anh không muốn nghe thì ra ngoài kia đi"

Lãnh Văn biết điều im miệng

"Bao ngày Mẹ ngóng... Bao ngày Mẹ trông... Bao ngày Mẹ mong con chào đời...
Ấp trong đáy lòng có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần?
Mẹ chợt tỉnh giấc và Mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần,
Tiếng con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhoà, cảm ơn vì con đến bên Mẹ...
Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!..."

Giọng hát đầy ấm áp nhẹ nhàng của Nhan Nghiên vang lên

Trong bụng Nhan Nghiên, chàng trai bỗng dưng làm ra quyết định "Thôi được rồi, ở đây cũng không tệ lắm, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên" rồi cậu lăn ra ngủ

"Bao ngày Mẹ ngóng, bao ngày Mẹ trông, bao ngày Mẹ mong con quay về,
Ấp trong giấc mộng nhớ bao tháng ngày bé con hồn nhiên bên dáng Mẹ,
Mẹ chợt tỉnh giấc, và Mẹ nhìn thấy, con Mẹ vẫn bé như thiên thần,
Thấy con khóc oà, mắt Mẹ lệ nhoà, cảm ơn vì con đến bên Mẹ..." chợt đang nghe vợ hát thì bỗng dưng im ắng thì Lãnh Văn thấy vợ đã ngủ trên mặt cả hai nở ra nụ cười hạnh phúc

Lãnh Văn hôn vào trán vợ, đắp chăn cao lên" Vất cả cho bà xã rồi, chúc hai mẹ con ngủ ngon"

6 tháng sau
1/01/2018
Bệnh viện Đại học Quốc gia Hà Nội
Phòng cấp cứu

------------To Be Continued