Chương 10: Lần gặp gỡ đầu tiên

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 10: Lần gặp gỡ đầu tiên

Năm 1 tuổi, bắt đầu biết nói nhưng không nó bập bẹ như những đứa nhỏ khác mà nói rõ ràng, rành mạch

Năm 2 tuổi, Lãnh Ngạo bắt đầu ham học hỏi, cậu bắt đầu học viết và có trí nhớ rất tốt khiến mọi người trong Lãnh gia ai cũng phải thao thao bất tuyệt

Năm 3 tuổi, cha mẹ bắt đầu cho cậu học võ, học cách tu tiên. Dù không muốn nhưng Lãnh Ngạo phải giả vờ học

Năm 4 tuổi, kể từ khi cậu có thể đọc cũng như có thể viết cậu đã xin phép ông nội được vào thư viện sách của ông nội để có thể đọc sách, và hầu như những thời gian rảnh cậu điều vùi đầu vào đọc sách mà không màng đến tu luyện võ thuật. Điều này khiến cho cha cậu và ông nội phiền lòng, nhờ có mẹ và bà nội nên cậu mới có thể tiếp tục đọc sách

Năm 5 tuổi, cậu đã đọc xong toàn bộ sách trong thư viện của ông nội. Muốn làm ông nội và cha vui lòng Lãnh Ngạo phải giả vờ đột phá Trúc Cơ kỳ- đó là định nghĩa gì 5 tuổi Trúc Cơ kỳ phải là yêu nghiệt cỡ nào mới có thể như vậy. Lãnh Ngạo rất hài lòng vì kết quả này, nó khiến ông nội và cha cậu rất tự hào

Thấm thoát Lãnh Ngạo cũng được 6 tuổi, hôm nay là tiệc sinh nhật lần thứ 6 của Lãnh Ngạo được tổ chức tại gia.

Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, vì biết tiểu thiếu gia họ Lãnh rất đam mê đọc sách nên hầu như món quà nào phần lớn cũng chỉ là sách với sách

Cẩm Tú lúc này cũng được 7 tuổi bắt đầu vào lớp 1, cô bé tay cầm một hộp quà để trước mặt Lãnh Ngạo và nói:"Em trai sinh nhật vui vẻ". Một câu nói đơn thuần của một cô bé hồn nhiên ngây thơ, Lãnh Ngạo không nhịn được nở nụ cười:"Cảm ơn chị gái của em"

Bữa tiệc thì vẫn tiếp tục, Lãnh Ngạo cảm thấy bắt đầu nhàm chán, cậu dẫn Cẩm Tú vào phòng lấy cái laptop lên mở bài hit mới của Sơn Tùng M-TP, bài hát Chạy ngay đi. Cậu không phải là fan của Sơn Tùng M-TP, cậu chỉ đơn thuần là thích âm nhạc thôi. Vì thế cậu đã kêu mẹ nhờ người thiết kế một tai headphone đặc biệt dành cho cậu. Nghe đã cậu quay sang thì thấy Cẩm Tú đã ngủ, cậu bước ra ngoài cửa sổ, hôm nay trăng thật sáng thật tròn, cậu lại muốn lẻn ra ngoài như mọi khi. Mà không biết rằng lần ra ngòa này sẽ khiến cuộc sống của cậu càng thêm có sức sống

Bước đi qua những ánh đèn đường, qua những dãy phố cổ của thủ đô Hà Nội, dòng người tấp nập đi qua đi lại, không một ai có thể thấy cậu, không ai có thể thấy cậu. Vì bây giờ cậu cứ như một u linh vậy, dòng người đi xuyên qua cơ thể cậu

"Cứu... cứu tôi với...có ai không"- một âm thanh vang vỏng bên tai Lãnh Ngạo, có chuyện gì vậy

"Mau cứu tôi với"- Âm thanh kêu cứu vẫn vang lên một cách tuyệt vọng rồi bỗng nhiên ngừng

Đọc sách người ta thường nói, thấy chết thì không thể không cứu vì thế Lãnh Ngạo quyết lần theo

Ở trong con hẻm nhỏ của con đường Bùi Thị Xuân, 4 bóng đen thì thầm với nhau

"Đã cắt đuôi được chúng chưa?"- Tên đứng đầu mở miệng trên vai vác một cô bé, có vẻ như là hắn là tên thủ lĩnh

"Có lẽ rồi, không phát hiện ai ở đằng sau cả"- Một trong những tên áo đen đằng sau tiếp lời

"Nếu không thì mau nhanh, đem con bé này về đưa cho giáo chủ"- Tên thủ lĩnh nói


"Thủ lĩnh à, rốt cục con bé này có tác dụng gì mà chúng ta phải bắt nó vậy"- Một tên áo đen hiếu kỳ hỏi

"Câm miệng, việc này chúng ta không cần tìm hiểu, nếu không thì coi chừng ngay cả mạng của mình cũng không thể giữ được"- Tên thủ lĩnh giọng nói đầy nghiêm túc

"Ồ, thế à vậy thì ta rất muốn biết đây"- giọng nói vang lên từ sau lưng khiến 4 tên áo đen rùng mình. Bọn hắn không ngờ rằng có người có thế vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau bọn hắn mà bọn hắn không hề hay biết, nhưng khi nhìn thấy một bóng hình nhở nhắn thì bọn hắn bất ngờ, bởi vì bon hắn nhìn thấy người đó, một cậu bé. Nhìn nhầm ư, đường đường 4 Nguyên Anh kỳ mà nhìn nhầm ư? Không, tất nhiên là không rồi. Vậy chỉ có một điều khẳng định là cậu bé này không bình thường

"Mau thả cô bé xuống rồi đi đi"- Lãnh Ngạo nhẹ giọng nói, cậu đọc sách rằng phải luôn nhỏ nhẹ khi nói chuyện với người khác

"Con mẹ nó, một tên oắt con mà thôi. Dám ra lệnh cho chúng ta ư"- Dù đoán được tên nhón này không tầm thường nhưng dù gì cũng chỉ là một đứa nhỏ không thế gây thương tổn gì nên tên cầm đầu cũng không khách khí nói

"Các ngươi là người xấu"- Lãnh Ngạo tuy đọc nhiều sách nhưng vẫn còn thieus kính nghiệm ống hỏi

"Đúng vậy chúng ta là người xấu, chưa việc gì chúng ta chưa làm cả- cướp bõ giết người, cưỡng bức phụ nữ, bắt cóc trẻ em..."- Tên cầm đầu dọa

"Đã thế thì, chết đi"- Lãnh Ngạo cười tươi nói

Bốn tên ao đen nghe thấy thế thì muốn cười to, nhưng chưa kịp cười thì cả 4 người chết mất, đnag sống sờ sờ tự dưng biễn mất, chỉ để lại dưới đất 4 bộ quần áo đen, cái chết nào đáng sợ nhất? Đó chính là chết mà không hiểu tại sao mình chết

Cô bé mất đi nơi đỡ,rơi xuống dưới đất, Lãnh Ngạo bay lại ôm cô bé vào lòng, xuất hiện trước mắt cậu là một cô bé xinh xắn và dẽ thương, ngũ quan đẹp đẽ, làn da trắng mịn nhưng trên người đầy vết thương khi sờ vào cảm giác thật dễ chịu

"Không... không...Con không muốn, tại sao, tại sao lại là con. Con mệt mỏi lắm tha cho con đi. Con sẽ cố gắng làm tốt vị trí này mà đừng đánh con"- Cô bé nói mớ, hai dòng nước mắt từ trên đôi mắt chảy xuống

Lãnh Ngạo nhíu mày:"Có anh ở đây rồi, em sẽ không có chuyện gì đâu" nhẹ nhàng nói

Không biết có chuyện gì không nhưng khi nghe Lãnh Ngạo nói câu này xong cô bé buống lỏng tinh thần, ôm chặt Lãnh Ngạo rồi ngủ

Không còn cách nào khác, Lãnh Ngạo đành đưa cô bé về nhà, dùng sức mạnh để kiểm tra ký ức cô bé, Lãnh Ngạo rất kinh hoàng khi nhìn thấy ký ức cô bé, có lẽ đây là một việc khiến cậu khó quên

Đưa cô bé về nhà một cách bí mật, cậu đặt cô bé nằm lên giường mặc kệ những tiếng hô tìm kiếm ở bên ngoài.

Cô gái bật mình tỉnh dậy, lại là giấc mơ đó

-----------To Be Continued----