Chương 11: Ám ảnh và ấm áp

Vợ Tôi Là Gia Trưởng

Chương 11: Ám ảnh và ấm áp

Người đó là ai, bóng dáng của người đó cô không thể quên được. Nhưng cô không thể nhớ rõ khuôn mặt đó được, cô chỉ nhớ người đó cũng nhỏ như cô, đeo trên người là là một vật có lẽ giống một cái headphone

"Thưa tiểu thư, đã 4 giờ sáng, cô phải dậy tập luyện và phải đi học"- Tiếng nói của cô người hầu ở bên cạnh giường nói

"Được rồi, các cô ra trước đi để tôi thay đồ"- Cô gái không cảm thấy khó chịu lắm vì trước giờ ngày nào cô cũng phải như vậy cả. 18 năm nay, không một đêm nào là cô được ngủ ngon giấc. Ngoài trừ cái đêm đó, một cái đêm mà cô bị bắt cóc và được đưa về nhà một cách thần bí. Cái cảm giác mà trước kia cô không bao giờ cảm nhận được trước đây, nó rất ấm áp

"Vâng, không phiền tiểu thư"- Cô người hầu tiếp lời rồi dẫn những cô hầu gái khác ra khỏi căn phòng

Chỉ còn lại cô gái ở trong căn phòng, nhìn căn phòng rộng rãi rồi lại nhìn thân thể bé nhỏ của mình, cái cảm giác phải sống một mình cô đơn trong một căn phòng, một căn nhà với những cô người hầu chỉ biết vâng vâng dạ dạ như những con robot vậy.

Cô cũng muốn được sống như những người bình thường khác. Nếu có một điều ước thì cô sẽ không ngần ngại mà ước rằng- "Tôi muốn có một cuộc sống bình thường"

Ngày nào cũng vậy, dậy sớm tập võ- rồi lại đi học- đi học về cũng phải học thêm chính trị đến khuya, có lẽ đã quen rồi nên cô không cảm thấy phiền hà gì nhưng cô rất mệt.

Cô sinh ra trong một gia tộc hào quang ở Thành phố Sài Gòn rộng lớn này, gia tộc họ Nguyễn gia tộc có lẽ được xưng là gia tộc lớn nhất Việt Nam, khác với Lãnh gia, Lãnh gia là một gia tộc chỉ có một dòng hệ trực chính ở Thủ đô Hà Nội, và có trong tay quyền lực binh quyền rất lớn, còn gia tộc của cô được trải rộng khắp thế giới, mà cô là người duy nhất còn sống sót của hệ trực chính gia tộc họ Nguyễn, nghe vậy thôi đã biết gánh nặng của cô thế nào rồi chứ.

Cho đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra ai là người gây ra cái chết của dòng tộc chính của cô, chỉ biết khi cánh sát tới nơi đây đã là một thảm họa, hàng trăm người bỏ mạng tại đây, thi hài không một ai là tròn vẹn cả, từ trẻ nhỏ cho đến người già, có thể nói không một ai sống sót cả. Cô rất may mắn khi trong cái đêm thảm sát đó, cô được mẹ mang về ngoại.


Sau khi nghe tin này mẹ cô đã phun ra một ngụm máu rồi ngất. Sau khi tỉnh lại, làm tang lễ cho mọi người trong dòng hệ trực chính họ Nguyễn xong, mẹ cô giống như là một con người khác. Mẹ cô đã nghiêm khắc với cô hơn, bắt cô học võ để trả thù cho gia tộc, mặc cho những lời can ngăn từ phía ngoại, mẹ cô ngày nào cũng nghêm khắc với cô, chỉ cần ngã thì đánh, chỉ cần sai thì đánh, chỉ cần nghỉ thì đánh, chỉ cần than thì đánh, chỉ cần la đau thì đánh. Vì muốn mẹ vui cô đã cố gắng làm rất tốt, năm 3 tuổi cô đã đột phá được Trúc Cơ kỳ, 3 tuổi Trúc Cơ kỳ? Đúng, 3 tuổi Trúc Cơ kỳ, một đứa bé 3 tuổi Trúc Cơ kỳ, có thể thử xem cái thiên phú và công sức của cô ra sao để có thể 3 tuổi mà đạt đến cái tu vị Trúc Cơ kỳ

Nhưng mẹ cô vẫn không hài lòng, vẫn suốt ngày đánh đập. Nói cô sau này phải làm chủ gia tộc họ Nguyễn này, phải trả thù mối thù gia tộc này. Làm sao mới có thế mà đã đắc ý, những cái tư tưởng phải báo thù, phải gây dựng lại gia tộc đã được in sâu vào trong đầu của một đứa bé gái

Tới năm 5 tuổi, cô bị bắt cóc, cả gia tộc xào xáo đi kiếm cô. Khi đó, cô đang luyện tập thì một bóng người kéo lấy cô, cô cố dãy dụa nhưng một đứa bé 5 tuổi với tu vị Trúc Cơ hậu kỳ làm sao có thể so bì vơi một người trưởng thành với tu vị Phân Thần kỳ nữa được chứ, và rồi cô mê man. Trong cơn mê mang, tự dưng cô cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có, một cảm giác ấm áp. Trong cơn mê mang đó, cô lại gặp ác mộng, trong cơn ác mộng cô thấy mẹ cô đánh cô, bảo cô phải cố gắng để trả thù, và bên cạnh là hàng trăm những oan hồn kêu cô phải báo thù cho họ

Rồi âm thanh đấy vang lên, "Có anh ở đây rồi, em sẽ không có chuyện gì đâu" một âm thanh non nớt đầy quan tâm nhưng đối với cô bé đó là đủ rồi, rồi cô lại chìm vào giác ngủ

Trong giác ngủ đó, cô cảm thấy cái cảm giác đó tựa như muốn rời xa mình, cô chỉ biết ôm chặt đẻ nói khỏi bay mất, thấy cái cảm giác đó không tách ròi mình nữa, cô buông lòng tinh thần rồi chìm vào giấc ngủ sâu

Sau khi tỉnh lại, mọi thứ cứ như là mơ vậy, nhưng mẹ cô đã hỏi cô làm sao trở lại được làm cô tin rằng đó không phải là mơ. Trong cô đã bắt đầu một ý định là phải đi tìm người đó

Nhưng một sự việc có lẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng cô bắt đầu xảy ra, mẹ cô bởi vì lúc trước bởi vì cha cô mất đã bj tẩu hỏa nhập ma, trước phút cuối cùng của cuộc đời, bà đã cố gắng đạo tạo con gái để nó có thể trả thù cho cha của cô, để có thể được sống, để có thể tự bảo vệ mình. Ngay trước khi chết, bà chỉ nhìn cô gái rồi nói một câu" Mẹ xin lỗi" rồi từ giã cõi trần

Cái chết của mẹ cô không bao giờ làm sao quên được, cô luôn tự cho rằng mẹ chết là vì cô. Là vì cô làm không tốt nên mẹ mới chết, những suy nghĩ bị quan, tiêu cực dồn vào một đứa trẻ 6 tuổi. Từ đó, cô bỏ qua ước mơ đi tìm người đó của mình, suốt ngày chỉ tu luyện, tu luyện và tu luyện. Bà ngoại của cô rất phiền lòng về điều này, bà hết lòng an ủi nhưng hầu như cô không bao giờ thay đổi được. Và bà đã bắt đầu cho cô đi học, để cô có thể kết bạn nhưng mọi chuyện không như bà tưởng, trên trường cô hầu như không nói chuyện, ngoại trừ nói một vài lời với cô giáo thì cô giống như một tỏa băng vậy. Thế là ai cũng có vẻ xa lánh cô, từ những học sinh cho đến những cô giáo, nhưng cô vẫn như vậy, không vui không buồn, như thể những chuyện này không phải của mình vậy

Cho đến bây giờ cô vẫn như vậy, một khối băng, chưa một ai có thể làm tan chảy nó