Chương 7: Thông suốt

Vô Hạn Thứ Nguyên Lữ Trình

Chương 7: Thông suốt

Tầng 2 của Aincrad.

Khác với tầng 1, nơi đây là một vùng đất khô cằn đầy sỏi đá với nhũng vách núi cheo leo cùng những đồng cỏ xavan ở khắp nơi.

Trên một vách đá, Lâm Minh đang đứng tại lối vào của tầng 2. Khi nhìn cảnh sắc nơi đây, hắn không thể không bội phục khả năng của Kayaba Akihiko khi đã tạo ra một thế giới chân thực như thế.

Nhiệm vụ: Xavan thí luyện

Mục tiêu: Dùng nắm đấm giết chết 80000 con Trembling Ox (0 / 80000) cùng sử dụng nắm đấm đánh bại tầng 2 thủ hộ giả Hoàng Kim Ngưu Vương.

Điều kiện hoàn thành: Không sử dụng bất cứ vũ khí nào ngoài nắm đấm.

Phần thưởng: Thiên phú " Quái lực ".

Nhìn vào bảng nhiệm vụ màu trắng mắt, Lâm Mịnh đã có cảm giác hơi nhớ hệ thống. Trước kia khi nghe âm thanh êm tai của nàng đọc nhiệm vụ, hắn vẫn không có cảm giác gì. Nay khi không còn nghe thấy âm thanh của nàng, hắn bắt đầu cảm thấy nhớ những ngày tháng ở Trung Lâm.

" Được rồi, bây giờ không phải lúc ủy mị. Đi tìm bọn bò điên kia vật nhau thôi. "

Trên một đồng cỏ xavan thuộc tầng 2, một người thiếu niên mặc một bộ quần áo đen từ đầu đến chân đang hướng thẳng về phía của một đàn Bò Rừng năm mươi con.

Nếu như người khác nhìn thấy hành động này của hắn, bất cứ ai cũng sẽ nói hắn bị điên. Thế nhưng lúc này hắn lại hết sức bình tĩnh.

Từng quyền của người thiếu niên đánh ra, mỗi một quyền đều mang một gió rít.

Chỉ trong một phút, người thiếu niên đã xuất ra hơn hai trăm quyền.

Từng thân thể của những con bò kia biến thành từng mảnh thủy tinh bảy sắc bay tán loạn trong không trung.

Nhiệm vụ: Xavan thí luyện

Mục tiêu: Dùng nắm đấm giết chết 80000 con Trembling Ox (77000 / 80000) cùng sử dụng nắm đấm đánh bại tầng 2 thủ hộ giả Hoàng Kim Ngưu Vương.

Điều kiện hoàn thành: Không sử dụng bất cứ vũ khí nào ngoài nắm đấm.

Phần thưởng: Thiên phú " Quái lực ".

Cấp nhân vật: 55
Sức mạnh: 90
Độ bền: 80
Phòng thủ: 100
Nhanh nhẹn: 45
Ma lực: 20
May mắn: 30
Chức nghiệp: Thợ rèn sơ cấp

Trong khoản thời gian hai tuần qua, Lâm Minh điên cuồng tìm Trembling Ox để tàn sát. Đúng vậy, chính là tàn sát.

Bất cứ khi nào Lâm Minh nhìn thấy chúng hắn đều xông thẳng về phía chúng sử dụng nắm đấu cùng chân của mình để công kích chúng. Tuy rằng ngày đầu tiên hắn ăn không biết bao nhiêu đau khổ vì phương pháp chiến đấu này. Nhiều đêm hắn cảm thấy những vết thương trên cơ thể hắn đau nhói khiến hắn không tài nào có thể ngủ nổi. Thế nhưng mỗi khi nhớ đến ánh mắt đầy lo âu của hệ thống, hắn không thể không ép buộc chính mình đi vào khuôn khổ.

Từng ngày rồi từng ngày bất kể nắng mưa, hắn chưa từng dừng việc tìm Trembling Ox để chiến đấu cho đến một ngày Lâm Minh đặt chân vào căn phòng Boss tầng 2.

Từng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên sau lưng hắn khi hắn bước vào.

Cánh cửa sau lưng từ từ khép lại.

" Ồ, một tên quyền tu sao. Không ngờ trong trò chơi này cũng có người chơi như ngươi. "

Một quái vật nhân ngưu lông vàng cao bằng thân người nhìn Lâm Minh nói.

" Không cần lời thừa thãi đến đây đi, Hoàng Kim Ngưu Vương! "

Lâm Minh phóng thẳng đến chỗ của quái vật kia.

Khi hai quyền của hắn cùng Hoàng Kim Ngưu Vương giao nhau, cả hai người đều bị bắn lại về phía sau hai mét.

" Ồ, thật mạnh! Không ngờ với thân thể con người mà ngươi có thể đạt được sức mạnh cỡ này. Để bày tỏ sự tôn trọng ta sẽ dùng hết sức lực trong trận chiến này. "

Thân hình của Hoàng Kim Ngưu Vương biến lớn dần đến khi đạt độ cao mười năm mét. Từng tia sét màu vàng bao phủ lấy nắm đó của nó. Lúc này, nó nở nụ cười châm chọc nhìn Lâm Minh.

Lại một lần giao quyền nữa thế nhưng, lần này Lâm Minh bị bắn ra mười mét. Thân thể Lâm Minh lúc nào đã bị máu tươi bao phủ lấy, hắn đã bất tỉnh.

" Nhân loại yếu kém, chỉ có tí thực lục đó mà cũng dám đối đầu cùng ta! "

Nhổ một ngụm nước bọt kinh thường về phía Lâm Minh, Hoàng Kim Ngưu Vương quay lại vị trí trước đó của hắn.

Lúc này trong tâm trí Lâm Minh, hắn cảm thấy một mình đang trôi nổi trong bóng tối. Hắn cứ thế trôi trong vô định không có phương hướng. Đến khi hắn nghe thấy một giọng nói của Lang Vương.

" Tại sao ngươi không rút kiếm của minh? "

Tại sao ta không rút kiếm? Lâm Minh hỏi chính mình không biết bao nhiêu lần. Hắn cố thuyết phục mình rằng là do nhiệm vụ khiến hắn làm như thế. Tuy nhiên sau một hồi hắn đã thông suốt.

" Là do ta kiêu ngạo cùng tự phụ. "

" Vậy sao? Ngươi phải hiểu không phải mọi thứ đều có thể vẹn toàn. Ngươi không thể trở thành kẻ mạnh nhất nếu như không sử dụng vũ khí của chính ngươi. "

" Vũ khí của chính ta? "

Lâm Minh nghi hoặc nói.

" Chính xác, đó chính là bản thân ngươi Lâm Minh. Hãy nhớ ngươi mới là món vũ khí tốt nhất dành cho ngươi. Đứng lên đi, ta không thể chấp nhận kẻ đánh bại ta bị kẻ khác đánh bại. "

" Cám ơn ngươi, Huyết Lang. Ngươi lại giúp ta làm nữa rồi. "

" Bớt ủy mị đi! Cho con bò điên kia biết tay đi "

Từ trong vũng máu của mình, Lâm Minh chống tay hắn đứng dậy.

" Ồ nhân loại thấp kém vẫn còn sức đến đứng lên. Hãy để ta, Hoàng Kim Ngưu Vương nghiền nát ngươi dưới chân ta đi. "

Bụi đất bay mù mịt, Hoàng Kim Ngưu Vương cười một cách điên cuồng thế nhưng lúc này một cột lửa bừng lên đánh bật Hoàng Kim Ngưu Vương khiến nó đâm thẳng vào vách tường.

Khi nó nhìn lại Lâm Minh, nó rơi vào sự kinh hãi tột cùng.

Một thiếu niên một bộ võ phục màu đen với hoa văn của một biển lửa bước ra từ trong cột lửa. Trên tay phải hắn là một chiếc bao tay kim loại màu đỏ với hoa văn một con sói đang ngậm một thanh kiếm.

" Cám ơn ngươi, con bò ngu ngốc. Nếu không nhờ ngươi có lẽ ta đã không thể tìm được đường đi của mình. Đúng vậy ngươi nói đúng, ta thật ngu xuẩn. Hãy để ta giới thiệu mình. Ta là Lâm Minh và ta là một thợ rèn. "

" Boost! "

Âm thanh của Lang Vương vang lên từ trong chiếc găng tay kia. Thân thể Lâm Minh phóng thẳng đến trước người Hoàng Kim Ngưu Vương.

Khi nắm đấm của hắn xuyên qua trái tim của nó, một lỗ hổng đáng sợ xuất hiện.

" Không thể nào, ta … không … can …tâm. "

Thân thể của nó từ từ nát vụn thành từ mảnh thủy tinh.

" Cám ơn ngươi, Huyết Lang. Ta sẽ không bao giờ quên ngươi, bạn của ta. "

Chiếc bao tay từ từ tan vỡ trên cánh tay của Lâm Minh.

Một tiếng sói tru vang vọng trong không gian. Từ nay về sau Lang Vương Huyết Lang vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Trong căn phòng Boss, Lâm Minh vẫn đứng đó không động đậy suốt ba ngày ba đêm.

Buổi sáng ngày thứ tư cửa đá mở ra, các thành viên của tổ chinh phục bước vào thế nhưng khi họ nghìn thấy Lâm Minh không ai là không ngạc nhiên khi thấy hắn.

Lại là hắn, sao có thế!

Một tiếng gầm vang lên, một con quái vật nhân ngưu cao mười mét với sáu chiếc sừng cầm một chiếc rùi chiến khổng lồ xuất hiện trước mặt họ phóng thẳng về phía Lâm Minh.

Khi người thiếu nữ tóc đen cùng với đồng đội của nàng định xông lên hỗ trợ Lâm Minh, người thanh niên tóc xanh ngăn bọn họ lại.

" Diavel, ngươi … "

" Kiriko tiểu thư, xin hãy bình tĩnh lại hắn chết chắc rồi. "

Trong ánh mắt của Diavel tràn đầy vẻ ác độc cùng tàn nhẫn nhìn Lâm Minh, tất cả đều bị Kiriko cùng đồng bạn của nàng nhìn thấy.

" Nếu như ngươi sợ chết vậy cứ chui đầu làm con rùa rụt cổ đi! "

Khi bọn người Kiriko xông lên hỗ trợ Lâm Minh, một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho bụi đất bao phủ toàn bộ căn phòng.

Một cảnh tượng không thể tin nổi xuất hiện trước mắt họ.

" Hiên Viên, ta đã hiểu tại sao trong thời gian qua ta không thể nào cảm nhận được ngươi. Giờ ta đã hiểu, suốt thời gian qua ta chưa từng hiểu nổi chính mình nên ngươi mới chưa từng xuất hiện. Từ nay về sau, ngươi sẽ là đồng bạn của ta. "

Thanh trường kiếm màu đỏ như máu trong tay Lâm Minh bỗng ánh lên ngọn lửa màu đỏ hồng.

Một tiếng kiếm ngâm vang lên.

Với một nhát chém duy nhất, con quái vật nhân ngưu bị đánh bật lại ra sau mười mét.

Một nhát.

Hai nhát.

Bốn nhát.

Tám nhát.

Mười sáu nhát.

Sau mười sáu nhát chém, thân thể của nó hoá thành vụn thủy tinh bay trong không khí.

Congratulate!

Một dòng chữ màu vàng lơ lửng trong không gian trước ánh mắt ngây dại của tất cả thành viên tổ chinh phục.

Khi họ nhìn lấy thân ảnh của Lâm Minh, trong mắt bọn họ tràn ngập sùng bái, tất cả trừ Diavel.

" Chết đi! Tên khốn khiếp! "

Khi Lâm Minh đang bước lên bậc thanh tiến vào tầng 3, người thanh niên tóc xanh Diavel vọt thẳng đến sau lưng hắn.

Bỗng nhiên, một thanh trường kiếm đâm qua ngực của hắn khiến cho từng ngụm mắt chảy ra từ miệng hắn.

" Ngươi … "

" Lần sau muốn giết một ai hãy thu lại địch ý của ngươi nếu không ngươi sẽ chết không thể nào chết hơn được. "

Rút thanh trường kiếm ra khỏi lồng ngực của Diavel, Lâm Minh nói rồi chém đầu của Diavel trước mặt thành viên của tổ chinh phục.

" Các vị còn ai muốn thử không? "

Khi ánh mắt Lâm Minh nhìn tất cả bọn họ, không ai không cảm thấy bóng ma tử vong phủ xuống người mình kể cả Kiriko cùng đồng bạn của nàng.

Khi Kiriko nhìn vào ánh mắt của Lâm Minh, nàng kinh ngạc phát hiện mình không thể thoát khỏi đôi mất kia. Không có sát ý, không có kiêu ngạo cùng tự phụ chỉ có sự bình tĩnh.

Đến khi Lâm Minh rời khỏi, Kiriko vẫn không thể quên nổi đôi mắt đó.

" Kiriko! Kiriko! "

Khi thiếu nữ tóc màu hạt dẻ Asuna gọi Kỉiko vài lần, nàng mới hoàn hồn trở lại.

" Ngươi không sao chứ? "

Người thanh niên tóc đỏ dẻo băng dô Klein lo lắng nhìn nàng nói. Không chỉ hắn tất cả đồng bọn của nàng đều đang lo lắng cho nàng.

" Ta không sao. "

Nói xong nàng cùng mọi người đi lên tầng 3.