Chương 6: Tự sáng kĩ năng

Vô Hạn Thứ Nguyên Lữ Trình

Chương 6: Tự sáng kĩ năng

Trong một sảnh đường hoa lệ, một con sói khổng lồ với lớp lông màu đỏ như máu đang nằm ngủ. Khi cánh cửa đá của sảnh đường mở ra, một người thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu đen tiến vào sảnh đường.

Lang Vương (cấp 50)

Huyết lang tỉnh giấc nhìn thẳng vào người thiếu niên nói.

" Chức mừng ngươi, kẻ mạo hiểm vì đã đến được đây. "

Lâm Minh không có chút nào ngạc nhiên với câu nói kia của huyết lang. Dù sao thì những con thú thông minh ở Huyền Minh đại lục cũng không ít, nay thêm một con sói biết tiếng người cũng không khiến hắn ngạc nhiên.

Nhìn biểu hiện của Lâm Minh, huyết lang lấy làm lạ.

" Ngươi không ngạc nhiên sao? "

" Ta sẽ ngạc nhiên khi ngươi chủ động nhận thua để ta thông quan mê cung này. "

Lâm Minh mỉm cười nói.

" Ha ha ha. Thật thú vị cũng lâu lắm rồi mới có kẻ trẻ tuổi cuồng ngôn như ngươi. Báo tên đi thiếu niên, bản vương không muốn giết kẻ vô danh. "

Huyết lang cười nói với Lâm Minh như thể hai ông bạn già lâu năm gặp lại.

" Lâm Minh. Hãy nhớ rõ tên của kẻ sẽ đánh bại ngươi."

" Tốt lắm đến đây, Lâm Minh. Hôm nay bản vương sẽ nhân từ ban ngươi cái chết vinh dự nhất một kẻ mạo hiểm như ngươi có thể nhận."

Nói xong, thân thể của huyết lang từ từ thu nhỏ lại đến biến thành một thanh niên tóc đỏ mặc võ phục màu đỏ với đồ án của một con sói ngậm một thanh trường kiếm đỏ như máu.

" Ta tên Huyết Lang thế nhưng ngươi có thể gọi ta là Lang Vương. Đến đây Lâm Minh, hãy cho bản vương thấy được bản lĩnh của ngươi. "

Lang Vương cầm thanh trường kiếm đỏ như máu chĩa về phía Lâm Minh nói.

Câu nói này như một hiệu lệnh với hai người, cả hai lao thẳng về phía trung tâm của sảnh đường với tốc độ khó có thể bắt được bằng mắt thường. Từng tia kiếm quang loé lên trong sảnh đường.

Từng âm thanh va chạm của hai thanh kiếm vang lên.

" Thật thú vị! Lâu lắm rồi mới có một kẻ thú vị như ngươi. Nào tiếp tục thiếu niên, đến đây cùng ta đại chiến tiếp nào. "

Âm thanh điên cuồng tràn đầy hưng phấn của Lang Vương vang lên.

Một luồng ánh sáng màu đỏ bao phát nơi trung tâm sảnh đường.

Thân hình của hai người đứng sừng sững tại đó.

Một tiếng vỡ vụn vang lên.

Thanh kiếm trong tay thiếu niên tóc đen vỡ vụn.

" Thật đáng tiếc! Kiếm của ngươi đã trở thành phế liệu Lâm Minh! Đầu hàng đi! Nếu như vậy bản vương sẽ tha cho ngươi một con đường sống! Ha ha ha! "

Thấy như vậy Lang Vương cười một cách hết sức vui vẻ.

Nói thật với nó hôm nay có lẽ là ngày vui nhất trong khoản thời gian gần đây nên nó không muốn giết Lâm Minh dù chỉ với cấp nhân vật thấp hơn hắn gấp nhiều lần cùng với thanh vũ khí phế phẩm kia, Lâm Minh đã đánh ngang cơ hắn. Nếu như cấp nhân vật cùng vũ khí hai người ngang bằng, Lang Vương khẳng định Lâm Minh sẽ miếu sát hắn.

Thế nhưng như vậy mới thú vị chẳng phải sao.

" Xin lỗi, ta phải từ chối lời đề nghị của ngươi Lang vương. Ta đã hứa với một cô gái xinh đẹp không hiểu bày tỏ lòng mình rằng ta sẽ trở thành mạnh nhất. Bởi vậy ta sẽ không chấp nhận thất bại. "

Cằm trên tay chuôi kiếm của Rare iron sword, Lâm Minh nhìn Lang Vang nói.

" Vì một cô gái mà chiến đấu sao? Đúng vậy! Đây mới là anh hùng! Đây mới là chiến binh! Phải! Đến đây Lâm Minh hãy viết lên trường ca của ngươi đi! "

Nghe thấy câu trả lời của Lâm Minh, Lang Vương hưng phấn dương thanh kiếm của mình lên. Một ánh sáng màu đỏ bao trùm lấy thanh kiếm của Lang Vương.

" Lâm Minh, đây là đòn mạnh nhất của ta. Ta gọi nó là Huyết Nha Trảm. Nếu như ngươi có thể sống sót qua chiêu thức này, ngươi sẽ thông quan. Còn nếu thất bại, ngươi sẽ chết. "

Nghe vậy, Lâm Minh đáp.

" Được thôi, Lang Vương. Đến đây đi. "

Cằm chuôi kiếm, Lâm Minh làm ra thủ thế chờ đợi công kích của Lang Vương. Lúc này Lâm Minh nhắm mắt lại.

Tập trung! Tập trung nhiều hơn nữa!

Lấy ý chí làm lưỡi kiếm.

Lấy thân thể làm vật đẫn.

Lấy máu làm lửa, lấy xương làm thiết.

Bất kể có thất bại bao nhiêu lần,

Bất kể có thành công bao nhiêu lần.

Ta cũng không quan tâm.

Tâm nguyên duy nhất của ta lúc này là trở thành mạnh nhất.

Hiên Viêm Kiếm, ra đây cho ta!

Một vòng xoáy lửa vây lấy Lâm Minh, chuôi kiếm trên tay hắn đã biến thành tro bụi. Thay vào đó là một thanh trường kiếm đang rực cháy ngọn lửa màu đỏ hồng.

" Thật thú vị! Một tự sáng kĩ năng thật thú vị! Ngươi chưa từng khiến ta thất vọng Lâm Minh! Ta đến đây! Huyết Nha Trảm!. "

Một chùm sáng màu đỏ như máu nuốt chủng mọi thứ trên đường đi của nó huống thẳng về phía Lâm Minh.

Khoắng khắc Lâm Minh mở mắt, hắn như thể hiểu ra điều gì đó.

Tay hắn huy động thanh kiếm đang rực cháy, Lâm Minh nỉ non một câu.

" Viên Trảm. "

Một đạo ánh sáng hình bán nguyệt màu đỏ hồng bay thẳng về phía trước để lại phía sau một vệt lửa đốt cháy mọi thứ.

Chùm sáng đỏ như máu bị trẻ đôi, đạo ánh sáng hình bán nguyệt kia lao thẳng về phía Lang Vương.

" Ha ha ha ha ha! Đúng vậy, Lâm Minh! Như vậy mới thú vị! "

Vứt bỏ thanh trường kiếm của mình, Lang Vương giang rộng vòng tay mình tiếp nhận lấy công kích của Lâm Minh.

Một tiếng nổ vang lên trong sảnh đường khiến cho bụi bay khắp nơi.

Khi khung cảnh quang đãng trở lại, Lang Vương vẫn đứng vững sau đợt công kích kia.

Nhìn vào kết quả này, khuôn mặt Lâm Mình không có chút nào thất vọng. Hắn từ từ bước về phía Lang Vương nói.

" Ngươi đã thua, Lang Vương. "

Sau câu nói này của Lâm Minh tất cả cột máu của Lang Vương trống rỗng.

" Lâm Minh, ngươi đã thắng. Tiến lên giành lấy phần thưởng của ngươi. "

Một dòng chữ màu vàng xuất hiện trên không trung.

Congratulate!

" Cám ơn ngươi, Lang Vương. Nếu không nhờ ngươi, có thể ta sẽ không thể lĩnh ngộ nó."

Lâm Minh cúi đầu cảm tạ Lang Vương nói.

" Không, nếu cám ơn ta phải cám ơn ngươi vì đã cho ta một trận chiến tuyệt vời mới phải. Nói thật ta có chút cảm thấy thích ngươi rồi, Lâm Minh. Nếu như gặp nhau trong hoàn cảnh khác có lẽ ta và ngươi có thể thành bạn tốt cũng không chừng. "

"Ngươi nói không sai, Lang Vương nếu có thể gặp lại ta và ngươi sẽ làm bạn tốt. "

" Được rồi đã đến lúc ta phải đi rồi. Hãy nhớ câu nói này của ngươi thiếu niên. Nếu có thể gặp lại, ta hi vọng ngươi đã trở thành kẻ mạnh nhất của cả toà tháp này. "

Nói đến đây thân thể Lang Vương từ từ hoá thành từng mảnh vụn thủy tinh.

" Ta hứa với ngươi lần sau gặp lại ngươi sẽ gặp kẻ mạnh nhất của toà tháp này. "

Sau đó Lâm Minh hướng tới bậc thanh nơi cuối sảnh đường.

Một ô màu trắng hiện lên trước mặt hắn.

Huyết Lang Kiếm.

" Huyết Lang, ta sẽ nhận lễ vật này của ngươi."

Lúc này một đoàn đội tiến vào sảnh đường, khi họ nhìn thấy Lâm Minh cầm một thanh huyết kiếm đứng ở trung tâm của sảnh đường tất cả bọn họ sững sờ.

" Này Kiriko, Asuna hai ngươi nói ta đang mơ đi. Không thể nào có việc hắn lấy sức một người hoàn thành mê cung có phải không? "

Lúc này một người thanh niên tóc đỏ quấn một dải băng màu đỏ nói. Thế nhưng không ai trả lời câu hỏi này của hắn.

Hai thiếu nữ hắn hỏi đang nhìn thẳng vào Lâm Minh. Thiếu nữ tóc màu hạt dẻ khi nhìn vào Lâm Minh với ánh mắt kinh ngạc còn người thiếu nữ tóc đen nhìn Lâm Minh với ánh mắt tràn đầy chiến ý.

Không để ý đoàn người, Lâm Minh đi đến phía cầu thanh cuối giảng đường.

" Đợi đã, ngươi rốt cuộc là ai? "

Một thanh niên tóc xanh chạy đến sau Lâm Minh hỏi.

Khi Lâm Minh qua đầu nhìn về phía hắn, thanh niên tóc xanh cảm thấy toàn thân một trận lạnh lẽo.

" Lâm Minh. "

Nói xong, Lâm Minh hướng thẳng về phía thông đạo của tầng thứ 2 mà không hay biết rằng tên của hắn đã được hai người thiếu nữ ghi vào lòng mình.