Vô Đề

Ddoarn 5:

Ngày nàng lên kiệu, sắc đỏ nhuộm thắm không gian vui mừng chúc phúc cho nàng. Nở nụ cười, nơi ánh mắt hiện lên niềm vui sướng, cuối cùng nàng cũng đã được gả cho y.
Kiệu tám người khiêng, kèn trống náo nức, mẫu thân và phụ thân mỉm cười chúc nàng hạnh phúc.

Trên đường nàng đi qua, hoa đào đỏ thắm tung bay, chúng chúc phúc cho nàng, tiểu thư xinh đẹp dịu dàng.

Nhập phủ, nàng bái đường cùng một con gà trống, mà không phải vương gia tân lang, nàng bị chê cười.
Nước mắt rơi: " chàng sao lại đối với nàng như vậy?"

Đêm động phòng, chàng bước vào, lạnh lẽo nhìn nàng rồi nói: " đó là hình phạt cho nàng".
Ngơ ngác không hiểu, nàng có lỗi gì.

Sau tân hôn nàng mới biết:
Thì ra chàng đã có người thương, thì ra nàng là kẻ thứ ba xen vào, thì ra thái hậu ép chàng phải lấy nàng, chỉ vì thái hậu yêu thích nàng, muốn nàng gả cho cháu mà người thương nhất.

Chàng vì chiều lòng thái hậu, đón nàng vào phủ, nhưng lại bắt nàng bái đường cùng một con gà.
Đêm tân hôn một mình nàng lạnh lẽo trong căn phòng nến đỏ rực cùng hai chữ cung hỷ.

Nàng trong phủ như một chiếc bóng bị lãng quên, chàng không nhớ mình đã có vương phi.
Ngày ngày chàng thà ở cùng tiểu thiếp cũng không muốn ở cùng nàng. Nàng chỉ biết cười buồn.

Tiểu thiếp gặp nàng, không coi nàng là vương phi, còn bắt nạt nàng, nàng im lặng.
Nô tài trong phủ không coi nàng là vương phi chủ mẫu, nàng không giận.
Vì người nàng yêu là chàng nên nàng cam chịu.

Ngày lại mặt, nàng hi vọng chàng về cùng nàng, nhưng chàng lại không có mặt, cũng không hề sai người chuẩn bị lễ cho nàng. Nàng đành lấy trong đồ cưới đem về, nàng dấu phụ mẫu.

Ngày qua đi, nàng luôn trong im lặng, cho tới một ngày, ngày định mệnh đến với nàng.

Chàng bước vào phòng của nàng, kéo nàng lên giường, không một lời nói, chỉ có hành động.
Quần áo nàng bị xé rách, vật của chàng cứ như vậy đâm vào trong người nàng.

Đau...

Nước mắt nàng tuôn rơi!

Chàng không nhìn thấy!

Sự điên cuồng của chàng, đôi mắt đầy hận thù đỏ rực.

Nàng im lặng, không thể thừa nhận được, nàng ngất xỉu.
Chàng không nhìn thấy.

Buổi sáng tỉnh dậy, chàng đã không còn, chiếc giường chỉ một mình nàng, thân thể bị đau nhức.
Cảnh đêm qua, sự điên cuồng của chàng khiến nàng sợ hãi, cuộn thân trần trong chăn, nước mắt nàng rơi nơi khoé mắt, nàng lại rơi thêm nước mắt vì chàng.

Cuộc sống lặng lẽ của nàng lại tiếp tục, chỉ là đêm nàng lại lo sợ.
Ngày qua ngày, lo sợ đêm đó lại tái diễn.

Nhưng mãi không thấy chàng tới nàng dần bình phục, không còn lo sợ.
Nàng muốn yên lặng sống cho hết cuộc đời này. Nhưng ông trời không cho nàng toại nguyện.

Nàng không hiểu tại sao, sau một tháng thì đêm nào chàng cũng tới.
Không nói gì, cứ như vậy xâm chiếm nàng, sự cầu xin của nàng, tiếng khóc của nàng cũng không thể khiến chàng mềm yếu.

Nhiều lần như vậy, các tiểu thiếp của chàng biết chuyện, họ bắt đầu tìm tới gây chuyện với nàng.
Còn chàng không để ý, mặc nàng mọi chuyện.

Nàng dần hết hy vọng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi hàng đêm.

Năm tháng sau, nàng có thai.
Thái y nói nàng không thể quan hệ trong thời gian này. Vì sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ.
Chàng mím môi, quay đi.

Cứ nghĩ, có lời của thái y thì chàng sẽ không làm vậy, nhưng nàng lại không ngờ, chàng, hàng đêm vẫn tới, vẫn như vậy, xâm nhập cơ thể nàng, mặc nàng cầu xin, cầu xin chàng hãy để ý đến đứa nhỏ.

Một tuần sau, đứa nhỏ của nàng đã ra đi, rời bỏ nàng theo dòng máu đỏ tươi trên thảm giường.
Chàng, đã giết con nàng bằng sự thoả mãn của chàng hằng đêm.

Chàng vẫn không quan tâm, khi nàng vừa bị sinh non.
Không có thuốc men, không thái y. Nàng, một mình lặng lẽ tự lau sạch bản thân bằng nước lạnh.
Trời đông, nước lạnh cũng không lạnh bằng trong lòng của nàng.

Thị thiếp chàng có thai, chàng vội vàng mời thái y, chăm sóc thuốc bổ dưỡng, đồ ăn tẩm bổ, chàng chăm sóc tất cả.
Còn nàng, không có, hàng đêm còn phải đón nhận sự hành hạ của chàng.

Nàng đã làm sai điều gì sao?

Thị thiếp chàng xảy thai, nàng ta nói do nàng gây ra, chàng không cho nàng cơ hội nói chuyện liền như vậy kêu người đưa nàng đi đánh.
Thì ra, nàng không là gì cả.

Những chiếc roi vụt trên thân thể nàng giống như ghim châm đâm vào tim nàng. Nàng có đáng phải gánh chịu không?

Đem nàng ném vào phòng chứa củi, bỏ mặc nàng ở đó.
Thị thiếp bước vào, cho người đánh đập nàng, chàng cũng không ngăn cản.

Huyết, trên người nàng chảy ra, thị thiếp nhìn thấy lo sợ liền vội rút lui.

Đêm, nàng lên cơn sốt, người mê mang.
Cảm nhận có một bàn tay ấm áp đang vuốt ve nàng. Nhưng nàng không thể mở mắt.

Sáng ánh mặt trời chui qua kẽ hở, chiếu vào trên khuôn mặt đã tái nhợt của nàng.

Giật mình nàng tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh, vẫn là phòng chứa củi, nàng vẫn bị nhốt trong này.

Cánh cửa mở, một bà tử bước vào, theo sau là một thù quần áo, nói là của những vị tiểu thiếp của chàng, bắt nàng giặt hết chúng nếu không sẽ không có cơm ăn.

Nhìn những bộ quàn áo, nàng sao có thể giặt được hết chúng đây?
Đem ngững bộ quần áo đi giặt, giữa trời đông, đôi bàn tay nàng vì giặt chúng trong nước lạnh mà không còn cảm giác.

Tối, một bát cơm thiu cùng một chiếc bánh bao nguội, nuốt nước mắt, nàng đã không còn nước mắt để rơi.

Đêm, lại một bàn tay ấm áp chạm vào nàng, theo bản năng, nàng bài xích đôi bàn tay đó.

Thấy nàng bài xích, chủ nhân đôi bàn tay đó nhíu mày, lửa giận bùng lên.
Cầm tay nàng giữ chặt, quần áo trên người nàng lại bị xé rách.
Lạnh, khiến nàng giật mình mở mắt, là chàng với đôi mắt đầy lửa giận. Cứ như vậy, nàng lại bị chàng xâm nhập một cách thô bạo không thương tiếc.

Thương tiếc sao? Chàng chưa bao giờ thương tiếc nàng cả.

Lần thứ hai, nàng lại có thai.
Sự vui mừng của nàng hiện lên trong đôi mắt.

Vừa may, chàng phải rời phủ một năm.

Nhưng...

Thì ra nàng vẫn không thể giữ được đứa nhỏ.

Chỉ vì các thị thiếp trong phủ chèn ép nàng. Nàng không thể đấu lại được với họ.

Đứa nhỏ cứ như vậy rời bỏ nàng ra đi.

Tim, một lần nữa lại đau.

Lần thứ hai xảy thai, nàng cũng không được chăm sóc tốt, một thị thiếp của chàng trong phủ có thai, nàng ta bị xảy thai, và nàng lại bị đổ oan.
Mọi người trong phủ không ai đứng ra bênh vực nàng, nàng lại bị những chiếc roi vụt lên thân thể.

Cho đến khi....

Nàng bị ngất, họ mới buông tha nàng, các thị thiếp thì đứng vây quanh, vui sướng khi nhìn thấy nàng bị hành hạ, có lẽ hành hạ được nàng là thú vui của họ.

Nàng lần này đã không thể trụ được nữa, có lẽ nàng sắp được giải thoát.
Nhắm mắt, nàng nằm yên trên giường.

Ngày chàng trở về, mọi người trong phủ ra đón chàng, riêng nàng vắng mặt.
Nhíu mày, chàng quét mắt nhìn xung quanh, không có nàng.

Gần một năm, chàng cũng đã nhận ra, thì ra chàng đã yêu nàng từ khi nào không biết.
Vắng nàng, chàng rất nhớ, chàng quyết định, lần này khi trở về sẽ đối xử tốt với nàng.

Bù đắp lại cho nàng quãng thời gian qua.
Khi ở bên nàng, chàng cảm thấy bình yên.
Nàng không như những thị thiếp trong phủ, khắp người toàn là phấn son.
Nàng chỉ có hương thơm thanh thoát từ cơ thể của nàng.
Mùi thơm nhẹ từ cơ thể nàng khiến chàng mê đắm
Bởi vậy chàng hàng đêm luôn muốn ngủ cùng nàng.

Bởi vì chàng luôn cho rằng lỗi của nàng, nàng nói với mẫu hậu, cho nên mẫu hậu mới bắt chàng lấy nàng.
Lại không ngờ, thì ra nàng không hề biết, cũng không hề xin mẫu hậu ban hôn.

Nàng là vô tội, lại không ngờ chàng đối với nàng làm những chuyện không bằng cầm thú.
Chàng biết mình sai, cho nên lần trở về này chàng sẽ đền bù tất cả cho nàng.
Nàng là một vương phi tốt.

Cho mọi người trở về phòng, chàng chạy nhanh tới nơi phòng của nàng.
Xung quanh vắng lặng, không thấy bóng dáng nàng đâu.

Gọi nha hoàn thì được biết vì nàng làm xảy thai một thị thiếp nữa nên đã bị họ trừng phạt, nhốt trong nhà kho.
Nghe nha hoàn nói, chàng nổi giận, không nghĩ nàng lại làm vậy lần nữa.

Bước khỏi phòng, chàng đến nhà kho, trên đường đi trong lòng chàng nghĩ cách nên trừng phạt nàng như thế nào?

Đẩy cửa bước vào trong, thấy nàng nằm yên lặng trên giường.
Lại gần, chạm nhẹ vào nàng, chàng giật mình, người nàng lạnh ngắt.

Không, sao có thể như vậy? Tại sao?
Cởi áo, nhìn người nàng,
Khắp người là những vết thương cũ mới chồng chất lên nhau.
Cơ thể gầy yếu của nàng, làm sao có thể chịu đựng được như vậy?
Chàng lại không biết, chàng vô tâm, chàng thờ ơ lạnh lùng với nàng.
Để giờ đây, khi chàng nhận ra không thể thiếu nàng thì nàng lại rời xa chàng.
Là ai? Ai đã khiến nàng thành như vậy?
Lần này là nước mắt của chàng rơi, chàng đã về chậm một bước.

Cởi áo choàng, bọc nàng lại bế nàng rời khỏi, chàng sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã hại nàng.
Trở lại phòng dành cho vương phi, đặt nàng nằm yên trên giường, chọn cho nàng bộ quần áo đẹp nhất, nhẹ nhàng mặc cho nàng, hôn nhẹ lên đôi môi đã lạnh ngắt của nàng, chàng nói: " nàng nằm yên đây đợi ta trở lại, ta sẽ trở lại ngay".

Bước ra khỏi phòng, cho gọi tất cả mọi người trong phủ lại để điều tra nguyên nhân mọi chuyện khi chàng rời khỏi vương phủ.

Càng nghe, lòng chàng càng quặn đau, nàng đáng bị trừng phạt như vậy sao?

Thì ra, tất cả lỗi lầm đều là chàng gây ra, cái chết của nàng, chàng cũng là kẻ tiếp tay.
Nếu như, nếu như...!
Chàng không đối xử lạnh nhạt với nàng, không khiến nàng xảy thai, không để các thị thiếp cùng những kẻ hầu trong phủ hành hạ nàng thì có lẽ...!
Chàng vẫn có thể được nhìn thấy nàng!
Vẫn có thể ôm nàng ngủ, vẫn có thể bù đắp cho nàng sai lầm mà chàng gây ra.
Cho dù nàng không tha thứ cho chàng, thì nàng cũng vẫn ở bên cạnh chàng, chàng vẫn có thể ôm nàng vào lòng, nghe hơi thở thơm mùi hoa lan nhẹ nhàng của nàng.

Chứ không phải là thi thể lạnh ngắt của nàng bây giờ.
Nước mắt chàng rơi, giờ thì chàng lại là kẻ phải rơi nước mắt vì nàng.

Vương phủ của chàng bắt đầu đóng cửa, mọi người trong phủ bị chàng đem đi bán trong nguyệt lầu.
Họ phải gánh chịu tất cả những gì họ đã làm với nàng

Phủ của chàng giờ đây yên lặng, hàng ngày chàng ôm nàng ra ngồi ngoài hoa viên, xoa bóp nhẹ nhàng cơ thể lạnh ngắt của nàng như trân bảo.
Chàng nói chuyện với nàng, nhưng đáp lại chàng chỉ là tiếng gió nhẹ lướt qua. Nàng cũng không thể nghe được.