Vô Đề

Đoản 1

Đang trên đường đi, bỗng một tiếng nói vang lên giữa chốn đông người:

- Cô kia, đứng lại!

Không ai biết là gọi ai, cô cũng vậy, cho nên cô vẫn bước đi.
Chợt, có một bàn tay nắm tay cô, kéo cô vào lòng.
Cô rơi vào trong một lồng ngực rộng và ấm áp, nghe tiếng tim đập của người đối diện, ngẩng mặt lên cô nghi hoặc hỏi:

- Xin lỗi! Anh là ai?

Anh nhìn thấy trong mắt cô đầy nghi hoặc, lòng anh đau nhói.
Phải rồi, anh làm sao có thể nhận ra cô chứ? Khi mà người làm cô tổn thương lại là anh. Là anh nên giờ cô và anh mới thành người xa lạ, anh nhớ câu cô và anh lần đầu tiên gặp nhau cô nói:

- Này! Anh kia, đứng lại!

Giờ anh lặp lại câu đó, nhưng cô đã không còn nhớ tới anh, người mà cô đã từng yêu hơn chính bản thân mình.

Ký ức xa xăm khiến anh gọi nhớ về những kỷ niệm xưa. Khi đó là anh không biết quý mến trân trọng cô, cho nên suốt bao năm nay, anh bị dày vò trong nỗi nhớ và sự hối hận. Là anh sai.

Không nhận được câu trả lời, cô ở trong ngực anh giãy giụa, anh nhìn cô đầy âu yếu và dịu dàng, ôm chặt cô trong lòng anh nói:

- Y Nhii! Anh yêu em! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?

Thoát khỏi tay anh cô nhíu mày nói với giọng lạnh lùng:

- Xin lỗi anh! Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Y Nhii!
Còn nữa, tôi đã có gia đình rồi! Chào anh!

Cô quay bước đi, còn anh đứng chết lặng.