Vô Đề

Đoản 3:

Khi cô còn bên cạnh anh thì anh đối với cô lại là sự lạnh lùng cùng vô tâm của mình. Anh luôn nghĩ nếu rời khỏi anh cô cũng không thể đi đâu được, cho nên anh không quan tâm đến cô.

Cái anh quan tâm là những cuộc tình ngắn của anh, anh luôn như vậy, quen ai yêu ai cũng rất nhanh, nhưng mà càng nhanh lại càng kết thúc sớm.

Anh rất đẹp, rất ga lăng với phái nữ, cho nên cũng có rất nhiều người theo anh, cô cũng là một trong số họ. Nhưng cô không xuất sắc như họ, không xinh đẹp như họ, không phải dáng người nóng bỏng chiểu cao lý tưởng như họ, cô, rất đỗi bình thường.

Tình yêu của cô dành cho anh, anh cũng chỉ coi như là một món đồ chơi, thích thì quen không thích thì bỏ.

Cô ngây thơ, nghe anh ngọt ngào, liền đem trao bản thân của mình cho anh, và về sống cùng anh.
Cô ngốc nghếch, hậu đậu, làm gì cũng không được, nấu ăn thì bữa mặn bữa nhạt, bữa thì sống bữa thì cháy khét.

Dù anh có la mắng cô, cô cũng chỉ im lặng.

Lâu dần anh không còn để ý tới cô, hai người sống trong một mái nhà, nhưng chỉ có cô là đợi anh trở về.
Những khi anh say rượu, về tới nhà, nằm lăn ở ghế sopha, người nồng nặc mùi son phấn.

Cô thấy vậy lại bước tới gần anh, nâng anh về phòng, lau chùi, thay quần áo cho anh, sau đó là nước mắt rơi lặng lẽ, anh, không hề biết.

Ngày hôm sau anh tỉnh dậy anh cũng không hề nói gì với cô, xách cặp bước ra khỏi nhà, chỉ để lại cho cô bóng lưng của mình.
Cô lặng lẽ nhìn anh khuất dần

Anh vui chơi thâu đêm, không trở về nhà, vui vẻ bên các cuộc tình cùng những người tình nóng bỏng của mình.
Bỏ mặc cô cô đơn lặng lẽ thức thâu đêm chỉ để đợi anh về, vì cô sợ, sợ anh về cô sẽ không biết để lau người cùng thay quần áo cho anh.

Anh nói với cô: " cô đi đi, tôi không lấy cô cũng không yêu cô, tôi có rất nhiều người xinh đẹp và tài giỏi vây quanh, tôi không thể lấy cô được vì cô không được như họ"
Cô chỉ mỉm cười nói: " khi nào anh có vợ em sẽ rời đi, anh yên tâm, nếu có ai hỏi anh cứ nói em là người hầu giúp việc cho anh"

Cứ như thế, cô lặng lẽ bên anh, năm này qua năm khác, anh cũng nói chuyện với cô nhiều hơn, anh còn nói: " tôi đang chờ người ấy trở lại"
Cô cười buồn hỏi: " anh yêu cô ấy nhiều lắm sao?"
"Ừ, tôi yêu cô ấy!"

Mười năm thời gian bên nhau, anh cũng đã quen chia sẻ chuyện của mình cho cô, anh còn nói: " một tuần nữa là cô ấy trở về rồi"
Cô im lặng, anh lại cũng không hỏi cô điều gì.

Một tuần sau, anh vui sướng mặc đồ thật đẹp để đi tới sân bay đón người anh yêu. Bước qua người cô, anh không nói gì vì hiện giờ anh đang rất vui.
Còn cô lại vẫn lặng lẽ đứng ngoài cửa nhìn anh bước đi.

Anh gặp lại người anh yêu, nên anh quá vui mừng, đi chơi, đưa cô ấy đi tới những nơi cô ấy thích.
Còn cô lại phải chuẩn bị đồ để rời khỏi ngôi nhà này, nước mắt nhẹ lăn trên khuôn mặt.

Ngày anh trở về, ngôi nhà vắng lặng, anh cũng không quan tâm.
Lá thư cô viết cho anh, anh cũng không đọc, vì anh không quan tâm, đối với anh, cô có cũng được không có cũng không sao.

Những ngày đầu, bên người anh yêu, anh cảm thấy rất vui vẻ. Anh nghĩ rằng anh đã đợi chờ được hạnh phúc của mình rồi.

Cho đến một ngày, anh bị bệnh phải nhập viện.
Nằm trong bệnh viện gọi điện cho người yêu cũng không thấy cô ấy nhấc máy.
Suốt khoảng thời gian anh ở viện cũng không hề thấy bóng dáng người anh yêu đâu cả.
Chỉ duy nhất một người luôn tới chăm sóc anh. Nhưng anh lại không biết cô là ai vì cô dùng khăn bịt kín và đeo kính.

Hai tháng anh ở viện thì hai tháng người yêu anh không có mặt, chỉ duy nhất một người anh không biết tên.

Từ viện trở về nhà, trên đường anh bắt gặp, người anh yêu đang cùng một người con trai khác nói cười vui vẻ. Nắm chặt vô lăng, nói không lên lời, giờ anh mới biết cái cảm giác bị bỏ rơi nó là như thế nào. Anh quay xe trở về nhà.

Giờ anh mới thấy, ngôi nhà của anh vắng vẻ và quanh hiu, không còn có ai đó đứng đợi anh ngoài cửa hay ngồi trên ghế sôpha để đợi anh về, cũng không ai thay quần áo, lau người cho anh khi anh say xỉn.

Thì ra anh đã nhận ra sự vắng mặt của cô.

Chạy lên phòng của cô, căn phòng trống không, cô đã rời đi từ khi nào???

Anh nói: " Tiêu Tiêu, cô gạt tôi, cô nói sẽ không bỏ đi sẽ luôn ở bên tôi khi tôi cần, giờ tôi cần cô, cô ở đâu?"
Anh giờ lại nhớ tới cô, chợt nhớ ra bóng dáng người lặng lẽ chăm sóc anh suốt hai tháng anh ở viện, rất giống cô.

Lao ra ngoài, chạy xe tới bệnh viện hỏi thì nhận được một câu nói: " xin lỗi! Chúng tôi không biết cô ấy là ai, cô ấy chỉ nói mình là người giúp việc của anh, nên tới đây chăm sóc cho anh, và nhờ chúng tôi không được nói cho anh biết trong khoảng thời gian anh chữa bệnh".

" Là em sao Tiêu Tiêu? Sao lại không cho anh biết? Em giờ đang ở đâu? Anh cần em!" Thì ra, anh giờ mới nhận ra mình cần cô. Trước kia anh không nhận ra, giờ thì nhận ra cũng không thể tìm được người trở về.

Vô hồn rời khỏi bệnh viện, bỗng " két" anh bị đẩy ra, giật mình nhìn lại người đã đẩy mình, anh chết lặng. Vội chạy tới ôm cô vào lòng, nước mắt anh rơi, miệng thì luôn gọi: " Tiêu Tiêu, em tỉnh! Anh đây! Là anh đây! Em tỉnh đi rồi chúng ta về nhà! Anh giờ đã biết thì ra em mới là người quan trọng nhất của anh, Tiêu Tiêu, em nghe thấy anh nói không? Mở mắt ra đi em!"

Cô nhìn anh, đưa đôi bàn tay nhuốm máu của mình vuốt lên khuôn mặt anh nói: " Vũ Nguyên, cuối cùng em cũng nghe được câu nói em là người quan trọng của anh, em...mãn...nguyện"

Đôi bàn tay của cô buông thõng xuống, đôi mắt đã nhắm nghiền, cô không nghe thấy anh nói gì, anh ôm cô, nước mắt tựa mưa.

Bác sĩ khám nghiệm cho cô nói cô có thai, thai nhi đã được hai tháng nhưng có lẽ cô không biết. Nghe bác sĩ nói anh giật mình, thì ra hai tháng trước vì anh vui mừng nên đã uống bia và lại có quan hệ với cô, anh không ngờ lần đó lại khiến cô có thai, hai mẹ con cô chết là vì anh. Anh là kẻ mang đầy tội lỗi với cô.

Giờ đây, dù anh có muốn đề bù cho cô cũng đã không được rồi, cô đã không còn.

Hạnh phúc của anh lại bị chính tay anh phá huỷ. Hình phạt cho anh là sự ăn năn hối lỗi và dằn vặt suốt cuộc đời. Anh không dám chết vì mạng của anh là do cô cùng con anh lấy mạng đổi cho cho anh, mạng của anh là của hai người đó, anh có quyền gì mà tự tử??

Lá thư cô viết cho anh sẽ chẳng bao giờ anh được đọc nó.

Chương mới hơn