Đoản 2 (a)

Vô Đề

Đoản 2 (a)

- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay, đồ con gái hư!
- Anh, anh ơi! Không phải vậy đâu anh! Em không làm vậy mà!
- Cô còn chối? Vậy nó là cái gì?

Nói rồi anh ném cho cô một xấp ảnh, trong ảnh là cảnh cô cùng nam nhân khác đang nói chuyện vui vẻ, còn có tấm cô không mảnh vải che thân cùng một người đàn ông trên giường. Cô điếng người chết lặng, run run cô nói:

- Anh, không phải em thật mà!
- Chứng cứ rõ ràng như vậy cô còng chối sao? Cô cút đi, cái thai trong bụng của cô chắc gì đã là của tôi? Ai biết cô ngủ với thằng nào? Tôi đã bị cô cho đội nón xanh.
- Anh sao lại nói vậy? Con là của anh, em cũng khôn hề quen biết người trong ảnh, làm sao có thể có quan hệ bất chính với anh ta được? Anh! Em xin anh đấy, đừng đuổi mẹ con em đi được không? Anh cũng đừng nghi ngờ, em thật sự mang cốt nhục của anh mà!
- Vậy cô giải thích sao về tấm hình có mặt cô?
- Em không biết!
- Cô không biết? Hay cô không muốn nói?
- Em phải làm sao anh mới tin em đây?

Cô cầm tay anh níu kéo, anh lại đẩy tay cô ra khiến cô bị té xuống đất, sau đó anh vào trong nhà đóng cửa "rầm". Cô ở ngoài chết lặng nhìn cánh cửa im lìm.

Ngoài trời, cơn mưa giông kéo tới, đên khuya cô biết đi đâu? Về đâu? Không một đồng trong người, cô sẽ sống như thế nào khi bụng mang dạ chửa?

Lê thân xác mệt mỏi bước trên con phố vắng người mưa giông, cô nhớ khoảng thời gian trước của cô và anh. Nước mắt cô tuôn rơi, nếu như, nếu có thể cô sẽ không yêu anh, sẽ tránh con đường mà khi hai người lần đầu gặp nhau, nhưng làm sao có thuốc chữa hối hận cho cô đây?

Xoa bụng mình cô nói nhỏ:

- Mẹ con mình sẽ ra sao đây con? Mẹ biết ba con đã có người khác, mẹ biết từ lâu rồi nhưng mẹ nghĩ ba con chỉ quen vậy thôi, mẹ lại không ngờ, khi con sắp chào đời thì ba con lại đuổi mẹ con mình đi.
Mẹ phải làm sao đây? Con yêu?

Nhìn con đường xa lạ trước mắt làm cô hoang mang, nơi đây, từ khi cô chuyển tới ở cũng không hề bước chân ra khỏi cửa, có chăng chỉ đi ra chợ mua đồ ăn rồi về, từ khi anh có bồ, anh ngày càng đi sớm về trễ, bỏ mặc cô một mình lủi thủi trong căn nhà rộng lớn đầy lạnh lẽo.

Là cô sai khi đã đi theo anh, là cô ngốc nên mới tin anh, tất cả là lỗi của cô, cho nên giờ đây cô và con của cô phải gánh chịu.

Vô hồn cô bước đi trong màn đêm giông bão, bỗng " két" tiếng phanh xe dừng lại, người trong xe bước ra nói với cô:

- Cô gì ơi? Trời mưa giông vậy cô sao không về nhà?
- Tôi...tôi...tôi không có nhà! Chào anh!

Bước được hai bước, cô ngất xỉu, có lẽ nếu cô chết cũng không ai thương xót, chỉ thương con của cô, đứa bé chưa được chào đời.

- Cô gì ơi! Cô tỉnh lại đi!

Người đó lay gọi nhưng cô cũng không thể tỉnh, bao nhiêu ngày tháng qua, cô không hề được ngủ ngon, luôn suy nghĩ, cô đã mệt rồi, cô muốn ngủ, ngủ mãi, không muốn dậy nữa.

Sáng hôm sau, ánh nắng ấm xuyên qua, chiếu vào gương mặt của cô, nhíu mày, đôi mắt mở ra, một khung cảnh đầy xa lạ. Giật mình cô ngồi dậy.

- Cạch

Tiếng mở cửa vang lên, bước vào là mọit bé trai xinh đẹp, nhìn cô rồi lại chạy ra, cô không biết vì sao, còn nơi đây là nơi nào.tiếng mở cửa lại một lần nữa vang lên:

- Cạch

Một người đàn ông bước vào, anh còn khá trẻ, nhìn anh rất trang nghiêm, thấy cô tỉnh dậy anh cười mỉm,nói:

- Cô đã tỉnh?

Gật đầu cô trả lời:

- Dạ, xin lỗi cho tôi hỏi: đây là đâu ạ?
- Nhà của tôi, hôm qua cô bị ngất xỉu nên tôi đưa cô về!
- Tôi bị ngất xỉu sao?
- Đúng vậy! Cô không nhớ gì sao?

Lắc đầu, im lặng, cả hai không nói gì, sau anh nói:

- Nếu vậy chút nữa tôi sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra lại cho cô.
- Dạ thôi không cần đâu ạ! Cám ơn anh, có lẽ đã làm phiền anh nhiều rồi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
- Cô cứ ở đây chờ đi!
- Nhưng mà...!
- Đừng nhưng nhị gì nữa, cô không để ý đến mình thì cũng phải để ý đến đứa nhỏ trong bụng của cô nữa chứ!
- Tôi...tôi...có con sao?

Người đàn ông thấy cô hỏi vậy, anh cũng chỉ biết thở dài, không biết cô gặp chuyện gì mà lại thành ra như vậy, anh nói với cô:

- cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi, chút nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra lại cho cô, giờ cô không nhớ được gì, có đi thì cũng sẽ không biết nên đi đâu.
......

Không thấy cô trả lời, anh đành rời khỏi phòng.