Chương 2: Thám hiểm bí cảnh

Vĩnh Hằng Vũ Trụ

Chương 2: Thám hiểm bí cảnh

Tiêu Thần rất là bất đắc dĩ, dạo này nạn não tàn hoành hành, mới phi thăng lên mà không coi ai ra gì, ngươi ít nhất cũng phải kính người đi trước có được hay không?
Thật ra Ngạo Vô Song vượt thiên kiếp thành công cũng do Tiêu Thần, lúc nãy hắn đang trên đường đi thì thấy một chổ không gian có đầy lôi điện, không kiềm lòng được chạy lại hít vài hơi, vì thế Ngạo Vô Song độ thiên kiếp đã bị suy yếu đi rất nhiều, đó chính là thiên kiếp a, chứa đầy thiên địa linh khí, hít vài hơi mà giống như chơi cần vậy, nghe bùm bùm xong thân thể nó tê tê rất là đê mê.

Tiêu Thần là một thanh niên mới 20 tuổi, còn cái cảnh giới Chân Tiên của hắn thật ra lúc 18 tuổi, tại một hôm Tiêu Thần ngủ say, ngủ không biết trời đất, khi thức dậy thì đã biết mình có sức mạnh vô song. Tiêu Thần cảm thấy rất là cao hứng, nên hắn bắt đầu trang bức trong ngôi làng của mình.

Lần đầu tiên Tiêu Thần trang bức đó là một cái ngày đẹp trời, một đám thổ phỉ đang ăn cướp một cái tiểu cô nương, Tiêu Thần thấy vậy liền biết cơ hội tới. Nhưng không ngờ, hắn lại bị một đám thổ phỉ Luyện khí kỳ đuổi giết chạy vài ngàn km, mặc dù cảnh giới hắn cao nhưng hắn không biết sử dụng sức mạnh của mình, à mà cảnh giới này chạy thật nhanh, Tiêu Thần vừa chạy vừa quay đầu lại khiêu khích. Sau cùng hắn cũng bị bao vây, nhưng không ai ngờ được tới là lúc nguy cấp tiểu cô nương lại ra cứu hắn, đó chính là một vết đen trong cuộc đời của Tiêu Thần. Lâu lâu nghĩ về chuyện đó, mặt của Tiêu Thần đều đỏ.

Mặc dù lần đầu trang bức rất không thành công, nhưng con đường của Tiêu Thần phải đi vẫn tiếp tục, với những công pháp, tiên kỹ mà tiểu cô nương dạy, hắn đã dần dần trở thành một tên Chân Tiên thực thụ.

Hôm nay, Tiêu Thần cảm ứng được trong cảnh giới Chân Tiên của mình đã đạt cực hạn, cần phải dẫn lôi kiếp để độ kiếp tăng cảnh giới lên Nhân Tiên. Nên hắn quyết định lấy vài năm tích góp của mình đi đến một cái to lớn thành thị để mua một món đồ, cái thành thị này được gọi là Thành phố Toàn Tiên, tại sao nó lại được gọi với cái tên như vậy? Bởi vì đầy thành toàn là Tiên Nhân, cách phân biệt rất đơn giản đó chính là xuất trình giấy chứng nhận Tiên Nhân của ngươi, nếu người không có giấy chứng nhận thì đừng mơ sẽ được vào thành.

Lịch sử của Vũ Trụ này rất là xa xưa, từ thời ăn lông ở lỗ cho đến nay đã được mấy trăm vạn năm, luật lệ của xã hội cũng đã được thiết lập, một cái tổ chức thống nhất toàn Vũ Trụ nó đó là tổ chức Liên Bang Vũ Trụ. Giấy chứng nhận Tiên Nhân là ngươi khi tăng cấp thành Tiên Nhân phải đi tới Liên Bang làm giấy chứng nhận, nếu không ngươi chỉ là một cái Tiên Nhân phi pháp, còn nói khó nghe là Tiên Nhân hoang dại.

Trên đường đi, Tiêu Thần thấy đằng xa bảo quang đầy trời, tiên khí xung thiên, hắn nhìn thấy cảnh này lòng tò mò lại nổi lên. Khi hắn chạy đến nơi đó, lại có một cái không gian cố định, hay gọi là Bí Cảnh. Tiêu Thần nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, nên hắn đã làm ra một cái quyết định, đó chính là cướp sạch bí cảnh này, không có nhân chứng hắn sẽ không bị cảnh sát bắt, nên cứ làm thôi!

Tiêu Thần tiến vào không gian, đây là một cái u ám không gian, xung quanh tràn ngập những kiến trúc cổ xưa, phát họa đầy những cái hoa văn, Tiêu Thần nhìn những hoa văn này trong lòng không khỏi khỉnh bỉ một phen, vì thời đại của hắn những cái hoa văn này không thô ráp giống như đấm vào mặt người ta như vậy, nên hắn đã xác định chủ nhân của cái bí cảnh này là một cường giả Thiên Tiên sống ở mấy trăm vạn năm trước.


Hắn bắt đầu thăm dò động phủ này, dựa theo những dấu vết mà đứa nào đó để lại, Tiêu Thần bắt đầu cuộc thám hiểm tràn đầy kịch tính của mình, sau một giờ hắn đã gặp thử thách đầu tiên, đó chính là một biển lửa, biển lửa này được tạo nên từ Mặt trời, nó tụ tập tinh hoa của Mặt trời mà cái không gian này nhận được để tập trung nơi đây, vì thế cái không gian rất là u ám. Khi nhìn thấy biển lửa này, Tiêu Thần nghiêm túc đánh giá nó, sau đó hắn từ trong túi quần lấy ra một cái máy,một cái vòi và một đống phụ kiện kỳ lạ, hắn làm một loạt động tác lắp ráp rất là trôi chảy, sau vài phút một cái máy hoàn chỉnh đã được hình thành.

Tiêu Thần đưa vài viên linh thạch vào máy, sau đó hắn cầm vòi hướng về phía biển lửa, nhấn nút một cái, một dòng nước cực mạnh từ vòi phun ra, đây chính là máy chuyển hóa linh thạch thành nước, nhưng nước này gần bằng vô hạn với Tiên Thủy, sản phẩm của nền văn minh kết hợp giữa tu chân và khoa học kỹ thuật, chỉ trong vài phút biển lửa được tạo nên từ tia sáng của Mặt Trời mà tên chủ nhân động phủ này lấy làm tự ngạo đã bị dập tắt. Cái này có khoa trương không? Tuyệt đối không, đây chính là sức mạnh của khoa học, cho nên ngươi phải tin vào khoa học!

Tiêu Thần không khỏi đắc ý khi nhìn thấy biển lửa bị dập tắt, đây chính là gần một năm tích góp của hắn, một vật dùng cho thám hiểm những bí cảnh cổ xưa, Tiêu Thần đã xem trên quảng cáo, một tên Kim Tiên cầm cái mày thuộc loại này lên và phun nước vào một viên Mặt Trời, chỉ trong vài phút một cái Mặt Trời đã bị dập tắt, tên Kim Tiên đó nở nụ cười tỏa sáng nói ra:

''Thiên hạ vạn cái hung phần, ta cầm một máy dạo chơi Tinh Thần.'' Tiêu Thần coi xong mà máu huyết sôi trào...

Sau đó trong vài ngày, Tiêu Thần đã gặp cái chục cái hiểm địa, nào là băng tuyết đóng băng ngàn dặm, nào là chất độc màu da đen, có cả những nơi được tạo nên bởi những tia Vũ Trụ tràn đầy ác liệt, có thể nói là hung hiểm vạn phần, nếu là một tên không đem đồ nghề đi vào sẽ cửu tử nhất sinh, ngoại trừ Tiêu Thần ra - một tên thám hiểm mộ phần, cày bí cảnh chuyên nghiệp, hắn giải quyết một cách nhanh gọn và dứt khoát bằng những thứ máy móc tràn đầy tính khoa học!

Cuối cùng, Tiêu Thần đã đi đến điểm cuối của bí cảnh, nơi đó có một cái quan tài làm bằng đá, quan tài truyền đến những khí tức băng lãnh, làm cho Tiêu Thần nổi một tầng da gà, nắp quan tài đã mở, trong đó nằm một cái ông lão đã ngoài sáu mươi. Chợt, một tia tàn hồn của ông lão hiện lên từ quan tài, hắn hứng thú đánh giá Tiêu Thần, hai con mắt hắn tràn đầy uy nghiêm nói ra:

''Thiếu niên, ngươi rất tốt, ngươi đã đi đến đây có nghĩa là ngươi đã vượt qua thử thách của lão phu và có tư cách làm đệ tử của lão phu, đồ nhi mau đến đây bái kiến sư phụ.''

Nhưng không ngờ Tiêu Thần không để ý đến lão, ngựa theo đường quen - dựa theo một quyển sách ''72 cách hố những chủ nhân của mộ phần, động phủ'' - tác giả Thanh Sơn, kế hoạch trong đầu Tiêu Thần đã hình thành, khuôn mặt hắn dần nghiêm túc nói ra một cách trang trọng:

''Lão gia gia, ta biết ngươi sẽ thu ta làm đệ tử để truyền thừa cho ta những tuyệt kỹ, tiên pháp của ngươi, xong xuôi sau đó ngươi sẽ tan thành mây khói, ta biết có một cách để ngươi có thể sống lại và đúc tạo thân thể, nhưng ngươi sẽ bị pháp luật trừng trị vì tạo động phủ nguy hiểm vượt mức cho phép.''

''Lão gia gia ngươi cần phải đưa hết của cải cho ta để ta yên tâm giúp đỡ ngươi.''

Lão giả nghe Tiêu Thần nói một hơi, khi nghe đến ''sống lại'' và ''đúc tạo thân thể'' con mắt lão không khỏi sáng lên, một người sắp chết như hắn thì còn cái gì quý hơn là được sống tiếp trên thế gian này? Còn cái gì đó bị luật pháp trừng trị đều không để trong lòng, vội vàng nói ra:

''Tiểu hữu, ngươi có cách gì để lão phu phục sinh chỉ cần ngươi nói cho ta, tất cả của cái của lão già ở đây đều là của ngươi.'' Nói tới đây, hai con mắt lão đều đỏ.

Khuôn mặt Tiêu Thần nghiêm túc, từ trong túi quần lấy ra một cái hộp lập phương, đây là một cái dùng để ghi hình ảnh, sau đó hắn nhấn một cái nút nói ra với một giọng điệu trang nghiêm:

''Lão gia gia ngươi đã bị bắt, những gì ngươi nói sẽ là bằng chứng trước tòa, hãy kể lại lai lịch của ngươi và cách ngươi tạo động phủ này."

''Lão phu tên gọi Vương Đức Chính, là một tán tu sống ở...''

Lão giả ngoài ''sống lại'' với ''tạo thân thể'' hai chữ thì không quan tâm đến gì, răm rắp nghe lời Tiêu Thần, sau đó hắn sử dụng vài trăm loại pháp quyết để mở ra nơi hắn cất dấu của cải làm cho Tiêu Thần không khỏi im lặng, sau một đống công việc dọn dẹp của cải, Lão giả ký khế ước và giao mọi tài sản cho Tiêu Thần và lê lết tàn hồn đi theo sau hắn.

Một ngày sau, Tiêu Thần và Lão gia gia đã đến thành thị gần nhất, Tiêu Thần đưa Lão gia gia đến trụ sở cảnh sát và báo án, Lão gia gia được chăm sóc cẩn thận trong hộp không khuẩn đầy tính khoa học, sau khi chữa trị Lão gia gia nhận được vật được làm nên bằng thần kim mà người ta hay gọi Thần Khí Số Tám...

Hai ngày sau, đây là một cái quảng trường rộng lớn, có một tòa trận pháp khủng bố bao phủ, người đông nghìn nghịt, Lão giả đứng trong một cái vành móng ngựa, tàn hồn của hắn đã hoàn toàn chữa trị và được tái tạo thân thể nhờ những khoa học kỹ thuật về linh hồn và sinh học hết sức bá đạo của Liên Bang. Bỗng nhiên một thanh âm vang lên:

"Vương Đức Chính bị kết tội xây dựng bí cảnh nguy hiểm vượt mức cho phép, trong 100 vạn năm đã hại chết 100 người, tội danh thành lập, tòa tuyên án 1000 năm tù giam!''

Vương Đức Chính nghe vậy, dùng hết khí lực bú sữa mẹ gầm lên:

''Con mẹ nó tiểu tử mất dạy, lừa già gạt trẻ, ta nguyền rủa ngươi!!'' Hắn càng nghĩ càng thấy tức giận, cái gì tàn hồn, tái tạo thân thể chỉ cần một ít tiền chữa trị là hết hoàn toàn, còn cái gì phi pháp chỉ cần đi đăng ký với liên bang là xong ngay, tiểu tử kia sợ hắn đòi lại tài sản nên đã bán hắn, đm cái đồ chó!

Vào lúc đó, Tiêu Thần đang trên đường đi đến Thành phố, hắn vừa đi vừa hát, người đi đường không khỏi nhìn hắn vài lần, hắn thật sự rất cao hứng a, cướp sạch một tòa bí cảnh của Thiên Tiên sao không cao hứng cho được, hắn còn được tặng huân chương Chiến sĩ công lý của Liên Bang vì bắt được tội phạm. Mặc dù hắn đã cảnh báo Lão gia gia là lão sẽ bị luật pháp trừng trị nhưng lão gia gia không quan tâm a, Tiêu Thần cảm khái:

''Nằm trong quan tài càng lâu, não nó càng teo.''