Chương 7: Bản năng chiến đấu

Vĩnh Hằng Vũ Trụ

Chương 7: Bản năng chiến đấu

Tiêu Thần đi dạo trong thành phố, hắn đang tìm cửa hàng bán thực phẩm, với một cường giả cấp độ cao, sự vận động tiêu hao rất nhiều năng lượng mà hấp thụ linh khí từ Vũ Trụ không thể bổ sung kịp, nên có một loại thực phẩm ra đời, đó là những thực phẩm có chứa linh khí hoặc những năng lượng khác, nó được trồng hàng loạt hoặc nuôi hàng loạt để sản xuất, có hai loại là loại thường và loại nén.

Tiêu Thần mua vài trăm viên thực phẩm loại nén dành cho cường giả cấp 11, nó được bán khá đắc mười viên một tuyệt phẩm linh thạch. Nhưng đừng khinh thường tác dụng của nó, nếu ngươi bị nhốt trong một không gian không có linh khí hoặc những loại năng lượng khác ngưỡi sẽ bị tiêu hao năng lượng mà chết, hoặc lúc chiến đấu với người khác một viên thực phẩm tràn đầy năng lượng có thể làm ngươi bổ sung tiêu hao nhanh hơn.

Sau khi làm xong mọi việc, Tiêu Thần dựa theo đường cũ trở về nhà, hắn không biết hành tung của hắn đã bị lộ. Trong một góc nào đó, có hai chiếc Chiến Cơ cấp 4, nó cao khoảng 30 mét, được trang bị một vòng phòng hộ có thể kháng cự một cường giả cấp 12 đánh trúng 10 lần mới biến mất, bên hông gác một thanh kiếm dài, đó là loại vũ khí thường dùng của Chiến Cơ, hai nòng pháo và một súng laze. Một tên trong đó nói ra:

‘’Đã phát hiện tung tích của tên Tiêu Thần, nhiệm vụ của chúng ta là bắt sống, đi thôi phía bắc 500km.’’

‘’Bắt sống? Thiếu một hai chi thì không sao đâu nhỉ?’’ Một tên còn lại truyền ra tiếng cười tà ác:’ ‘’Dám chọc người nhà họ Ngạo, không biết sống chết!’’

Hai chiến Chiến Cơ bắt đầu lăng không bay về phía xa. Tiêu Thần phi hành được 30 phút, hắn phát hiện có hai tên theo sau hắn, sử dụng một loại Chiến Cơ, hắn bắt đầu tăng tốc, hai tên kia cũng tăng tốc theo.

Tiêu Thầm cảm ứng được, lầm bầm:

‘’Ta nhớ là ta không có đắc tội ai hết.’’

Sau vài phút, hai tên kia vẫn đuỗi theo không bỏ, Tiêu Thần chịu không nổi nữa dừng lại, đây là một khu rừng rậm rạp, có vài tòa núi xung quanh, Tiêu Thần lăng không đứng trên khu rừng quay về phía phương hướng của hai tên kia. Như cảm ứng được Tiêu Thần không chạy nữa, hai tên kia từ từ giảm tốc độ, sau đó dừng lại ở đối diện Tiêu Thần 300 mét.

"Sao? Không chạy nữa a?’’ Một tên sử dụng Chiến Cơ bên phải nói ra.

‘’Các ngươi là ai? Tại sao phải đuổi theo ta?’’ Tiêu Thần nói ra.

‘’Ngươi đắc tội nhà họ Ngạo mà cũng không biết?’’ Tên bên trái kinh nghi.

‘’Nhà họ Ngạo? Ta không nhớ a?’’ Tiêu Thần mờ mịt.

‘’Không cần nói nhiều! Ngươi tự trói tay chân theo chúng ta về nhà họ Ngạo chịu tội hay để chúng ta động thủ, cảnh báo cho ngươi nếu để chúng ta động thủ mất vài cái tay hay chân thì đừng trách.’’ Tên bên phải không kiêng nhẫn nói.

‘’Hừ! Muốn ta buông tay chịu trói? Nằm mơ đi!’’ Tiêu Thần mặc dù không hiểu lý do vì sao nhưng nghe tên kia nói muốn bắt mình về chịu tội thì người đến chính là địch nhân.

‘’Động thủ.’’ Tên bên phải rống một tiếng.

Đột nhiên! Một chiếc Chiến Cơ biến mất, lúc nó xuất hiện đã đến bên trái của Tiêu Thần, một thanh kiếm với vận tốc âm thanh chém vào bên hông của Tiêu Thần. Lúc hai tên kia xuất hiện Tiêu Thần đã âm thầm đề phòng, khi biết đó chính là địch nhân hắn đã đề phòng đến mức cực hạn. Khi một tên Chiến Cơ biến mất, tay hắn xuất hiện thanh "rung động’’ được chuyển sang dạng kiếm, hắn dựa theo cảm giác đỡ một đòn tấn công bất ngờ này.

‘’Ầm’’ Chỉ trong nháy mắt hai thanh kiếm và chạm vào nhau, Tiêu Thần là người bị bắn ra đụng vào một vách núi. Tên sử dụng Chiến Cơ khác thấy vậy, hai nòng pháo chỉa vào vách núi bắn vài phát. Chợt, một vệt bóng đen từ đó phóng ra xa trước khi 2 nòng pháo năng lượng va chạm vào ngọn núi.

‘’Ầm, ầm.’’ Hai tiếng nổ lớn truyền ra, một tòa núi đã bị san thành bình địa bởi sức mạnh của hai nòng pháo năng lượng, cây cối bị đốt rụi, đầy đất toàn vết đen.

Quần áo trên người Tiêu Thần rách rưới, hắn đã thoát khỏi nòng pháo, một cảm giác nguy hiểm từ đằng sau vọt tới, lại là tên cầm kiếm, một kiếm đâm từ sau lưng. Tiêu Thần vội tránh ra, kỹ năng của tên Chiến Cơ kia có vẻ rất là cao, hắn luôn áp sát được Tiêu Thần làm cho Tiêu Thần rất là chật vật. Sức mạnh của Chiến Cơ quá kinh khủng, hai thanh kiếm va chạm vào nhau một cách ác liệt. Tên cầm 2 nòng pháo thì luôn đứng đằng xa, hắn luôn giữ khoảng cách nhất định, hai nòng pháo luôn chỉa về phía Tiêu Thần, cảm giác nguy hiểm từ hai nòng pháo kia làm cho Tiêu Thần rất áp lực.

‘’Hai tên kia kết hơp thật ăn ý.’’ Tiêu Thần cười khổ.

Đột nhiên! Một cảm giác kỳ lạ vọt ra, Tiêu Thần cảm giác được mình sẽ làm thế nào để ứng phó với tên cầm kiếm, kỹ năng chiến đấu của Tiêu Thần càng ngày càng thuần thục, mặc dù mỗi lần va chạm hắn vẫn bị hất đi xa, nhưng tần số càng ngày càng ít. Càng đánh càng hăng, Tiêu Thần đã đánh ra chân hỏa, hắn đã dần áp đảo được tên chiến cơ cầm kiếm.

‘’Ngay lúc này!’’ đây là bản năng của hắn gầm thét.

Một tên Chiến Cơ từ bên phải xuất hiện, thanh kiếm của hắn đột nhiên đâm ra một cách nhanh hơn bình thường gấp đôi. Nhưng Tiêu Thần đã nhanh hơn hắn một giây, tay trái của Tiêu Thần được bao bọc bởi linh lực, bắt lấy thanh kiếm của tên kia giống như thanh kiếm ấy tự động bay vào tay của Tiêu Thần, một cảm giác đau đớn từ bàn tay trái truyền ra, tay trái của hắn đã bị thanh kiếm kia chém rất sâu, bất chấp nổi đau, tay trái của hắn vẫn giữ chặt lấy thanh kiếm to lớn kia, Tiêu Thần dùng hết sức phóng thanh ‘’rung động’’ bay về phía buồng lái của tên Chiến Cơ cầm kiếm, vũ khí của Tiêu Thần bay ra từ tay phải hắn với một tốc độ kinh khủng kéo theo một tia lửa. Chỉ trong một giây, tên cầm kiếm đã cảm thấy hắn bị định trụ bởi bàn tay bé nhỏ, một cảm giác nguy hiểm sống còn trong đầu hắn hiện ra, khi thấy ‘’rung động’’ bay về phía mình, hắn chỉ kịp hét lên trong vô vọng:

‘’Khôngggg!’’

‘’Ầm, ầm!’’ Thanh ‘’rung động’’ đâm vào Chiến Cơ như cắt giấy, nó đâm xuyên qua đầu lâu của người điều khiển mới dừng lại, sau đó là một tiếng nổ mạnh truyền ra. Một chiếc Chiến Cơ bị hủy!

Tên sử dụng Chiến Cơ đang cầm nòng pháo thấy Tiêu Thần bắt lại đồng bọn của hắn, hắn đã biết không ổn, nhưng sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, với khoảng cách mà đồng bọn của hắn với Tiêu Thần, hắn không kịp ra quyết định có bắn hay không, bởi vì một chút do dự đó, hắn chỉ có thể vô lực nhìn đồng bọn của mình chết đi mà không kịp bắn một viên nào. Sau tiếng nổ, hắn đã gầm lên, rút thanh kiếm to lớn từ bên hông ra, phóng về phía Tiêu Thần.

‘’Chết đi!’’

Với bàn tay trái bị thương, Tiêu Thần chỉ có thể bị động né tránh, sử dụng linh lực để đỡ thanh kiếm của tên kia, thật may kỹ thuật dùng kiếm của tên kia khá kém, hắn có vẻ cũng đã nhận ra khuyết điểm của mình nên hắn sử dụng cả nòng pháo trong giáp la cà. Tiêu Thần bị ép một cách chật vật, nhiều nơi trên người hắn đã bị thương, thật kỳ lạ Tiêu Thần không hiểu sao những vết thương đó hồi phục thật nhanh, cả bàn tay trái cũng đã hồi phục hơn nửa.

Chiến đấu vẫn diễn ra, trong vòng trăm km vuông đã bị phá thành bình địa, Tiêu Thần không biết đối thủ có viện binh hay không nhưng hắn cần phải kết thúc cuộc chiến này trước khi quân đội của Liên Bang đến điều tra.

Tiêu Thần dừng lại đột ngột, miệng của hắn cười lạnh nhìn tên sử dụng Chiến Cơ đối diện đang vung kiếm vào mình. Trong miệng Tiêu Thần truyền ra một tiếng băng lãnh:

‘’Chết!’’ Tên sử dụng Chiến Cơ kia đột ngột bị cắt ra thành hai nữa, hắn chỉ biết mình đang vung kiếm vào Tiêu Thần rồi đột nhiên mất tri giác.

Đó chính là thanh vũ khí ‘’rung động’’ ở trạng thái Lưỡi hái cắt hắn từ sau lưng, khi cả hai đang chiến đấu Tiêu Thần đã tính toàn, hắn cùng tên sử dụng Chiến Cơ và thanh ‘’rung động’’ nằm trên một đường thẳng, với khả năng kết nối của Tiêu Thần với ‘’rung động’’, Tiêu Thần đã triệu hồi vũ khí bay về tay hắn, trên đường đi với tốc độ cao đã cắt tên Chiến Cơ thành hai nửa.

Tiêu Thần nhận thanh ‘’rung động’’, sau đó hắn thở dài một hơi, một cảm giác vô lực truyển đến, khi chiến đấu Tiêu Thần đã nhận ra mình đã có ‘’bản năng’’ về nó, đó chính là một loại thiên phú, từ một năm trước hắn đã nhận ra, nhưng sau khi sử dụng thì nó rất là mệt mỏi, Tiêu Thần lấy ra vài viên thực phẩm dạng nén cho vào miệng, rồi bay về phía xa.

Trong một nơi nào đó, hai bóng người mờ ảo đang quan sát cuộc chiến này trong lặng lẽ, đó chính là hai tên cường giả bảo vệ của Lelouch, một người tên là Jeremiah Gottwald, người còn lại tên Ohgi Kaname.

‘’Coi bộ không cần chúng ta xuất thủ.’’ Jeremiah nói một cách hài hước.

‘’Kỹ năng chiến đấu của Tiêu Thần lại tăng lên.’’ Ohgi cảm khái.

‘’Thiên phú ‘’bản năng chiến đấu’’ thật kinh khủng.’’ Jeremiah hâm mộ.
‘’Ngài Lelouch chính là coi trọng thiên phú của hắn sao?’’ Ohgi hỏi.

‘’Không biết! Thiên phú cũng chia nhiều cấp độ, không ai biết tiềm lực của hắn đến bao nhiêu, có lẽ trừ ngài Lelouch.’’ Jeremiah trả lời. Nhìn cảnh hoang tàn của cuộc chiến, Jeremiah nói ra: ‘’Về thôi.’’

Hai thân ảnh biến thành hai vệt sáng biến mất ở chân trời.

Sau 10 phút, một tiểu đội của Liên Bang đã đến đây, những gì họ nhìn thấy chỉ là kết quả của một cuộc chiến đấu khốc liệt và xác hai chiếc Chiến Cơ. Một người thuộc nhà họ Ngạo đứng đằng xa nhìn thấy cảnh như vậy, sau đó quay đầu đi xa.